Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 406
Chương 406
Ba người cùng nhìn nhau, biểu cảm: "..."
Phòng y tế của Cục quá nhỏ, không đủ để tiếp nhận cùng lúc nhiều người bị thương.
"Rõ."
Hai người nhân viên dù hơi ngơ ngác nhưng vẫn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Thích Tuyền vốn định không để tâm, nhưng khi ánh mắt chạm đến người bị thương, cô bất ngờ khựng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Quốc Diên làm bộ kinh ngạc: "Ông ấy c.h.ế.t rồi? Ông biết chuyện đó à? Vậy nói tôi nghe xem, ông ấy c.h.ế.t thế nào?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô hỏi thẳng: "Gần đây anh có gặp phải Thanh quỷ cấp 8 không?"
Lúc này, Linh Sinh lấy một thiết bị điện tử từ túi ra. Anh bấm một nút, thiết bị phát ra âm thanh máy móc: "Mời nằm xuống."
Lý Quốc Diên vẫn giữ giọng đều đều, như thể đang đọc một bản ghi chép: "Nghe nói năm mười bảy tuổi ông ấy đã là Phù sư cấp 5, thậm chí còn có thể vượt cấp chế phù. Còn ông thì mười tám tuổi mới lên được cấp 5, lại không thể vượt cấp."
Cuối cùng, Lý Quốc Diên không muốn phí lời thêm nữa. Dựa vào những gì Nghiêm Phụng Khanh nói, ông ấy đã có cớ để tạm giam ông ta thêm vài ngày.
Lần này cô đến là để Linh Sinh chính thức 'khám chữa' lần đầu tiên. Sau lần này, Linh Sinh sẽ có quyền tự do ra vào Cục Điều tra.
Bất kể là người bị thương hay hai người khiêng anh ta, ai cũng lộ rõ sự kích động khi nhìn thấy Thích Tuyền – tiền bối trong truyền thuyết!
Anh chỉ tay về phía giường bệnh.
Cô cảm nhận được một luồng quỷ khí rất mờ nhạt.
Lý Quốc Diên nhìn ông ta chăm chú: "Ngay cả nhà họ Phó còn chưa biết, thế mà ông lại rõ ràng như vậy. Nghiêm Phụng Khanh, tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ ông có liên quan đến vụ án năm đó. Mong ông phối hợp điều tra."
Ba người còn lại đứng yên, lúng túng nhìn nhau.
Người bị thương nằm trên cáng, được hai nhân viên khiêng vào.
Lý Quốc Diên bình tĩnh đáp, giọng điềm nhiên nhưng lời nói sắc bén: "Người có thiên phú cao nhất chẳng phải là Tạ Lãm Châu sao?"
"Ừ, cứ để tôi xem đã." – Thích Tuyền không hứa hẹn trước.
"Ý ông là sao?" – Nghiêm Phụng Khanh cau mày, ánh mắt của Lý Quốc Diên khiến ông ta khó chịu, vẻ mặt càng thêm u ám – "Ông dựa vào đâu mà nhìn tôi bằng ánh mắt đó? Ông chỉ là một người bình thường, còn tôi là Thiên sư cấp 7, là Phù sư có thiên phú cao nhất của huyền môn!"
"Anh ấy họ Thích." – Thích Tuyền nhắc lại, rồi tiếp: "Chưa thử bao giờ."
Cả hai vào phòng y tế, bố trí trận pháp cách âm xung quanh rồi mới để người bị thương đầu tiên vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mời ra ngoài."
Nghiêm Phụng Khanh cứng họng, nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Người bị thương định nói gì đó, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của anh thì đành nhắm mắt.
Mạnh Vân Tranh đứng ở cửa chờ sẵn, vừa thấy Thích Tuyền và Linh Sinh liền tiến tới, hạ giọng hỏi: "Tiền bối, số lượng người bị thương lần này khá nhiều. Không biết y sư Linh Sinh có thể chữa được bao nhiêu người trong một lần?"
Linh Sinh lại bấm nút khác.
Khi đôi mắt khép lại, mọi giác quan khác như trở nên rõ rệt hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ta đột ngột dừng lại, như vừa nhận ra mình lỡ lời.
Chuyến đi lần này thuận lợi, không gặp sự cố nào trên đường. Ba người nhanh chóng tới Cục Điều tra.
Mộng Vân Thường
Thấy vậy, Thích Tuyền không hỏi thêm nữa, ngồi sang một bên nhập định tu luyện.
Vẻ mặt anh ta hoàn toàn mờ mịt, không giống đang nói dối.
Một câu nói liền đ.â.m trúng điểm yếu của Nghiêm Phụng Khanh. Ông ta khinh thường bật cười: "Ông ta thì tính là cái gì? Một tán tu nghèo rớt mồng tơi, có tư cách gì so với tôi?"
Người bị thương ngơ ngác: "Hả? Cái gì cơ?"
Nghiêm Phụng Khanh nhún vai, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt: "Mấy năm nay không có tin tức gì, đoán cũng đoán được là c.h.ế.t bên ngoài rồi."
"Tiền bối, hôm qua các giám sát viên bị thương từ các nơi đã đến đủ." – Thẩm Huy vừa cười vừa nói – "Tất cả đã được đưa tới phòng huấn luyện rồi."
"Vậy thì sao chứ!" – Nghiêm Phụng Khanh đột ngột ngắt lời, giọng gằn lại – "Cuối cùng thì ông ta cũng chỉ là một kẻ ngu ngốc, c.h.ế.t ở..."
Nghiêm Phụng Khanh nhếch môi, cười lạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sáng hôm sau, Thẩm Huy lái xe đến biệt thự Lâm Hồ để đón Thích Tuyền và Linh Sinh.
Dù Lý Quốc Diên cố gắng hỏi thế nào, Nghiêm Phụng Khanh vẫn lặp đi lặp lại lý do ấy.
Linh Sinh nhìn người bị thương, tiếp tục bấm nút.
"Ừ." – Thích Tuyền gật đầu đáp.
Mạnh Vân Tranh gật gù, xem như đã hiểu. Ông ta nói tiếp: "Người bị thương nặng nhất, hai chân đều bị tổn thương kinh mạch, hiện tại không thể đi lại."
"Tiếp tục thẩm vấn." – Lý Quốc Diên dặn dò nhân viên.
Hai nhân viên vội vàng đỡ người bị thương nằm lên giường.
Quỷ khí ấy được giấu rất kỹ, chỉ người có cảnh giới cao như cômới mơ hồ cảm nhận được. Nó đến từ một đại quỷ cấp 8, nên cả thiết bị của Cục Điều tra cũng không phát hiện ra.
Lý Quốc Diên tiếp tục: "Ông ấy còn là người chính trực, tận tụy với nghề Thiên sư, miệt mài nghiên cứu Phù đạo chỉ để tạo ra những lá bùa tốt hơn nhằm trừ tà diệt quỷ. Một tán tu mà làm được đến mức đó thì quả thật là hiếm có. Nếu không như vậy, Phó Cửu Ca cũng sẽ không..."
Bên trong Cục, mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Người bị thương nặng được ưu tiên xếp ở phía trước, những người bị thương nhẹ thì xếp phía sau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.