Nhất Kiếm Diệt Chư Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Hoảng hốt chạy bừa
“Sao, đã tìm lâu như vậy vẫn không thấy bóng người, muốn lão tử xem, tên tiểu tử Hàn Dương tám phần là đã mang theo tiện nhân Trần Xảo Thiến kia chạy.”
Đây chính xác là sào huyệt của một con yêu thú không thể nghi ngờ...
Hy vọng, sẽ không có yêu thú quá mức cường đại.
“Vèo vèo.”
“Cứ đi loanh quanh ở gần đây, sắc trời tối sầm thì chúng ta sẽ trở về.”
m thanh nặng nề nổ tung, Trần Văn và Trần Vũ đều kêu thảm bay ngược lên, trên cánh tay truyền đến đau đớn tê tâm liệt phế, khiến cho bọn họ thiếu chút nữa ngất đi.
Trần Vũ thân thể mập mạp lăn mình một cái, một cước đá thẳng vào bụng Trần Văn còn đang ở trạng thái kh·iếp sợ làm hắn ta văng ra.
Vậy không thể trách mình được.
Đối phương phản ứng không chậm, vội vàng nghiêng người lăn lộn, để cho một quyền từ trên cao đánh xuống của Hàn Dương rơi vào trên mặt đất.
Trần Văn mới vừa rồi bắn xuyên vân tiễn, còn không triệu võ giả Trần gia tới, lại đưa những người áo đen ở cách đó không xa đến.
Ánh mắt Hàn Dương mãnh liệt vốn không định nói nhảm, tay phải nắm chặt, hội tụ sức mạnh toàn thân vào một điểm, đột ngột nhào về phía Trần Vũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quái gì vậy?”
Có một võ giả Trần gia khác dáng người thấp bé, duỗi duỗi người nói.
Khiến cho hắn không ngừng kêu khổ.
Võ giả Trần Văn thấp bé hùng hổ ngẩng đầu, vừa lúc thấy được hai người Hàn Dương tránh ở trên cây, b·iểu t·ình... Vì thế mà sửng sốt.
Vừa mới tiến vào hang động, đã có một mùi tanh hôi cùng ẩm ướt xông vào mũi.
Mình chính là võ giả Đoán Cốt Cảnh, tuy rằng chỉ có nhất trọng nhưng cũng tuyệt đối là tinh nhuệ của Trần gia, sao lại bị một tiểu tử Tôi Thể Cảnh đánh lui?
Trên mặt Trần Vũ dữ tợn run run, cười lạnh nói: “Lão tử khuyên ngươi không nên uổng phí khí lực, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà là không nghĩ làm cho động tĩnh quá lớn, một khi khiến cho những người khác của Trần gia chú ý, nói không chừng sẽ có một phen khó khăn trắc trở.
Nhưng điều Hàn Dương không chú ý tới chính là, bởi vì vừa rồi tên võ giả Trần gia kia v·a c·hạm nên túi nước Trần Xảo Thiến đặt ở một bên đang từ từ trượt xuống.
Thần sắc Hàn Dương lạnh nhạt, một đạo kình lực nâng hai khúc kiếm gãy trên mặt đất lên.
“Chúng ta đã trải qua thời kỳ lưỡi đao tắm máu, v·ết t·hương nhỏ này có tính là cái rắm gì.” Trương Thiết Huyền trừng mắt nhìn người lên tiếng phía sau, quát lên: “Tìm cho lão tử.”
“Đại ca, tiểu tử này chạy về bên trong khẳng định là con đường c·hết. Mấy huynh đệ chúng ta, hiện tại không c·hết cũng b·ị t·hương, không bằng... Tạm thời tha cho hắn một lần?”
“Oa...”
Nhưng vào lúc này, bên trái bọn họ hơn hai ba mươi trượng, có ba tên áo đen quần áo rách nát, v·ết m·áu đầy người, bay nhanh về phía bên này.
Hai người này nếu như phòng thủ không chiến thì Hàn Dương mang theo Trần Xảo Thiến, chưa chắc có thể dễ dàng thoát khỏi bọn họ.
Lực đạo mạnh mẽ, làm sắc mặt người sau khẽ biến, vội vàng bắt chéo hai tay ở phía trước, muốn đón đỡ cú đá ngang hung mãnh phía dưới.
Hàn Dương sớm đã nhận thấy được hàn khí bức người, nhào tới trước một cái, tránh khỏi Trần Văn đánh lén, ngay sau đó tay phải tìm tòi phía trước.
Phía sau người đuổi đến nhanh vô cùng, lúc này quay đầu đổi hướng, hiển nhiên đã không còn kịp nữa.
“Ực.”
“Đi!”
“Cẩn thận.”
Bang!
Trần Văn ở bên cạnh thấy Trần Vũ b·ị đ·ánh lui, hai mắt híp lại, chân phải đạp lên mặt đất, rút ra trường kiếm đeo trên lưng, đâm thẳng vào sau lưng người sau.
“Tham Vân Thủ!”
Trần Vũ chỉ cảm thấy mình như đụng vào một khối thép bay tới, cả người liên tiếp lui ra phía sau bảy, tám bước, hai cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, giống như lửa đốt.
...
Đây là do Thiết Diễm Thú lưu lại.
Trong mắt Hàn Dương có lãnh quang hiện ra, xoay người hướng về Trần Vũ đang chuẩn bị lên cây quét ngang qua.
Hàn Dương ổn định lại Trần Xảo Thiến, ẩn nấp vào chỗ sâu hơn.
Hiện tại tu vi của mình không có đi lên quỹ đạo chính, không cần vẽ vời thêm chuyện.
“Muốn kéo dài thời gian sao? Chút tâm cư nho nhỏ này của các ngươi quả thức là ngây thơ.”
Ngay khi hắn ta vừa mới ngồi xuống, túi nước nháy mắt không biết sao xui xẻo đã nện ở trên đầu của hắn ta.
Kiếm phong sắc bén, tinh chuẩn nhắm vào yết hầu hai người.
Trần Văn và Trần Vũ nhanh chóng liếc nhau, Trần Xảo Thiến trên cây đối với bọn họ mà nói, không có bất kỳ uy h·iếp gì, chỉ cần cuốn lấy Hàn Dương là được.
Trong mắt Trần Xảo Thiến trên cây cũng tràn ngập kinh ngạc.
Một người áo đen chỉ vào bóng lưng Hàn Dương hét lớn.
Thiên Cương quyền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Răng rắc.
Trần Vũ mập mạp bên cạnh trừng lớn mắt, đôi mắt híp thành một khe nhỏ tý nhìn lên, vừa hay thấy Trần Xảo Thiến sắc mặt tái nhợt trên cây.
Đặc biệt là Trương Thiết Huyền cầm đầu.
Nam tử cường tráng dẫn đầu kia tên là Trương Thiết Huyền, ánh mắt âm trầm, lạnh lùng nói: “Đuổi theo cho lão tử! Dù cho phải đuổi tới rậm chỗ sâu nhất trong sơn mạch Yêu Thú, lão tử cũng muốn hủy xương cốt của tiểu tử này.”
Máu tươi bắn tung toé, kết thúc mạng nhỏ của hai người bọn họ.
Lực đạo cường đại, khiến cho mặt đất nháy mắt biến thành một cái ao nhỏ.
Huống chi, không phải hắn đã bị nhị trưởng lão làm b·ị t·hương nặng sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chật vật bò dậy từ trên mặt đất, ánh mắt Trần Văn oán độc: “Tiểu tử, ngươi đừng cao hứng quá sớm, hôm nay, các ngươi chắp cánh cũng khó chạy thoát.”
Một đạo kiếm quang, chớp mắt chỉ cách Hàn Dương vài thước.
Hàn Dương nhướng lông mày: “Xem ra, các ngươi vẫn là có vài phần phối hợp.”
Hàn Dương nhăn mày lại, ôm Trần Xảo Thiến lướt về một gốc đại thụ khác, lập tức chui vào chỗ sâu trong sơn mạch.
Chương 8: Hoảng hốt chạy bừa
Trần Vũ liếm liếm môi, trong mắt lập loè tinh quang.
Hàn Dương hoảng hốt chạy bừa, dọc theo sơn lĩnh không dám bay lượn. Ở phía trước cuối rừng cây, cư nhiên có một cái sơn động thật lớn đen như mực.
“Nơi này không nên ở lâu.”
Bên cạnh có một người áo đen khác chần chờ lên tiếng.
Lời còn không nói xong, miệng hắn ta đột nhiên há ra, phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng họ lại lựa chọn đối cứng với mình?
“Văn ca, ngăn chặn tiểu tử này, lão tử đi bắt tiểu nương tử kia!”
Mũi tên phá không vạch ra âm thanh sắc bén, nổ tung ầm vang ở trên cao mấy chục trượng, tạo thành một chữ “Trần” to lớn.
Ở dưới ánh mắt không thể tin được của Trần Văn cùng Trần Vũ, trường kiếm không biết vì sao, trực tiếp rơi vào trong tay Hàn Dương, sau đó cắt thành hai khúc.
Sắc mặt Hàn Dương trầm xuống, cả người nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống, đồng thời đập một quyền vào đầu Trần Văn.
Phanh!
Trên mặt đất có xương tráng, thịt thối chất thành đống. Thậm chí còn có không ít ruồi bọ, ong ong bay múa.
Tu vi Đoán Cốt Cảnh tứ trọng vẫn bày ở đó, chẳng sợ b·ị t·hương muốn đuổi kịp Hàn Dương mang theo Trần Xảo Thiến cũng không phải chuyện khó khăn lắm.
Trần Văn từ một bên nhảy lên, phủi bụi đất trên người, cười lạnh nói: “Thật không ngờ, loại chuyện tốt này thật đúng là để cho chúng ta đụng phải, Hàn Dương, ngươi đã bị trưởng lão đánh trọng thương, còn không mau đưa tay chịu trói?”
Phanh!
Chuyện có kỳ quặc.
Thần sắc hắn ta âm trầm.
Tốc độ Hàn Dương cực nhanh, không hề hoa lệ oanh kích vào đầu của hai người Trần Văn.
Hai người đồng thời hét lớn một tiếng, xuất ra võ kỹ của Trần gia.
Trần Xảo Thiến còn không kịp phản ứng lại, đã bị Hàn Dương bế thẳng lên.
“Đại ca, là kia tiểu tử.”
“Sao lại thế này?”
Mấy người đều mang theo thương thế trong người.
...
Trong lúc nói chuyện, từ trong tay hắn ta bắn xuyên vân tiễn, xông thẳng giữa không trung, Hàn Dương căn bản không kịp ngăn cản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này, hắn cũng chỉ có thể cắn răng một cái, lập tức mang theo Trần Xảo Thiến chui vào bên trong.
“Nếu như bây giờ ngươi từ bỏ chống lại thì có thể cho ngươi ít chịu nối đau da thịt.”
Một miệng v·ết t·hương lớn chừng hơn năm thước, vắt ngang qua sau ngực, vải bố trắng băng bó đã sớm bị máu tươi làm sũng nước, huyết nhục mơ hồ, có thể thấy được xương cốt trắng như tuyết.
Trần Xảo Thiến ở trên cây nhìn thấy cảnh này, bị dọa cho mặt đẹp tái nhợt: “Dương ca, cẩn thận phía sau!”
Hàn Dương thuận thế mà lên, năm ngón tay thành trảo, trở tay chụp vào đỉnh đầu Trần Văn!
Phanh!
Động tĩnh lớn đến mức làm cho cây đại thụ cũng run rẩy hai cái.
Hắn cũng không phải sợ hai người này.
Một võ giả Trần gia tai to mặt lớn, nâng cao bụng to, đi tới dựa vào cổ thụ nhãn thơm ngồi xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.