Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 290
Trương Thành Ngôn vừa thấy bóng người bên ngoài liền quay đầu báo: "Đại sư, cảnh sát đến rồi."
Đạo trưởng kia bước lên sân, nhìn lướt qua mấy bức tượng, mơ hồ cảm nhận được một chút linh lực, nhưng với tu vi chỉ cấp 4, ông ta không nhìn thấu gì nhiều. Chỉ thấy mờ mờ ảo ảo.
Mộng Vân Thường
Tiếng chuông cửa vang lên. Trương Thành Ngôn lập tức chạy ra mở cửa, gương mặt tái mét, nhập vai cực nhanh: "Đồng chí cảnh sát, cuối cùng các anh cũng đến rồi! Sáng nay tỉnh dậy đã thấy bức tượng kia đổ huyết lệ, bọn tôi không dám nhúc nhích, sợ trong phòng có dính lời nguyền gì! May quá các anh tới kịp!"
Một trong số họ nhíu mày hỏi: "Thế sao không báo cảnh sát sớm?"
Nghiêm Hòe gật đầu: "Ừ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Xin lỗi, rất có thể là trò đùa ác ý của ai đó. Anh yên tâm, chưa chắc là có nguyền rủa gì đâu." Một cảnh sát trấn an, nhưng ánh mắt ông ta lại vô thức rơi vào khu vực sofa.
Trương Thành Ngôn hơi nghiêng người như vô tình chắn tầm nhìn của ông ta, sau đó bắt đầu châm chọc: "Ra là trò đùa, vậy cũng cho thấy khu du lịch này quản lý quá lỏng lẻo, mấy người phải chịu trách nhiệm. Với lại, cái tượng kia trông cũng lạ thật, chẳng hợp với phong cách căn phòng chút nào."
Ba vị phú nhị đại nghe mà lạnh sống lưng. Vừa giấu thân xong lại thản nhiên bàn chuyện, đúng là khiến người ta rợn tóc gáy.
Thích Tuyền vẫn ngồi tựa trên sofa, vẻ mặt bình tĩnh. Tô Dung và Tiết Hồng đã chủ động ẩn thân, còn Kỷ Thánh Triết thì ôm gối trốn trong phòng xem TV, chẳng buồn ló mặt.
Tại sân lớn của khu du lịch, các bức tượng được tập trung về một chỗ. Chúng vẫn đổ huyết lệ như cũ, tạo thành cảnh tượng kỳ dị mà hoành tráng. Cảnh sát đã kiểm tra sơ bộ nhưng không tìm ra chất lạ nào trong huyết lệ. Chúng không giống sơn, cũng không giống máu, càng không phải chất hóa học thường thấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôn Dũng vội vàng giải thích với cảnh sát: "Thưa các anh, mấy bức tượng này đều không thể lau sạch, kỳ lạ vô cùng. Tôi tuy tin khoa học nhưng đôi lúc vẫn cần có giải pháp để yên tâm, nên đã mời một đạo trưởng đến xem thử."
Chương 290
Một cảnh sát liếc nhìn ông: "Phong kiến mê tín là không được đâu."
Vị đạo trưởng chau mày giả bộ nghiêm trọng: "Chuyện này không nhỏ, tôi cần báo cáo cấp trên."
Không thèm để ý tới sắc mặt khó hiểu của mọi người, đạo trưởng đi sang một bên, lấy điện thoại, tìm một dãy số, vừa định bấm gọi thì cả người đột nhiên cứng đờ.
Cảnh sát đứng cạnh nhìn nhau: ????
Quả nhiên, sau khi cảnh sát có mặt, tâm trạng du khách bình tĩnh hơn hẳn. Nếu Tôn Dũng chỉ âm thầm mời đạo sĩ đến, e là mọi người sẽ nghi ngờ ông ta giấu đầu hở đuôi, mất hết lòng tin. Nhưng giờ thì ông ta có thể thoải mái xử lý chuyện tiếp theo.
[Ừ ha, nghe cũng hợp lý.]
Cơ thể không nhúc nhích được nữa!
Nghiêm Canh cũng nhìn sang, thì thầm với Nghiêm Hòe: "Anh Hòe, người này không giống chủ mưu thật."
Tôn Dũng cười gượng: "Tôi hiểu. Nhưng tình huống lần này rất bất thường. Khu du lịch có camera khắp nơi, nếu có người gây ra hiện tượng này thì chắc chắn sẽ bị quay lại. Vấn đề là, không có ai cả." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảnh sát: "..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cấp 4 mà dám làm trò lớn vậy? Chắc chắn phía sau còn có “cá lớn” hơn. Anh ta chỉ là kẻ bị đẩy ra chắn đầu.
Hệ thống tỏ ra thắc mắc: [Thế sao lúc đầu ông ta không gọi đạo trưởng luôn, lại báo cảnh sát trước?]
Một bàn tay vươn ra, nhanh như chớp giật lấy điện thoại trong tay ông ta, ánh mắt liếc dãy số rồi tặc lưỡi hai tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên khu du lịch, Tôn Dũng và mấy cảnh sát nhanh chóng đến biệt thự nơi Thích Tuyền đang nghỉ chân.
"Đến thì đến, chúng ta có làm gì sai đâu." Tiết Hồng nhẹ nhàng nói, như thể chẳng mảy may lo lắng.
Thích Tuyền thản nhiên đáp: [Cảnh sát là cơ quan có uy tín, xuất hiện sẽ ổn định được lòng người.]
Tôn Dũng còn chưa kịp lên tiếng, quản lý Vương đã chạy đến, gọi lớn: "Giám đốc Tôn, đại sư đến rồi."
Trương Thành Ngôn nghiêm túc đáp: "Tôi sợ bị thứ gì bẩn bẩn theo dõi. Khu du lịch này quá rợn, tôi thề sẽ không quay lại nữa!"
Tôn Dũng: "..."
Cách đó không xa, Địch Mông ngồi một mình trên ghế dài, quan sát cả quá trình. Khi thấy người được mời tới, anh cau mày: thiên sư cấp 4?
Vấn đề duy nhất lúc này là: cảnh sát có cho phép vị đạo trưởng kia động vào hiện trường không?
Cảnh sát nhìn anh, có cảm giác người này quen mắt, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra được là ai.
Họ đang chuẩn bị đem một vài mẫu về phòng giám định thì Tôn Dũng dẫn đạo trưởng đến. Là một người đàn ông trung niên, gầy cao, dáng vẻ khiêm nhường.
"Đại sư, có kết luận gì không?" Tôn Dũng hỏi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.