Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 320
Đám người Địch Mông thì không tỏ vẻ bất ngờ. Từ tướng mạo của bà Nguyễn và ông Phương, ai tinh mắt cũng nhìn ra họ từng có một đứa con gái, chỉ là có lẽ đã xảy ra chuyện không may.
Phương Bân bật cười khinh miệt: "Ông ta là cái thá gì."
Dựa theo lý thuyết huyền học, người có bát tự thuần dương khi còn sống không khác gì người thường. Nhưng sau khi c·h·ế·t... lại là chuyện khác.
Những người trong giới huyền môn nghe xong, theo bản năng bắt đầu suy tính bát tự. Địch Mông và Thẩm Huy nhẩm tính trong đầu, sắc mặt chợt thay đổi, không khỏi nhìn nhau.
Bà dịu dàng nhìn Phương Bân, khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Tôi từng có một cô con gái, là chị của Bân Bân. Nhưng con bé mất tích khi mới ba tuổi. Tôi đã tìm rất lâu... mãi mà không thấy."
"Im mồm!" Phương Bân đột nhiên đứng bật dậy, chỉ thẳng mặt ông Phương: "Nói nhảm lắm thế làm gì? Người ta đang hỏi mẹ tôi, liên quan gì tới ông mà chen vào?!"
Ông Phương cau mặt, bực bội nói: "Các người đến nhà người ta làm phép, còn moi móc chuyện riêng tư ra làm gì?"
"Thấy tôi là đồ ngốc chắc?" Phương Bân đặt khay trà xuống bàn, mắt liếc xéo: "Muốn lừa tôi ra ngoài để g.i.ế.c quách à? Các người không có cách xử lý tôi thì thôi, uống tạm tách trà cho hạ hỏa đi."
Chờ bà Nguyễn ổn định lại cảm xúc, Thích Tuyền tiếp tục hỏi: "Con gái bà tên gì?"
Ông Phương cứng họng, bà Nguyễn cũng sửng sốt. Nhưng trong đáy mắt bà, có một tia nhẹ nhõm.
Thích Tuyền đáp gọn: [Chưa, cao nhất cũng mới chạm đến Bạch quỷ cấp 2.]
Chương 320 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
[Địch Mông là cấp 5 cơ mà, sao lại bó tay?]
Bà Nguyễn và ông Phương lập tức khựng lại. Ông cụ ngồi bên cạnh cúi đầu, ngón tay vô thức siết lấy góc áo. Không khí trong phòng bỗng trầm xuống.
Thích Tuyền nhắc đến Phương Lan, hẳn là có hàm ý nào đó?
"Bốp!"
Phương Bân đơ người, đứng im một lát rồi dứt khoát quay đi, không thèm nhìn nữa.
Ông cụ nãy giờ vẫn im lặng, rốt cuộc kéo tay ông Phương lại, cau mặt: "Người đó là cha mày đấy!"
Thông thường, sau khi qua đời, hồn phách sẽ tan rã nhanh chóng. Quỷ hồn cấp thấp như Bạch quỷ cấp 3 trở xuống hầu như không thể giữ được hình. Nhưng vẫn có vài trường hợp đặc biệt.
Phương Bân không nói không rằng, xách dép lên ném thẳng vào mặt ông ta, mắt lạnh như băng: "Tôi đã bảo ông im miệng chưa?"
"Những người như mấy người tại sao cứ phải khơi lại vết thương lòng của người khác hả?!" Ông Phương đột nhiên gào lên. "Con bé mất tích bao nhiêu năm rồi, gia đình tôi đã đủ đau khổ rồi, các người còn chưa thấy đủ sao?!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi không do dự, bà nói ra ngày tháng năm sinh cụ thể.
Hệ thống bật cười: [Ha ha ha ha, nhóc con này cũng thú vị thật. Đại lão, nó từng hại ai chưa?] (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như Tô Dung từng c.h.ế.t gần khu mộ. Vương Hoa và Tê Chính có công đức hộ thân, nên mới lưu lại được. Ngoài ra, còn có một ngoại lệ đặc biệt hiếm gặp: người mang mệnh thuần dương.
Mộng Vân Thường
Đây là lần đầu tiên Địch Mông và Thẩm Huy gặp phải loại bát tự này ngoài sách vở. Họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Phương Bân.
Mặt ông Phương xanh mét vì tức giận. Mất mặt, quá mất mặt! Đợi đến lúc con quỷ trong người thằng nhóc này bị lôi ra, ông nhất định phải dạy cho nó một bài học nhớ đời!
Là bát tự thuần dương.
Phương Bân ngồi phịch xuống ghế sofa, cúi đầu, không ai nhìn rõ nét mặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà Nguyễn cầm lấy khăn, lại òa khóc to hơn.
Thích Tuyền lại hỏi: "Bà còn nhớ rõ ngày giờ sinh của cô bé không?"
Cô bình tĩnh nói với bà Nguyễn: "Bà thử gọi 'Xán Xán' đi."
"Tên đầy đủ là Phương Lan. Ở nhà mọi người gọi con bé là Xán Xán. Vì con bé cười rất tươi, nụ cười rạng rỡ như mặt trời ấy, nên tôi gọi nó như vậy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà Nguyễn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn quanh một lượt, rồi giọng run run gọi khẽ: "Xán Xán... Xán Xán... Xán Xán..."
Người như vậy, nếu c.h.ế.t đi, có thể tồn tại rất lâu ở dương gian, thậm chí có thể hiện hình trước mắt người thường.
Thích Tuyền không trả lời ngay. Cô bất ngờ quay sang nhìn bà Nguyễn, nhẹ giọng hỏi: "Trước đây bà từng có một cô con gái, tên là gì vậy ạ?"
Địch Mông nghẹn họng, không nói gì.
Vừa nhắc đến chuyện cũ, đôi mắt bà Nguyễn lại đỏ lên. Ký ức khi xưa như ùa về.
Bà Nguyễn hơi do dự.
"Thái độ kiểu gì vậy hả?" Ông Phương đỏ mặt, giọng bắt đầu lớn hơn. "Làm ăn kiểu này mà cũng đi trừ tà à? Không trừ được thì thôi, lại thích xía vào chuyện nhà người khác!"
Nói đến đây, mắt bà đỏ hoe, nước mắt lăn dài trên má. Đó là đứa con đầu tiên của bà. Dù hơn mười năm đã trôi qua, nỗi đau năm xưa vẫn chưa thể nguôi ngoai.
"Nhớ chứ!" Bà Nguyễn gật đầu liên tục. "Tôi nhớ rất rõ!"
Chiếc dép in dấu rõ ràng trên mặt ông Phương. Căn phòng im bặt.
Vẻ mặt hung dữ của Phương Bân dịu đi thấy rõ. Cậu bối rối rút một tờ khăn giấy, chìa ra: "Khóc xấu lắm. Đừng khóc nữa."
Thích Tuyền vẫn bình tĩnh nhìn bà Nguyễn, không nói thêm gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.