Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Thôi Kinh Thước
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 277
"Cuộc sống làm quỷ thế này cũng không tệ, còn mong gì hơn nữa?"
Đến ván thứ hai mươi, vận may của Dương Túc tụt rõ rệt. Đến ván thứ hai mươi mốt thì anh chính thức "quay xe", bài xấu thấy rõ.
Bà đột nhiên nâng giọng, đầy phấn khích: "Một nghìn vạn đấy!"
Khu nghỉ dưỡng tựa lưng vào rừng núi, bãi cỏ được tận dụng làm nơi nấu ăn dã ngoại nằm ở vị trí đắc địa – từ đây có thể ngắm rõ những dòng thác nhỏ đổ thẳng xuống, hòa vào con suối dưới chân núi, tạo thành lớp bọt nước lấp lánh trong nắng.
Thích Tuyền chọn một góc c.h.ế.t của hệ thống camera an ninh. Để chắc chắn hơn, cô còn cẩn thận dùng phép che mắt, giấu đi sự tồn tại của ba con quỷ đang đi cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Phải hai anh định đến khu nghỉ dưỡng kia không?"
Chương 277
Ai mà nghĩ được đây lại là người có vận mệnh may mắn đến thế?
Bà chủ mỉm cười: "Thật hay không thì tôi không chắc, nhưng ông chủ chỗ đó đúng là người may mắn."
Mộng Vân Thường
Nghiêm Canh kinh ngạc: "Rồi sao nữa?"
Nghiêm Canh thở dài: "Chẳng lẽ một khu nghỉ dưỡng ở huyện nhỏ mà lại hot đến thế sao?"
Nhóm ba người Đỗ Gia Danh không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại còn vui vẻ cụng ly với ba con quỷ, không khí rộn ràng hệt như một buổi dã ngoại thân mật. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe vậy, Nghiêm Hòe khẽ nói: "Tìm ảnh ông ta thử xem."
"Bí hiểm cái gì mà bí hiểm."
"Mẹ kiếp!" – Trương Thành Ngôn đang lướt điện thoại thì bất ngờ kêu lên. "Mấy người xem tin tức chưa? Có một cô nhi viện vừa bị bóc phốt..."
Bà chủ cười: "Đúng là không đặt trước thì không có cửa vào."
Sau khi trở lại đoàn phim, cô cảm nhận rất rõ ràng—mọi người không còn tôn trọng cô như trước. Cái danh "tâm địa ác độc" đã gắn chặt vào cô, ánh mắt người khác nhìn cô giờ toàn là khinh miệt.
Quán nằm ở khu khá hẻo lánh, không có khách nào. Bà chủ quán thấy Nghiêm Hòe bảnh bao liền bắt chuyện:
Nghiêm Hòe gật đầu: "Ừ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Anh bỗng khựng lại, sắc mặt nghiêm trọng.
"Tôi nói rồi mà, mọi thứ ở cô đều rất tốt, chỉ là thiếu một chút vận may thôi." Giọng Hạ Dương vang lên phía trước, anh đứng đó, ngược sáng, từ trên nhìn xuống cô.
"Hết phòng thật sao?" Nghiêm Canh hỏi lại lần nữa.
Tiết Hồng nằm dài trên cỏ, khoan khoái thở dài:
"Đi thôi!" Cả ba nhanh chóng bỏ lại chuyện Đổi Vận đại tiên phía sau.
"Được, tôi mua."
Ở phim trường thành phố Long Giang, Thích Ánh Tuyết không may ngã khi đang quay, lòng bàn tay trầy xước, m.á.u rỉ ra. Cô ngồi ở một góc, im lặng nhìn chằm chằm vết thương, vẻ mặt nặng nề. Để tránh ảnh hưởng đến hình ảnh trên phim, cô thậm chí không dùng đến băng gạc.
"Đúng rồi. Nhưng tụi tôi quên đặt trước nên giờ chịu thua." Nghiêm Canh đáp.
Nắng thu dịu dàng, không gay gắt, mang theo cảm giác ấm áp đặc biệt.
Nghiêm Hòe lạnh lùng ra lệnh: "Điều tra." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết Hồng gật gù: "Nói có lý đấy."
Cô cảm thấy ngột ngạt, không chịu nổi.
Bà chủ lắc đầu: "Tôi chưa đến bao giờ, nhưng nghe nói đắt đỏ lắm. Người ta đồn đi xong thì vận may sẽ tốt lên, tôi cũng không biết thật hay không." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thích Ánh Tuyết im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên.
Anh quay sang Nghiêm Hòe: "Hay là mình tìm chỗ nào gần đây ngồi đợi xem sao?"
Cả hai chọn đại một quán mì nhỏ bên đường rồi vào ngồi. Lúc này cũng đã gần trưa, tiện thể ăn luôn bữa.
Thích Tuyền đặt bộ bài xuống, nói nhẹ: "Quản gia Tô chuẩn bị nguyên liệu xong rồi, tụi mình ra ngoài nấu đồ ăn dã ngoại thôi."
"Nếu không còn thì mình có thể mua thêm." Hạ Dương hạ giọng, gần như thì thầm: "Chỉ cần cô có tiền, thì vận may cũng mua được."
"Anh Hòe, chuyện này..."
Nhân viên lễ tân đáp: "Thành thật xin lỗi, hiện tại không còn phòng trống."
Bà chủ: "Thì thành đại gia chứ sao. Vận may rõ rành rành còn gì nữa?"
Nghiêm Canh tò mò: "Sao lại nói vậy?"
Nghiêm Canh ngớ ra một chút, rồi cũng hiểu ý. Anh rút điện thoại ra, lên mạng tìm hình ông chủ khu nghỉ dưỡng, chăm chú nhìn kỹ.
"Bóc phốt gì?" – Dương Túc lại gần, tò mò. "Đừng nói nửa chừng như thế."
"Làm gì có chuyện đó, chỉ là trò lừa bịp thôi." Nghiêm Canh nói với vẻ không tin.
"Sau này cô giáo Tiết nên biết tận hưởng cuộc sống nhiều hơn. Học giỏi là tốt, nhưng cũng đừng bỏ lỡ niềm vui giải trí." – Đỗ Gia Danh vừa cười vừa nói.
Thích Ánh Tuyết nhếch môi: "Vận may à? Tôi hết sạch vận may từ lâu rồi."
Nghiêm Canh nhăn mặt: "Chỗ này hẻo lánh vậy, sao đông khách dữ vậy chứ?"
Anh cười khẩy: "9999 tệ mà chỉ được có hai mươi ván may mắn à? Vận may kiểu này đúng là đắt đỏ quá mức."
"Đờ mờ!"
Đỗ Gia Danh ném vỏ chai nước rỗng qua một bên, càu nhàu:
Bà chủ cúi giọng, thần bí nói: "Ông ấy là người địa phương, hồi trước tôi còn gặp qua. Hồi đó không có nghề nghiệp gì, suốt ngày lang thang ngoài đường. Tự nhiên một ngày trúng xổ số 1000 vạn!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.