Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 338
"[Ra là vậy...]" Hệ thống như bừng tỉnh. "[Vậy thì kiếp này cô nên tận hưởng nhiều hơn. Bây giờ cô vừa có tiền, vừa rảnh rỗi, còn sống rất lâu nữa. Không tranh thủ thì tiếc đấy.]"
Thích Tuyền cong môi cười:
"Là ảnh chị tham gia đại hội tỷ võ hôm đó!" Tô Noãn Noãn đưa điện thoại ra trước mặt cô: "Chị nhìn xem, góc nào cũng đẹp!"
"[Xem ra Linh Sinh cũng rất thích đi chơi. Bị nhốt quá lâu rồi.]" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hệ thống dõi theo hành trình của cô, không giấu nổi bất ngờ:
"A! Em quên mất không rót trà cho cậu!" Tô Noãn Noãn vội nói với bạn mình, vẻ áy náy.
Hệ thống cảnh giác:
"[Cô ấy quen Tô Noãn Noãn, đáng lẽ có thể trực tiếp nhờ Noãn Noãn nhắn lại cho cô mà? Sao phải đi đường vòng như vậy?]" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa lúc cô bước vào phòng, cả hai cô gái đều quay lại, ánh mắt sáng rỡ khi thấy cô xuất hiện.
Theo quy định, tỷ thí nội bộ của Quy Nguyên tông là nghiêm mật, không ai được quay phim hay chụp ảnh. Chưa kể hôm đó tình hình đặc biệt hơn bình thường rất nhiều.
"Ừm, hai người đang xem gì vậy?" Thích Tuyền đi tới, ngồi xuống ghế sofa.
Đứng trên tường thành cao ngất, gió lồng lộng thổi qua mái tóc dài, Thích Tuyền phóng mắt nhìn cánh đồng trải dài dưới chân. Trong ánh mắt cô, thoáng hiện lên một tia nhẹ nhõm.
"[Trước đây ra ngoài toàn là để giải quyết rắc rối, vừa mất công vừa tốn sức. Ở nhà tu luyện còn đỡ phiền hơn.]"
"[Một phần cũng là để kết thúc nhân quả.]"
Nhận được sự đồng ý của cô, ánh mắt Phó Loan Phi dịu lại thấy rõ. Cô ấy cũng không nán lại lâu, viện cớ có việc rồi rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô quay sang nhìn Tô Noãn Noãn, cười:
"Miễn là không liên quan tới thông tin cơ mật, thì ảnh chụp có thể lan truyền nội bộ."
"Được luôn, gửi liền tay!"
"Wow! Tấm này ngầu thật sự! Nhìn ngầu bá cháy luôn ấy!" Giọng của Tô Noãn Noãn đầy hào hứng.
Thích Tuyền không từ chối, nhẹ nhàng nhận lấy.
Mộng Vân Thường
Cũng tốt, bản thân Thích Tuyền vốn định tìm cách tiếp cận nhà họ Phó để làm rõ một vài chuyện liên quan đến quá khứ của Linh Sinh. Tấm thiệp này tới rất đúng lúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chị Tuyền đúng là đỉnh của chóp!"
"Chị Tuyền, đây là bạn học của em – Phó Loan Phi. Bọn em quen nhau trong câu lạc bộ ở trường!"
Linh Sinh – vẻ ngoài ôn hòa, mang nét thanh tú – đang bưng khay trà đến, chậm rãi rót cho mỗi người một chén.
Câu này không sai. Anh trai Tô Noãn Noãn hiện đang là quỷ phó của Thích Tuyền, tính ra cũng là người trong nhà.
Thích Tuyền khựng lại, nhìn về phía phòng khách, hơi nhíu mày.
Hệ thống hơi bất an:
"[Đại lão, cô thật sự định đến dự tiệc sinh nhật đó à?]"
"Hơn nữa Noãn Noãn cũng không phải người ngoài."
Sau khi kết thúc điểm tham quan cuối cùng trong ngày, cả hai cùng trở về biệt thự. Nhưng chưa kịp bước vào, Thích Tuyền đã thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu trước cổng.
"[Họ quen nhau từ bao giờ vậy?]"
"[Tôi không tin, rõ ràng là vì Linh Sinh đúng không?]"
Cô có thể đoán được, Phó Loan Phi không đơn thuần chỉ là mời dự tiệc. Cô ấy hẳn còn có mục đích khác.
Dù đã tham quan hết điểm này đến điểm khác, cả Thích Tuyền và Linh Sinh đều không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Linh khí trong người khiến thể lực của họ dồi dào, khác hẳn với những du khách bình thường dễ dàng kiệt sức sau một ngày rong ruổi. Nhờ đó, hiệu suất chuyến đi cực kỳ cao.
"[Ừm, thỉnh thoảng ra ngoài thế này cũng không tệ.]"
"Thích tiền bối, xin lỗi đã tự tiện tới thăm."
Phó Loan Phi thầm nghĩ: Trợ lý này... chu đáo quá mức!
Phó Loan Phi lắc đầu, mỉm cười. Sau đó, cô lấy từ trong túi xách ra một xấp thiệp mời, nghiêm túc nói:
"[...Có lẽ vậy.]" Hệ thống im lặng một lát rồi mới lên tiếng.
"[Đại lão, trước đây cô ghét ra ngoài lắm mà.]"
"[Lần trước, lời nhắc nhở trên Weibo – có lẽ là do cô ấy gửi.]" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"[Nhân quả gì?]"
Vừa mở cửa bước vào, âm thanh trò chuyện rôm rả từ phòng khách đã vọng tới:
Phó Loan Phi nhanh chóng đáp:
Từ khu nghỉ dưỡng nổi tiếng cho đến các danh lam thắng cảnh đông đúc, nơi nào cô cũng đi, cũng trải nghiệm. Có vẻ tâm trạng của cô cũng thay đổi theo từng chuyến đi.
"Ngày kia là sinh nhật mười tám tuổi của tớ. Gia đình tớ định tổ chức tiệc mừng, tớ muốn mời mọi người đến dự."
"[Người ta có lòng mời, từ chối cũng khó xử.]" Thích Tuyền thản nhiên đáp.
Kiếp trước, cô chưa từng có cơ hội sống cho bản thân. Cuộc đời cô gắn chặt với tông môn, mọi hành trình đều vì nhiệm vụ hoặc trách nhiệm. Vui chơi, thư giãn – hai khái niệm ấy chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Kiếp này có vẻ như ông trời đã bù đắp phần nào, cho cô cơ hội được tự do bước ra thế giới.
Hệ thống cũng ngạc nhiên:
Hệ thống ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp:
Thích Tuyền hơi ngạc nhiên.
Tô Noãn Noãn lập tức chạy tới, vui vẻ giới thiệu:
Chương 338
Phó Loan Phi lịch sự đứng lên, hơi cúi đầu:
Cô không phải người nổi tiếng, có ai rảnh mà chụp ảnh cô? Hơn nữa, cô liếc sang Phó Loan Phi, hỏi thẳng:
Thấy cô không phản ứng gì, Thích Tuyền cũng không hỏi thêm.
"Ảnh này người ta chụp lén được đấy, mình thấy trong nhóm nên tải về. Muốn mình gửi cho cậu không?" Giọng nữ còn lại là của Phó Loan Phi.
Đúng lúc cô quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt anh nhìn mình, trong lòng bỗng chốc ấm áp lạ thường.
Mỗi người trong biệt thự đều có một tấm, trong đó có một tấm viết tên Thích Tuyền, được cô ấy trịnh trọng đặt vào tay cô.
"Được phép chụp ảnh à?"
Không lâu sau, hương trà nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí. Phó Loan Phi theo bản năng liếc nhìn về phía phát ra mùi thơm.
"[Là xe của nhà họ Phó! Chính là chiếc từng thấy ở cổng Quy Nguyên tông lần trước.]"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.