Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 349
Bọn họ… là kẻ buôn người!
Mỗi gương mặt, đều là duy nhất.
Đúng lúc ấy, một cặp vợ chồng trung niên lọt vào tầm mắt tôi.
"[ỊỊỊ!]" – Hệ thống bàng hoàng: "[Thế chẳng phải… thành phố Long Hồ này có thể chính là hang ổ của lũ tà tu sao?]"
"[Vậy… chúng ta cũng tới thành phố Long Hồ sao?]" – Hệ thống hưng phấn hỏi.
Hai sự việc – một người bị tráo đổi thân phận, một loại thuốc cấm – đều lần ra cùng một nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"[Không.]" – Thích Tuyền đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Điều tra viên kia tái mặt, một lát sau mới dè dặt hỏi: "Nhưng mà... nếu đại lão viết chương truyện đó ra vào thời điểm này, có khác nào đang ‘đánh rắn động cỏ’? Nếu bọn chúng cảm thấy bị theo dõi mà trốn thì sao?"
Một cặp tình nhân khác trông rất tình tứ, tay nắm tay, cười nói thân mật.
Cùng lúc đó, đúng mười giờ tối, chương mới của
Chương 349
Một vài người mang nét tướng thú vị hơn.
Không thấy cảnh, chỉ thấy người.
Đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này làm nhiệm vụ.
"[Ý ký chủ là…?]"
Mộng Vân Thường
Điều tra viên như bừng tỉnh, thốt lên: "Quả nhiên vẫn là lão đại tính trước mọi thứ!"
Hắc khí ngập ngụa oán niệm, từng đợt u ám như thể tiếng cười quái dị của những đứa trẻ bị nguyền rủa vọng lại."
Nếu suy đoán này là thật, vậy thì kẻ đứng sau vụ việc đúng là không còn lương tri.
Tướng mặt hai người kia và đứa bé… hoàn toàn không có chút huyết thống nào.
được cập nhật, độc giả theo dõi cuồng nhiệt cuối cùng cũng được thỏa mãn:
Chẳng bao lâu sau, xe cảnh sát hú còi lao đến, bắt giữ đám người đó và đưa về cục. Cha mẹ của đứa trẻ được cứu cũng nhanh chóng đến nơi, vừa nhìn thấy con liền run rẩy quỳ sụp, như thể cả thế giới sụp đổ rồi lại hồi sinh.
Một điều tra viên đi theo thấp giọng hỏi: "Đội trưởng Địch, ý của đại lão là gì ạ?"
Trong lòng tôi bất giác rùng mình.
Phần lớn là người bình thường – đời người họ không có sóng to gió lớn.
Đứa nhỏ ấy... đã được cứu.
Nhưng tôi lập tức cảm thấy không ổn.
Địch Mông buông điện thoại xuống, ánh mắt nghiêm túc khác hẳn vẻ điềm đạm thường ngày. Anh vừa nhận nhiệm vụ khẩn, phải chạy xuyên đêm đến thành phố Long Hồ để điều tra về vụ thuốc viên máu.
Tôi không chần chừ, lập tức gọi báo cảnh sát.
Linh lực ngưng tụ vào mắt, khi nhìn rõ lại – sau lưng họ là một luồng hắc khí ngút trời.
Nhiệm vụ công tác lần này chính thức kết thúc.
Gần tôi có một cặp vợ chồng trẻ đang tranh cãi nho nhỏ.
"Hắc khí vùng Tây Nam đã tiêu tan, nơi đó lờ mờ sinh ra một tia chính khí.
Địch Mông chỉnh lại cổ áo, có phần đắc ý: "Không tính trước thì tôi làm đội trưởng làm gì?"
[Lý Quốc Diên: Tôi định điều tra toàn bộ sự việc ở thành phố Long Hồ, sẽ cử người đến đó kiểm tra kỹ. Mọi thứ phải sáng tỏ.]
Một sự trùng hợp có vẻ quá khớp.
Tôi từng xem tướng rất nhiều người, nhưng đa phần là khách tự đến tìm, mỗi lần cũng chỉ nhìn một hai khuôn mặt.
"[Được.]" – Thích Tuyền bình thản trả lời.
Hệ thống nghẹn ngào như muốn khóc thành tiếng: "[Hu hu hu hu hu, từ nhỏ đã bị nhốt trong hang động, sống như thế suốt mười chín năm trời! Ký chủ ơi, người dùng thuật sưu hồn năm đó là Đinh Tập, ông trời đúng là có mắt! Loại người độc ác như vậy phải bị chính cấm thuật hắn từng dùng giày vò lại mới đúng luật nhân quả!]"
Thích Tuyền nhắm mắt, nhẹ giọng: "[Nếu tôi nhớ không lầm, cha mẹ nuôi của 'thiên kim thật' cũng là người thành phố Long Hồ.]"
Lần này, là lần đầu tiên tôi quan sát hàng trăm khuôn mặt cùng lúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhật Ký Hào Môn
Dưới ánh sáng ban ngày rực rỡ, toàn thân tôi lạnh buốt như vừa rơi vào hầm băng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng còn bao nhiêu đứa trẻ khác thì sao? Những đứa bé bị bắt đi, giờ đang phải chịu đựng đau đớn ra sao? Chúng có còn sống không? Có được ăn no không? Có được ai nhớ đến không?
Địch Mông bật cười, giọng cứng rắn: "Một đám có thể ẩn mình suốt hơn hai mươi năm, cậu nghĩ chỉ một tổ điều tra là đủ lôi bọn chúng ra sao? Chúng đã trốn lâu như vậy, có khi ‘động cỏ’ mới là cách lùa rắn ra."
Trên mặt họ đầy vẻ bực bội và thiếu kiên nhẫn. Nhưng nhìn tướng thì lại thấy, họ là một cặp trời sinh, có thể bên nhau đến già.
Địch Mông nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo: "Cậu còn nhớ vụ án Phương Lan chứ? Tôi nghi ngờ loại thuốc viên m.á.u kia có liên quan đến việc buôn người, cụ thể là những đứa trẻ mất tích suốt bao năm qua."
Nhưng tướng người đàn ông đào hoa tràn lan, còn cô gái thì lạnh lùng, tham lam – rõ ràng không phải duyên lành.
Chương truyện kết thúc.
Thích Tuyền trả lời ngắn gọn: "[Tôi hiểu rồi.]"
Khu du lịch đông như trẩy hội, ngẩng đầu nhìn quanh, toàn là đầu người chen chúc.
Người đàn ông ôm chặt lấy vợ giữa dòng người, còn trong lòng người phụ nữ là một đứa bé ngủ say, má hồng phơn phớt như sơn.
Đinh Tập đem Linh Sinh xem như "bình linh lực sống" dự phòng, từ lúc chào đời đã bị giam giữ, tính đến nay vừa đúng mười chín năm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hệ thống vẫn mang chút lo lắng: "[Nhưng… đã hai mươi năm trôi qua rồi, liệu còn dấu vết gì để lần theo không?]"
"[Chưa chắc.]"
Thậm chí, cả hai mang dáng tướng âm độc hiểm ác, tuyệt đối không phải người lương thiện.
Đã mất công đến, sao không nhân tiện tham quan một vòng các địa điểm nổi tiếng.
Phó Cửu Ca từng tra được dấu vết của loại thuốc viên m.á.u tanh ở thành phố này, điều đó chứng tỏ "cơ sở sản xuất" có thể đang nằm ở đó.
Không đúng. Không chỉ là buôn người. Chúng là đám đồ tể khoác áo người. Tay bọn chúng đã nhuốm m.á.u của không biết bao nhiêu đứa trẻ vô tội. Nếu chỉ là b·ắ·t· ·c·ó·c bán lấy tiền, thì tại sao phải g.i.ế.c hại nhiều trẻ em như thế?
Nếu đã dàn dựng màn tráo đổi thân phận để áp chế vận khí của thiên kim thật, vậy thì đám người đó chắc chắn không để cô ấy lớn lên quá xa tầm kiểm soát. Khả năng cao, bọn chúng giữ thiên kim thật ở ngay trong địa bàn mình dễ khống chế nhất – thành phố Long Hồ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.