Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 818: Em tin không?
“Tầm khoảng mười phút anh ấy có thể giúp chúng ta xác nhận xem thiệp mời này là thật hay giả”.
“Đại khái là khoảng tầm năm cô ấy năm sáu tuổi, cô ấy bị chú ruột của mình ném vào trong sa mạc rộng lớn”.
Hứa Hạo Nhiên bật dậy, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho Lý Phong.
Nói đến đây, Hứa Hạo Nhiên không khỏi lộ ra vẻ sùng bái.
Hứa Hạo Nhiên nói: “Anh rể à, chúng ta cược một ván đi”.
Khi Hứa Hạo Nhiên nói chuyện, giọng điệu vô cùng trìu mến,
Đó là anh đã nói một loại ngôn ngữ mà tất cả mọi người đều nghe không hiểu vào điện thoại!
Hứa Hạo Nhiên lắp ba lắp bắp, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
“Anh có một người bạn ở Ba Tư, hay là gọi cho anh ấy hỏi xem thế nào”.
“Bố biết chuyện này còn muộn hơn con một chút”.
“Nói thật, nếu như không có thư mời này, bố còn không biết Ba Tư có công chúa đấy”.
“Chồng à, sao anh lại biết thế?”
“Anh đừng có nói với em là năm đó anh đi ăn mày quen biết với một cô bé”.
Bây giờ dù có vất ngoài đường cũng không ai buồn nhặt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Con vẫn còn chưa đồng ý mà mẹ đã thay con quyết định rồi”.
Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong câu này, Lý Phong ngồi bên cạnh đã gọt xong một quả táo đưa cho Hứa Mộc Tình.
Chương 818: Em tin không?
“Nhỡ không phải do cô ấy gửi thì rắc rối to rồi”.
Thông thường, khi Lý Phong nở nụ cười như vậy có nghĩa là người nào đó sắp gặp xui xẻo.
Trong khi Liễu Ngọc Phân đánh Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong đã dùng điện thoại Nokia để kết nối cuộc gọi quốc tế.
Lý Phong nhìn điện thoại của Hứa Hạo Nhiên khẽ cười: “Điện thoại đểu này của em không gọi được đâu”.
Sau đó nói với Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân: “Bố mẹ, con nói cho bố mẹ biết nhé, công chúa Ba Tư này cực kỳ lợi hại đấy”.
Cậu ta cố hết sức để giải thích cho bố mẹ mình biết công chúa Ba Tư này lợi hại như thế nào.
Liễu Ngọc Phân ở bên cạnh đập bàn nói: “Được, để mẹ làm chứng”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thậm chí ở cực Nam cực Bắc cũng có người của anh”.
“Mẹ không phải mẹ ruột của con nhưng con là con ruột của mẹ, con là cái đồ đần độn”.
“Bộ phận ngoại giao của công ty chúng ta cũng không liên lạc với bất kỳ công ty nào ở nước ngoài”.
Trước câu hỏi của con gái, Hứa Hiếu Dương, người vừa là bố vừa là chủ tịch tập đoàn càng hoang mang hơn.
“Ở nơi xa xôi vậy mà anh cũng có bạn được á?”
Không lâu sau, Lý Phong cúp điện thoại, cười nói: “Anh đã liên hệ với bạn bè bên đó rồi”.
Lý Phong gật đầu, nói: “Đúng vậy”.
“Cũng không có cách nào làm rõ xem thư mời này là thật hay giả".
“Đồng thời, ném tất cả những người đã tham gia vào cuộc đả đảo và những kẻ có thái độ thù địch với cô ấy vào trong sa mạc, để bọn họ tự sinh tự diệt”.
“Bây giờ anh ấy đang ở thủ đô của Ba Tư”.
Sau đó, Lý Phong nhận lấy thiệp mời do công chúa Ba Tư gửi tới từ tay Hứa Mộc Tình.
Advertisement
“Khi bị ném vào trong sa mạc, đừng nói là một cô bé, ngay cả người lớn cũng chỉ có con đường c·h·ế·t”.
“Nhất định là cô ấy đã được các thuộc hạ trung thành cứu”.
“Anh rể, điện thoại đây, anh mau gọi đi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ? Mẹ thật sự là mẹ ruột của con sao?”
“Tuy nhiên sau này bởi vì gia đình có sự thay đổi đột ngột”.
Đọc một loạt các số liệu ở bên trên.
Hứa Hạo Nhiên đang định bào chữa.
Chiếc điện thoại Nokia này cũ lắm rồi.
“Mặc dù em rất sùng bái anh, nhưng anh không thể hủy hoại nữ thần trong lòng em như vậy được”.
Chỉ thấy Lý Phong đang xì xồ gì đó với đầu dây bên kia.
Không chỉ riêng Hứa Mộc Tình, không ai trong gia đình tin lời Lý Phong.
Bởi vì nụ cười này, Hứa Hạo Nhiên rất quen thuộc.
Hứa Mộc Tình chớp đôi mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào Lý Phong, hỏi:
Đặc biệt là Hứa Hạo Nhiên, cậu ta nhìn Lý Phong nói: “Anh rể, anh có phải anh rể em không đấy!”
Người được gọi là ‘Thủy Thủy’ trong miệng Hứa Hạo Nhiên chính là bạn gái cũ của cậu ta, Âu Dương Diểu Diểu.
Lý Phong nhún vai, có những lời dù bây giờ có nói ra bọn họ cũng sẽ không thể hiểu được.
Hứa Mộc Tình nhìn chằm chằm Lý Phong: “Chồng à, anh đang đùa sao?”
Sauu đó, Lý Phong cầm một chiếc điện thoại di động Nokia ở bên cạnh.
“Anh rể, anh đang đùa đấy à, chiếc điện thoại ghẻ này sao có thể gọi ra nước ngoài được”.
Hứa Mộc Tình vừa nói xong, Lý Phong vội vàng gật đầu, nói: “Đúng rồi đúng rồi, làm sao em biết thế”.
“Cho đến nay, chúng ta vẫn chưa có liên hệ gì với bất kỳ công ty nào ở Ba Tư”.
Hai người mặc dù đã chia tay nhưng thi thoảng bọn họ vẫn nhắn tin cho nhau vài câu.
“Không quá lời khi nói rằng, bạn bè của anh ở khắp nơi trên trái đất này đấy”.
“Em không tin là anh thật sự có bạn ở Ba Tư”.
Lý Phong ngồi bên cạnh đã cắt một miếng táo để ăn, lúc này mới nói một câu.
“Em sẽ ăn hết chỗ táo trong giỏ này, ăn cả vỏ cả lõi luôn”.
“Hai người nghĩ xem? Một cô gái năm sáu tuổi, hơn nữa còn được chiều chuộng từ bé”.
Vừa định há miệng cắn một miếng.
Sau đó, Lý Phong đã làm một chuyện khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Lý Phong vừa dứt lời, mọi người trong nhà đều quay đầu lại.
“Cô ấy là một nhân vật huyền thoại đấy”.
“Từ khi còn nhỏ đã xuất hiện trên các tiêu đề trên các diễn đàn lớn nhỏ trên toàn toàn thế giới”.
Hứa Mộc Tình hỏi Hứa Hiếu Dương: “Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”
Hứa Mộc Tình trợn mắt giận dữ liếc nhìn anh.
Hứa Mộc Tình khẽ cười, khi cô đang định giới thiệu người phụ nữ trong truyền thuyết này với bố mẹ mình, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên nhảy dựng lên.
Kết quả Liễu Ngọc Phân vỗ vai Hứa Hạo Nhiên, nói.
Hứa Mộc Tình bị Lý Phong chọc cười, nói: “Em mà tin anh em là con c·h·ó con”.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh gãi trán, thì thào nói nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Sau đó nhờ có sự giúp đỡ bí mật của nhóm người này, đất nước đã được khôi phục”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thủy Thủy không phải đang ở nước ngoài sao, bảo cô ấy gọi điện hỏi là biết rồi”.
“Cô bé ấy lại chính là công chúa Ba Tư đấy nhé”.
Hứa Mộc Tình nhận lấy quả táo bằng bàn tay mảnh mai của mình.
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời liền phát hiện Lý Phong nở một nụ cười khiến cậu ta sởn hết cả gai ốc.
Nghe thấy Lý Phong ở bên cạnh nói một câu.
Lý Phong mỉm cười với Hứa Mộc Tình, nói: “Nếu anh nói anh có quen biết với công chúa Ba Tư này, em có tin không?”
Ông ấy nhún vai, lắc đầu nói: “Bố cũng không biết nữa”.
“Nếu như cái điện thoại ghẻ này của anh có thể gọi ra nước ngoài được”.
“Nếu như chúng ta cầm thiếp mời này chạy qua đó”.
“Không phải tất cả mọi người, em họ tuổi còn nhỏ của cô ấy vẫn được giữ lại”.
“Nhưng cô ấy đã sống sót một cách thần kỳ”.
“Bố mẹ không biết đâu, sau khi cô ấy quay trở về từ sa mạc, cô ấy đã dùng một cách rất lợi hại để tống chú mình vào tù”.
Hứa Mộc Tình lắc đầu nói: “Diểu Diểu đang ở bên Mễ”.
“Năm ba tuổi cô ấy đã được công nhận là người thừa kế tương lai của đất nước Ba Tư”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.