Nhất Kiếm Diệt Chư Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Ngươi, cũng xứng dùng đao?
Hàn Dương chắp hai tay sau lưng, trường sam phất phới, giống như tiên nhân, ngữ khí đạm mạc nói: “Hôm nay báo thù, ta g·i·ế·t Điền Cảnh Vân, thương hội Hoành Sơn ngươi, có lời gì không?"
Một quyền g·i·ế·t Tây Môn Thắng?
Ầm vang! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một đạo thân ảnh, từ bên trong thương hội Hoành Sơn vượt không mà ra, chính là một trong ba vị đại tiêu sư khác.
Quyền ý này như mặt trời sôi trào, dường như làm phai mờ Đao ý của ông ta, khiến ông ta không cách nào rút đao!
Ở toàn bộ Lạc thành, trừ bỏ thành chủ ra, người dám can đảm cắt ngang lời ông ta nói, nhẹ thì gãy chân thiếu cánh tay, nặng thì c·h·ế·t thảm tại chỗ.
Lúc Trần D·ụ·c quật khởi, một người một kiếm ép cho toàn bộ Lạc thành không dám ngẩng đầu.
Chỉ bằng vào này một chút da lông của Đao ý, Tây Môn Thắng mới có thể vượt cấp chiến đấu, nghịch phạt Đoán Cốt lục trọng.
“Ngươi nghĩ muốn dứt ân oán, chỉ sợ có người không muốn...”
Đây rõ ràng là lấy cớ chèn ép Hàn Dương, phát tiết phẫn uất lúc trước bị Trần D·ụ·c trấn áp.
Còn Tây Môn Thắng tên tuổi vang dội như vậy, cũng chỉ là con nít chơi đồ hàng mà thôi.
Đúng vậy.
Thậm chí không khí sau lưng người kia cũng bị thiêu đốt lượn lờ bốc lên.
Ít nhất, Trần D·ụ·c không g·i·ế·t người của triều đình!
Bị một tên Đoán Cốt nhất trọng, dùng một quyền oanh sát?
“Ha hả... Tiểu bối, khẩu khí ngươi thật lớn, cũng không biết, quyền thuật siêu việt cực hạn này, ngươi còn có thể dùng mấy lần...”
Yết hầu Nam Thiếu Phong có chút khô khốc, nửa ngày mới thốt ra một chữ.
Nhưng ở trong mắt Tây Môn Thắng lại như có một vầng mật trời dâng lên sau lưng Hàn Dương, lộng lẫy bắt mắt, chiếu rọi muôn đời.
Một chữ nói sai, Tây Môn Thắng chính là vết xe đổ.
Cảnh này làm toàn thân Nam Thiếu Phong cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng.
“Trảm!”
Trong mắt Nam Thiếu Phong hiện lên một tia vui mừng, trên mặt không nhịn được lộ ra ý cười tàn nhẫn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ một đao, hướng c·h·ế·t mà sinh.
Học nghệ bốn năm ở Nguyên Môn, chém g·i·ế·t ba năm ở chiến trường, suốt bảy năm giãy giụa ở kề cận cái c·h·ế·t, mới nắm giữ một chút da lông của Đao ý.
Ở trong mắt Hàn Dương, loại người sinh ra hoài nghi đối với Đao ý của mình, căn bản không xứng dùng đao.
Nam Thiếu Phong đang đắm chìm ở dưới một đao tuyệt thế của Tây Môn Thắng giống như bị bóp chặt yết hầu, không nói nên lời.
Chỉ thấy thân thể Hàn Dương như đằng vân giá vũ, nháy mắt đã đến, đập một quyền vào mặt Tây Môn Thắng.
Chương 18: Ngươi, cũng xứng dùng đao?
Nam Thiếu Phong cũng là Đoán Cốt ngũ trọng, rốt cuộc ý thức được khoảng cách giữa mình và Tây Môn Thắng kém bao nhiêu.
Bao gồm cả Nam Thiếu Phong, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Hàn Dương.
“Hàn công tử, tất cả đều là hiểu lầm... Điền Cảnh Vân vừa c·h·ế·t, ân oán của công tử và thương hội Hoành Sơn, có thể chấm dứt như vậy không?” Khuôn mặt Nam Thiếu Phong đau khổ chắp tay, khom người tạ tội.
Ánh mắt Trần D·ụ·c thật là đủ độc ác, có thể vì Trần Xảo Thiến tìm được rể hiền như vậy.
Giống như bẻ gãy nghiền nát, Tây Môn Thắng đã bại.
Một quyền đánh c·h·ế·t Tây Môn Thắng, Hàn Dương lại tùy tay phủi đi bụi đất trên người, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngươi, cũng xứng dùng đao?”
Thương lang!
Tiểu nhân gió chiều nào theo chiều ấy, bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
Vị đại tiêu sư này có tu vi tương đương ông ta, thậm chí nửa câu còn chưa nói xong đã bị đánh bay.
Không có khí bạo chấn động gì!
Hôm nay, ngươi nhất định không còn hài cốt!
Ông ta biết là bởi vì chính ông ta có được đao ý.
Nếu không, có lẽ sẽ không c·h·ế·t.
Nhưng hiện tại một kẻ hèn ở rể của Trần gia lại có được Quyền ý cường hãn hơn so với ông ta!
Giữa thiên địa dường như cũng chỉ dư lại một đao này.
Quyền ý, như mặt trời ban trưa.
Tây Môn Thắng có thể nghịch phạt Đoán Cốt lục trọng dường như người bù nhìn bị hất bay từ trên xe ngựa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay khi thân ảnh vị đại tiêu sư này vừa mới xuất hiện ở trước cửa, Hàn Dương đã động.
Đúng lúc này, Hàn Dương mới không nhanh không chậm nói tiếp: “G·i·ế·t một tên phế vật chỉ có thể c·h·ó sủa như ngươi, bản gia chỉ cần một quyền!”
Thanh bảo đao uống máu thành danh của ông ta đã bị đập thành hai đoạn.
Tây Môn Thắng đương nhiên biết cảnh tượng này chỉ có ông ta có thể nhìn thấy là cái gì! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông ta có thể nói cái gì, dám nói cái gì?
Giọng Hàn Dương đạm mạc, đưa mắt nhìn về phía trước.
Khi Tây Môn Thắng nện ở nơi xa trên mặt đường là lúc ngực đã nát bét, c·h·ế·t không thể c·h·ế·t lại.
Căn bản ông ta không tiếp nổi.
Oanh!
Lúc ấy, cũng không thấy ông ta đứng ra nói quy củ Lạc thành gì hết.
Nơi đó, hai bóng người như ẩn như hiện, xem tu vi rõ ràng là Đoán Cốt lục trọng.
Vị đại tiêu sư này, tốc độ đi có chút còn nhanh, bị một quyền đánh bay, đụng vào bức tưởng xây làm bình phong ở trên cổng thương hội Hoành Sơn, tạo ra một lỗ thủng hình người.
Mọi người đều ăn một kích thật mạnh này, có chút không cách nào hô hấp.
Hai đời người nỗ lực, hủy trong một sớm hôm nay.
Thiếu chủ nhà mình, vì sao lại trêu chọc một tên sát tinh như vậy.
Đây là quyền thuật đạt tới cấp độ đỉnh phong mới có thể có được quyền ý.
Bởi vậy ở người xung quanh xem ra, hôm nay Hàn Dương chỉ sợ khó thoát một kiếp.
Một câu, làm hiện trường lâm vào yên tĩnh như c·h·ế·t.
Hàn Dương này so với lúc nhạc phụ lão tử Trần D·ụ·c của hắn quật khởi còn kiêu ngạo hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đao ra khỏi vỏ!
“Một quyền!”
Nói một quyền là một quyền!
Hàn Dương không biết sống c·h·ế·t, lại dám can đảm khiêu khích Tây Môn tướng quân?
Hàn Dương coi thường đao pháp của Tây Môn Thắng.
Rất nhiều người đều cảm thấy, Tây Môn Thắng ở Lạc thành chỉ là mạ vàng mà thôi. Một hai năm sau, phủ thành sẽ điều hướng trọng dụng.
Tây Môn Thắng đang tự nói bỗng ngẩn ra, đáy mắt hiện lên một tia mờ mịt: “Ngươi, dám cắt ngang lời bản tướng quân nói sao?”
Ai cho hắn dũng khí đó!
Hàn Dương này, rõ ràng là một vị bá vương trấn áp tất cả những ai không phục!
Nhưng hiện tại, Hàn Dương lại dám nói một quyền đánh c·h·ế·t Tây Môn Thắng?
Ngữ khí ông ta bình đạm căn bản không để Hàn Dương vào trong mắt.
Quyền ý!
Ngực Nam Thiếu Phong khó chịu một hồi.
Sau hôm nay, người ở Lạc thành không ai không biết đến tên của Hàn Dương.
Hàn Dương lười nói nhảm cùng loại người này, dựng thẳng một ngón tay bên tay phải lên, cánh tay trái để sau lưng, sắc mặt bình tĩnh.
“Một quyền.”
Tây Môn Thắng hơi mỉm cười, vẫn chưa để Hàn Dương vào trong mắt, tự mình nói: “Nhưng mà, thiên phú cũng không phải lý do ngươi tùy ý làm bậy. Hôm nay, ngươi g·iết thương nhân Lạc thành ta, làm lơ quy củ Lạc thành ta, dù cho Trần D·ụ·c ở chỗ này cũng bảo hộ không được ngươi.”
Hàn Dương căn bản chưa cho Tây Môn Thắng cơ hội nói xong câu đó đã ngang nhiên ra tay.
Ở trong mắt những người khác, đây là chỉ là một quyền vô cùng đơn giản.
Trong ánh mắt chờ đợi của Nam Thiếu Phong, quyền cùng đao chạm vào nhau.
Sau Trần D·ụ·c, người có thể nói thiên phú đứng đầu Lạc thành Tây Môn Thắng, cứ như vậy bại sao?
“Ngươi...”
Ông ta cũng không tin, dưới Đoán Cốt lục trọng, có người nào có thể tiếp được.
Đao ý uẩn dưỡng sát phạt trên chiến trường, vẽ ra một đường cong thê lương, không khí xung quanh đều bị đánh rách tả tơi, phát ra tiếng sấm chớp mưa bão.
Làm gì có cái gọi là giữ gìn quy củ Lạc thành?
Không có ánh sáng lộng lẫy gì!
Phải biết rằng, Tây Môn Thắng chính là thiên tài xuất thân Nguyên Môn, đã từng nghịch phạt Đoán Cốt lục trọng.
Thanh giáp trên người đại biểu cho quyền uy phó tướng trấn thủ Lạc thành cũng bị một quyền nổ nát.
Tây Môn Thắng cắn chót lưỡi, cánh tay run rẩy dường như nặng vạn cân.
Đôi mắt Tây Môn Thắng híp lại: “Vốn định bắt ngươi vào địa lao nhưng hiện tại xem ra, bản tướng quân phải thay Trần D·ụ·c quản giáo ngươi thật tốt một chút...”
Hơn nữa, bọn họ đều rất rõ ràng mục đích của Tây Môn Thắng.
Ngay cả lời Tây Môn Thắng nói Trần D·ụ·c cũng bảo hộ không được Hàn Dương, thuần túy là chuyện cười thôi.
Vẫn là một quyền thẳng thắn như cũ.
Rõ ràng Đao ý hẳn là thẳng tiến không lùi, lại bị Thiên Cương quyền của hắn ức chế, xuất hiện một tia đình trệ.
Nếu không có yêu nghiệt Trần D·ụ·c trăm năm có một xuất hiện thì nói Tây Môn Thắng nói là võ giả thiên tài đứng đầu Lạc thành cũng không quá.
Lời còn chưa dứt, một đạo kình phong đã nổ vang ở trên đường dài.
Vốn dĩ thương hội Hoành Sơn vừa mới có chút khởi sắc, trải qua lần này, chẳng những thực lực tổn hao nhiều, mặt mũi còn mất hết, sợ là mười mấy năm cũng không khôi phục được nguyên khí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.