Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 410
“Chuyện này tôi thật sự không biết.” Tên kia chưa kịp nói thêm thì Thiên sư không lông mày đã giơ tay như nhớ ra điều gì đó: “Tôi có nghe nói về một Phù sư rất bí ẩn. Chưa ai từng gặp ông ta, nhưng mấy lá bùa đều do người khác truyền tay nhau. Người đưa bùa có gọi ông ta là ‘Nghiêm tiên sinh’.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộng Vân Thường
Tần Nhược nghe đến đây chỉ muốn đập đầu vào tường. Đã gia nhập tà tu, sống chui sống lủi lại không được lợi lộc gì, đúng là đầu óc có vấn đề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên béo lùn thở dài nói: “Thuốc bổ sung linh lực là hàng rẻ tiền, chỉ dùng cho thành viên bên ngoài.”
Thích Tuyền thì không dám chắc như hệ thống. Cô không quên ghi hình toàn bộ quá trình thẩm vấn, lập tức gửi đoạn video cho Lý Quốc Diên để Cục Điều tra vào cuộc.
Hệ thống trong đầu cô lập tức hừ lạnh: [Tôi biết mà! Dư chưởng môn không đáng tin!]
Bốn con quỷ hồn còn lại: “…”
Đúng là ở ác không bằng... ăn dưa nhiều.
Thiên sư cao lớn run rẩy nói: “Tôi cũng không biết rõ... chỉ nghe nói người đó được gọi là ‘U Linh’. Là chúa tể trên internet. Hắn cung cấp rất nhiều thông tin cho tổ chức... Nhưng tôi chưa từng gặp mặt hắn lần nào...”
Cô chuyển sang tên béo lùn: “Ông thì sao?”
“Tôi cũng vậy.” Tên béo lùn đáp.
Cô hỏi tiếp: “Còn gì khác không?”
Vừa nhìn thấy Thích Tuyền, Thiên sư cao lớn lập tức quỳ xuống.
Mấy tên quỷ hồn mặt mày cau có, không biết đào đâu ra thêm thông tin. Nói được thêm chút gì thì có thể sống thêm chút nữa mà…
“Tôi nói!” Hai tên đồng thanh hét lên.
“Tôi... tôi cũng không chắc chắn, nhưng từng nghe nói có một Thiên sư họ Sử chuyên luyện đan dược, hình như thuộc Hành Phong phái.”
Đám quỷ hồn đồng loạt quay sang nhìn cô như thể cô bị điên.
Chương 410
Thích Tuyền không biểu lộ cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Ai là người làm ra Bùa Con Rối?”
Hắn chỉ tay về phía mộc bài gỗ đào: “Hay ngài hỏi tên kia đi? Ông ta nhát gan, nhưng thích hóng hớt. Có khi biết điều gì đó.”
Gã ngây người vài giây, sau đó lí nhí gật đầu.
“Muốn nếm thử cảm giác bị thuật Sưu Hồn không?” Thích Tuyền điềm nhiên hỏi, linh lực tụ lại trong lòng bàn tay, ngón tay khẽ động như sắp kết ấn.
Tiết Hồng mỉm cười rất chân thành: “Xin lỗi nhé, chuyên ngành của tôi là hóa sinh. Mấy chuyện này tôi quan tâm lắm.”
“Trong tổ chức của các người, có một cao thủ hoạt động trên internet không?” Cô hỏi thẳng.
Tên râu dài – vốn là người bị điều trị đầu tiên – lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe nói.”
Thích Tuyền gật đầu, nhìn sang ba tên còn lại.
Thiên sư không lông mày chột dạ giơ tay: “Hay là tiền bối hỏi cụ thể hơn? Chúng tôi không biết ngài đang tìm thông tin gì…”
Tên béo lùn bỗng như nhớ ra điều gì, vội nói: “À! Tôi từng nghe họ đang nghiên cứu một loại thuốc chữa tổn thương kinh mạch, nhưng chưa thành công. Họ bắt nhiều Thiên sư từng bị thương để làm vật thí nghiệm...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Nhược, vốn là thành viên bên ngoài: “…”
Hệ thống ré lên: [Nghiêm Phụng Khanh! Là hắn, chắc chắn là hắn!] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai tên kia đưa mắt nhìn nhau, không biết nên bắt đầu khai từ đâu. Đường đường là Thiên sư cấp 7, giờ lại lâm vào cảnh này, đúng là mất hết thể diện.
Tiết Hồng đứng bên cạnh không nhịn được mà bật cười.
Thích Tuyền vẫn im lặng. Mấy con quỷ hồn thì run rẩy như bị dìm trong nước đá. Một lúc sau, cô lại hỏi: “Thế không còn gì có giá trị nữa sao?”
Thích Tuyền liếc sang tên Thiên sư không lông mày: “Ngoài Long Lâm và Long Đường, còn chỗ nào là nơi sản xuất thuốc của các người không?”
“Tôi không biết. Tổ chức chia khu vực hoạt động rất nghiêm ngặt. Mỗi Thiên sư phụ trách một nơi, không ai trao đổi thông tin với ai để tránh bị lộ.” Hắn vội vã đáp.
Thích Tuyền nhẹ giọng: “Nói đi.”
Cô không để ý đến phản ứng của gã, chỉ hỏi thẳng: “Biết gì về cao thủ internet không?”
Thấy vậy, hai tên béo lùn và không lông mày nhìn nhau, ngạc nhiên tột độ – không ngờ gã này lại thật sự biết điều gì đó.
“À! Ngài từng hỏi tôi rồi!” Tần Nhược nhanh nhảu đáp. “Là người cung cấp thông tin cho tổ chức qua tài khoản công cộng.”
“Đúng, đúng! Tôi cũng nghe vậy!” Thiên sư không lông mày lập tức phụ họa.
Người hắn chỉ là Thiên sư cao lớn – người từng được phẫu thuật thứ hai. Trước đó, lời khai của gã không có giá trị gì, nhưng giờ bị nhắc đến, Thích Tuyền liền thả hắn ra.
Thích Tuyền cau mày. Hệ thống gào lên giận dữ: [Ghê tởm! Đáng c·h·ế·t! Đáng bị thiêu rụi cả ổ!]
“Bạo Huyết Đan thì đắt đỏ hơn, chỉ cung cấp cho các thành viên cấp cao. Ngoài ra còn có Ngộ Đạo Đan, giúp tăng tốc độ tu luyện. Tuy hơi hiếm, nhưng các tu sĩ trong tổ chức vẫn có thể dùng được, chỉ là thành viên bên ngoài thì ít khi được cấp.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên không lông mày nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi chưa từng gặp người này, nhưng từng nghi ngờ. Có lần tôi làm nhiệm vụ rất quan trọng, thông tin được gửi đến rồi bị xóa sạch ngay sau đó. Không để lại chút dấu vết nào.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.