Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Thành Phố Rustboro Đây Rồi! Chạm Mặt Chủ Hội Quán.
"Đúng thế, không chỉ vậy thôi đâu, họ còn có những sản phẩm nổi trội khác, tiêu biểu như Runing Shoes chẳng hạn. Khi đên Runing Shoes, người dùng có thể tăng cường sức mạnh cho đôi chân, giúp di chuyển với vận tốc nhanh và bật nhảy lên những vách núi cao lại chỉ tốn rất ít sức lực." Takeshi nói rồi giải thích công dụng cho mọi người nghe.
"Cậu nói đúng, vậy chúng ta đi nào." Satoshi rất nhanh liền bị thuyết phục, chuẩn bị lên đường.
"Chào cậu, Milcah." Masato vẫy tay chào.
Sau đó, Ace gải thích lại với nhóm bạn, cả bọn cùng nhau tìm kiếm.
"Đúng thế." Satoshi gật đầu, cậu không biết Roxanne hỏi vấn đề này để làm gì.
"Thôi nào, Hội Quán vẫn ở đó chứ có sao đâu. Trước tiên, chúng ta phải khuây khỏa đầu ốc thì khi thi đấu trạng thái cậu mới tốt được chứ, phải không?" Haruka kéo tay Satoshi nói.
Sau đó Ace nói tiếp.
"Tôi cũng vậy." Takeshi thì tất nhiên sẽ đi rồi.
"Thế thì làm cậu thất vọng rồi, bây giờ cậu không thể thách đấu được đâu." Roxanne nói.
"Ấn tượng thật đấy." Haruka không kìm được cảm thán.
Nhật ký ngày 24/4/1999 - Hùng(Ace)
Nhóm bạn nhìn đến thì đúng thật, có hai tòa cao ốc đứng sừng sững ở trung tâm thành phố, cả hai được bao quanh bởi những tòa nhà cao tầng khác, điều đó làm tôn lên chiều cao chỉ cả hai, khiến cho nó thu hút hết mọi ánh nhìn.
"Ồ mấy em quen biết nhau à?" Roxanne hỏi.
"Vâng, em rất mong chờ ạ" Masato vui vẻ nói.
"Nghe hay đấy." Haruka và Masato hai mắt phát sáng đồng ý ngay.
"Không có gì đâu chỉ là việc nên làm thôi, mà này cô có rảnh không, chúng ta cùng đi uống nước nhé." Takeshi nhanh chóng tiến đến nắm lấy đôi tay của Roxanne nói.
"Tại sao?" Satoshi khó hiểu.
"Em không có ý kiến." Ace không có việc gì quan trọng nên cũng quyết định đi theo.
Thấy Poliwag sợ hãi, Ace tiến lên dùng 'tâm linh cảm ứng' để bày tỏ thiện ý xoa dịu tâm tình của Poliwag.
Khi vừa lên đài quan sát thì Masato nhìn thấy gì đó, cậu tiến đến gần một cái ghế dài, ngồi xuống và nói.
"Tốt, vậy chúng ta đi thôi." Takeshi cười lên tiếng, rồi theo bản đồ dẫn đường cho mọi người.
"Ể, là vậy sao?" Masato bất ngờ.
Hai người thấy Roxanne nhìn tới cũng tiếp lên giới thiệu bản thân và nói về việc bọn họ đang du hành cùng nhau.
"Ra là thế." Mọi người lúc này mới hiểu ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ace, Masato, chị Haruka." Lúc này một giọng nói thân quen từ trong nhóm học sinh vang lên.
"Ừ." Satoshi cũng đồng ý với lời Haruka nói. Trong khi đó Takeshi lại đang tìm kiếm gì đó.
"A, Poliwag kia rồi. Nãy giờ cậu chạy đi đâu vậy?" Một giọng nói từ xa vang lên, khi nhóm bạn nhìn lại thì thấy một cô gái dẫn theo những đứa trẻ bước đến.
"Dạ vâng, đây là bạn của em ở thành phố Petalburg ạ, đây là Masato và chị Haruka là con của Chủ Hội Quán Petalburg, còn đây là Ace cậu ấy là con của chú Farley, cũng là người quan trọng mà chú Farley nhờ em nói với cô đấy ạ." Milcah nghe câu hỏi của Roxanne thì trả lời.
"Thôi nào, Tommy không được bắt nạt bạn, em cũng có lỗi khi dùng Pokemon để dọa bạn Kenny đấy, mau xin lỗi bạn đi." Roxanne đứng ra giải quyết ván đề.
"Nghe tuyệt thật đấy." Lần này Satoshi cũng không kìm được mà lên tiếng.
"Po-li, po-li. (Tớ bị lạc khỏi mọi người rồi, cậu có thể giúp tớ trở về được không?)" Polita nhìn Ace kêu lên.
"Ể, nhưng mà chẳng phải chúng ta đã quyết định sau khi ngắm cảnh tại đài quan sát, thì sẽ tiến đến Hội Quán Rustboro sao?" Satoshi chần chừ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ra là thế, vậy còn hai bạn?" Roxanne gật đầu, rồi nhìn Satoshi và Takeshi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bởi vì tôi là Chủ Hội Quán của thành phố Rustboro này." Roxanne giương mặt trở nên nghiêm túc nói.
Khi cô chú ý đến phía sau thì thấy các học sinh đang cãi nhau rồi đỗ lỗi cho một cậu bé nhút nhát về việc để Poliwag chạy mất.
"Ra là thế, được rồi bọn tớ sẽ giúp cậu. Cậu có thể nói rõ hơn về nhà huấn luyện của cậu không?" Ace trả lời Poliwag, rồi cùng Poliwag tìm hiểu thêm thông tin về nhà huấn luyện của cậu ta.
"Cậu muốn thách đấu hội quán sao?" Roxanne nghe lời Satoshi thì hỏi.
"Ờ, nhưng mà tớ muốn đến xem Hội Quán trước cơ." Satoshi thì băn khoăn.
"Hả? Ờ, không được đâu, giờ tôi phải đưa các em học sinh về trường rồi." Roxanne hơi sững sờ, khi lấy lại tinh thần thì cô nhanh chóng rút tay ra rồi nói.
Sau một đêm trong rừng, nhóm bạn cũng đã đến được thành phố Rustboro.
Ace và Masato nhìn đến thì một bóng người quen thuộc đi ra, người đó không ai khác là Milcah. Người mà đã được ông Farley đề cử đến Trường Học Pokemon để trải nghiệm khi Ace rời khỏi nhà để du hành.
"Từ đây chúng ta có thể nhìn thấy được cả hai tòa cao ốc đấy." Ace chỉ tay về phía trung tâm thành phố nói thêm.
"Po-li, Po-li." Poliwag vui vẻ chạy đến nhảy vào lòng cô gái.
"Nếu đã quen mọi người đã biết nhau, thì sao các bạn không đến tham quan Trường Học Pokemon một chuyến nhỉ. Roxanne mời nhóm bạn.
Sau đó, Roxanne mới giải thích cho nhóm bạn biết được chuyện đã xảy ra. Kenny là một cậu bé nhút nhát được ba mẹ gửi đến Trường Học Pokemon để c·h·ó thể tìm thêm bạn mới, cũng như bất đầu tiếp xúc với các Pokemon. Còn Tommy là một cậu bé năng động, muốn được mọi người chú ý, nhưng vì còn nhỏ tuổi nên chưa đủ nhận thức được những hành vi của mình là đúng hay không. Khi nãy lúc đang thăm quan đài quan sát, thì Tommy bỗng nhiên quay lại dùng Poliwag hù dọa Kenny làm cho cậu bé sợ hãi. Kenny phản ứng mạnh làm cho Poliwag cũng sợ hãi theo nên chạy đi mất.
Chương 37: Thành Phố Rustboro Đây Rồi! Chạm Mặt Chủ Hội Quán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cả em nữa." Haruka hưởng ứng.
Poliwag bình tĩnh trở lại rồi tiến ra khỏi ghế.
"Nơi này lớn quá đi mất!" Masato bước vào thành phố, khi thấy khung cảnh bên trong không kìm được mà ồ lên.
"Devon, tập đoàn Devon, a đây rồi, tập đoàn Devon luôn đi đầu về công nghệ ở Hoenn. Này Masato, PokeNav của em cũng được sản xuất bởi tập đoàn Devon đấy." Takeshi sau một lúc tìm kiếm trong sổ ghi trú thì lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Này cậu cần giúp đỡ không?" Masato nói, ở dưới ghế là một chú Poliwag đang run rẩy sợ hãi.
Rất nhanh cả nhóm đến nơi, mọi người bất đầu phân công đi mua đồ, khi tất cả cả xong thì cả nhóm tiến lên đài quan sát trên đỉnh khu thương mại.
"Lâu ngày không gặp, Milcah." Ace cười nói.
"Chào các bạn, tôi là Roxanne, tôi đang dẫn học trò đi thăm quan thì lạc mất Poliwag, cảm ơn các bạn vì đã giúp đỡ cho nó." Roxanne giải thích.
"Thế sao chúng ta không đến khu thương mại để chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi tới, rồi lên trên đỉnh ngắm nhìn thành phố nhỉ?" Ace gợi ý.
"Tất nhiên rồi, nơi đây là một trong những nơi phát triển nhất ở vùng Hoenn này đấy. Đặc biệt chính là hai tòa cao ốc nằm giữa thành phố này, một là của tập đoàn Devon, tập đoàn lớn nhất vùng Hoenn, cái còn lại chính là khu thương mại sầm uất nhất nhì vùng Hoenn này, trên đỉnh tòa cao ốc của khu thương mại còn có khu quan sát để ta có thể nhìn ngắm toàn cảnh thành phố và xa hơn là cả cánh rừng." Ace giới thiệu cho nhóm bạn về những điều mình biết được về thành phố Rustboro.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.