Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89
Cô rùng mình đẩy tay anh ra, nói: “Anh còn dám nữa hả?”
Anh ấy túm Dư An An đang thẹn thùng ở đằng sau lên đằng trước: “À thì có phải đồ ăn đã xong rồi không ạ? Vậy chúng ta vào ăn thôi.”
Đột nhiên Giang Ly cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, cô giơ tay định đánh nhưng bị anh bắt được, sau đó mổ thêm một cái lên môi cô: “Ngọt quá!”
Giang Ly giương mắt, thấy đôi mắt to tròn phừng phừng lửa giận thì cười khẽ: “Rất muốn em, một tuần không gặp nhau mà anh cảm thấy như đã lâu.”
Một tiếng kêu nũng nịu không hề có tính uy h**p ngược lại pha chút non nớt chịu đựng, giống như chất xúc tác cho ngọn lửa đang cháy hừng hực.
“Đúng vậy, đi ngang qua, là đi ngang qua.” Giang Tiểu Nguyên mím môi cười xấu xa.
Dư An An đã nhận ra đây là chút hờn dỗi giữa hai mẹ con ngày thường, quả thật rất sung sướng.
“Em là của anh.” Anh duỗi tay kéo eo cô dùng sức ấn người vào ngực, nhắc lại lần nữa: “Em là của anh.”
“Hừ.”
Dư An An muốn tìm cái lỗ sâu để chui vào, cô cố gắng vùi đầu xuống thấp, mặt đỏ như quả táo.
Giang Ly đứng phía sau cô, nhìn bóng dáng bận rộn ấy rốt cuộc cũng cảm nhận được hương vị ấm áp của một gia đình.
Nghe thấy lời âu yếm của anh, cô cũng có chút đồng cảm, dù mới một tuần nhưng sao cô lại cảm thấy như đã qua một tháng, nhớ đến mức cồn cào ruột gan, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, vu.ốt ve từng đốt ngón tay, vết chai mỏng nhẹ do cầm bút viết lâu ngày khẽ lướt qua từng tấc da, cô thích tay anh, thích độ ấm của anh, thích cảm giác nhớ nhung, thích trong mắt anh chỉ có một mình cô, trước khi gặp anh cô chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm thuần khiết này.
“Chị làm bên kế hoạch, công ty đang mở rộng hạng mục huấn luyện sinh tồn dã ngoại.”
Giang Ly thực sự là tay mới nhưng chẳng khác tài xế già chút nào, Dư An An phẫn hận.
Dư An An liếc xéo anh một cái: “Đây là nhà anh, nói cho rõ hiện tại hai ta vẫn đang phân chia nhà anh nhà em đấy.”
“Không cần, bố lái xe tới.”
Dư An An rầu rĩ đồng ý, nếu không có người ở đây chắc chắn cô sẽ đánh anh một trận tả tơi.
Giang Tiểu Nguyên nở nụ cười mờ ám với Dư An An, đôi mắt to cong cong đúng vẻ đáng yêu: “Chị An An em đi rồi chị nhớ liên lạc với em nhá, chờ em nghỉ thì chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi.”
Giang Ly: “....”
“Ai da, đúng rồi, con không thể tự gánh vác cuộc sống thật mà.” Từ nhỏ đã được cưng chiều, trên cơ bản duỗi tay là có, cơm tới tận mồm nước đến tận chân, nói sao nhỉ, à là con sâu mọt trong nhà không có tính tự lập….
“Để anh rửa cho.” Anh duỗi tay định hỗ trợ.
Cô chà lỗ tai râm ran: “Em nghe thấy rồi.”
Dư An An cắn răng: “Nhanh đi ra ngoài nếu không em sẽ đánh c·h·ế·t anh đấy.”
Ăn cơm tối xong, Dư An An đi rửa chén, Giang Ly cũng đi vào phòng bếp.
“Cho con 50 tệ này.”
Hơn nữa An An đã từng cứu Giang Ly, dưới tình huống ấy còn không ghét bỏ anh bị mất tất cả trí nhớ về Tiểu Phong, một lòng giúp đỡ anh chăm sóc anh chứng tỏ đây là cô gái tốt, chỉ cần nhân phẩm tốt và Giang Ly thích đương nhiên người làm mẹ cũng thích.
Giang Ly nắm chặt tay cô đặt dưới dòng nước rửa sạch sẽ: “Lát nữa anh rửa cho, em bận bịu lâu như thế nên đi nghỉ đi.”
Mẹ Giang tiếp nhận thông tin: “Mọi người đừng đứng đây nữa, mau rửa tay ăn cơm đi.”
Mẹ Giang ở trong nghe thấy lời cô bé nói thì túm lại: “Đứa bé này chẳng biết lớn nhỏ gì cả.”
Lòng bàn tay nóng như rửa xẹt qua từng đường cong lả lướt, Dư An An đang định kháng nghị nhưng mới kêu một tiếng dừng đã nhận lấy động tác càng lúc càng càn rỡ của anh, thoáng chốc âm thanh đã thay đổi ý vị.
Cô kéo quần áo xuống, đôi mắt xinh đẹp toát ra tia từ chối, từ chối và từ chối: “Đi ra ngoài.”
Mẹ Giang rất thoáng, dù có nhiều cô gái theo đuổi Giang Ly, có nhiều người muốn giới thiệu cho anh dù là thiên kim hay người bình thường thì bà không sao cả, chỉ cần Giang Ly thích thì bà sẽ không quan tâm.
Mở vòi nước rửa chén, Giang Ly đứng phía sau cô: “Đừng rửa nữa.”
Sức trên tay Giang Ly thả lỏng một chút, lúc này Dư An An mới tránh khỏi anh được, tuy da mặt cô dày nhưng a a a a, giờ cô không còn mặt mũi gặp người ta nữa rồi…..
Xả nước xong lại bế cô vào nhà vệ sinh, tuy đã làm chuyện thân mật nhất nhưng bị anh nhìn chằm chằm khi tắm vẫn không được tự nhiên.
“Đúng lúc con đang đói bụng.” Giang Ly đưa ánh mắt ra hiệu cho mẹ mình.
Bố Giang nhanh chóng khôi phục lại gương mặt bình tĩnh: “Đi ngang qua.”
Tiễn bố mẹ ra cửa lên xe, Giang Tiểu Nguyên lên xe cuối cùng, trước khi lên còn đứng một bên nhỏ giọng nói với Giang Ly: “Anh trai, giờ thì không còn ai làm phiền anh nữa.”
“Chị An An, chị làm việc gì ở Ninh Hải vậy?” Giang Tiểu Nguyên tắt điện thoại nói chuyện với Dư An An.
Giang Ly nhìn chén bát trong tay cô, bàn tay mềm mại dịu dàng, bàn tay cô mang đến niềm tin cho anh, bàn tay cô từng cứu mạng anh, giờ chính đôi bàn tay này nắm lấy sinh mệnh của anh.
Giang Ly đuổi theo mở cửa.
Giang Ly rửa tay xong ngồi xuống, ai nấy đều nhìn nhau, cuối cùng Giang Tiểu Nguyên vèo một cái to, cô bé thật sự không nhịn được nữa, anh trai cô bé mạnh mẽ ghê, hóa ra anh trai cũng có mặt này, không phải do anh trai yếu s.inh lý, cười c·h·ế·t mất.
Vài phút sau, bố Giang nói với Giang Ly: “Bố mẹ về đây, con có thời gian thì đưa An An về nhà ăn cơm.”
Giang Ly đẩy Dư An An vào trong, cô giận dỗi húc khuỷu tay anh, Giang Ly cười thành tiếng, thuận tay sờ đầu cô.
Dư An An quay đầu trừng anh: “Cách em xa một chút.”
‘Pinh’ một tiếng, cả biệt thự to như vầy cũng chỉ có hai người.
“Vậy mà không nói cho em biết, em cũng muốn đi.” Cô bé rất bội phục một người con gái như Dư An An còn có cả Nam Nhứ nữa.
Giang Ly nói bên tai cô: “Có muốn tệ hơn nữa không?”
Hai người đi ra, Giang Tiểu Nguyên đang ngồi dựa vào một góc sô pha chơi game, đôi mắt to tròn liếc qua anh trai và Dư An An, đôi con ngươi chuyển động, hai người ở trong phòng bếp lâu như thế chắc lại làm chuyện gì đó cho xem, chậc chậc chậc hình ảnh đẹp đó cô bé không thể xem nổi.
Mẹ Giang vỗ đầu Giang Tiểu Nguyên: “Con đó chỉ thích hợp nuôi trong nhà chứ thả ra là c·h·ế·t đói ngay.”
“Không sao, sắp xng rồi.”
Anh cực kỳ thích gặm cái cổ này, hôn vành tai này, mỗi một lần hôn lên đó anh sẽ thấy cơ thể cô mềm đi ỷ lại vào mình, y chang con mèo đang làm nũng, móng vuốt vươn lên chạm vào chỗ ngứa ngáy trong tim anh.
“An An.” Lúc ăn tối cô không để ý đến anh, anh đứng bên cạnh cô nhưng bị cô bơ đi nên tủi thân kêu cô một tiếng.
Giang Ly im lặng hôn một cái lên vành tai mẫn cảm của cô.
Phía sau là đống đồ mát lạnh, cô biết chuyện đã đến nước này không thể từ chối được nữa. Với lại cô cũng nhớ anh, muốn anh, khác với cơ thể anh, cô thích nhất là biểu hiện trực tiếp.
“Đừng làm phiền em rửa chén, đứng sang bên cạnh đi.”
“Đây là nhà em.”
Hồi nãy Giang Ly chỉ nghĩ có mỗi An An ở nhà với lại bản thân nóng lòng về gặp cô nên căn bản không chú ý thấy xe của bố dừng ở phía bên trái cổng lớn.
“Mẹ, mẹ nói cứ như con không thể tự gánh vác cuộc sống ý.”
Cô đẩy anh ra, bước nhanh vào cửa, khóe môi cong cong, đáy lòng vui vẻ, anh là của cô, còn có cái gì ngọt ngào hơn lời âu yếm không? Không, bởi vì đối với cô không có gì quan trọng hơn cái này.
Anh đắp chăn cho cô rồi đi vào nhà vệ sinh xả nước ấm vào bồn tắm.
Dư An An đi vào phòng bếp, cô không phải là người cần mẫn gì nhưng Giang Ly thích sạch sẽ ngăn nắp, trong bồn còn cả đống chén bát nên nhìn không thoải mái lắm.
Một trận mưa rền gió dữ khiến cô suýt nữa tan thành từng mảnh, Dư An An cắn môi nuốt trọn âm thanh vào cổ họng, tư thế xa lạ, hoàn cảnh k.ích thích, cô rất muốn liếc anh một cái, vì sao mỗi lần làm là yêu cầu trình độ cao hơn một bậc vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dư An An bĩu môi, có điều trên khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Ánh mắt dừng trên đỉnh đầu Dư An An, vén sợi tóc ra sau tai để lộ vành thịt non mềm, anh vẫn nhớ rõ cảm xúc khi hôn lên đó, hơi thở của cô nặng nề không thể né được, càng không thể khống chế được sự sung sướng.
Nháy mắt một dòng điện xẹt qua thân mình, cô mím môi quát lớn: “Giang Ly!”
Mẹ Giang chưa bao giờ thấy sự lo lắng như thế của con trai bao giờ, càng miễn bàn đến dáng vẻ hồi nãy, bà cười: “Tiểu Ly, An An tới Ninh Hải sao con không nói cho bố mẹ biết?”
Sự thật là gì không quan trọng, nhưng câu đi ngang qua này nói rất hay!
Dư An An bĩu môi, chậc hồi nãy thì dũng mãnh như hổ giờ dịu dàng chả khác gì thỏ con.
Chầu cơm này vừa sung sướng vừa xấu hổ, có nốt nhạc đệm cộng thêm việc An An đến Ninh Hải và là bạn gái của Giang Ly, nhìn chung đây đều là chuyện vui.
Giang Ly gật đầu: “Vâng, để con chở mọi người.”
Dư An An vỗ trán cúi đầu cười.
Anh không thèm màng đến cơn tức của cô, lưu luyến hôn khắp nơi, anh biết những chỗ mẫn cảm trên người cô.
Sự thăng hoa vẫn còn vương vấn quanh cơ thể, giọng nói của anh trầm khàn khiến chân cô mềm nhũn suýt nữa đã ngồi quỳ xuống.
Chương 89
Dư An An phồng má, thở phì phì: “Em phải về nhà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có phải mở tab ẩn danh ra xem không?”
….
Anh cắn lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn như đang mê hoặc: “Không kịp nữa rồi.”
“Lo ném máy tinh đi cho em!”
Hai mắt tối sầm, cúi đầu lại gần đúng lúc Dư An An ngẩng đầu lên, bỗng dưng cô thấy gương mặt điển trai đang sát đến bên mình.
Dư An An thở phì phò, xấu hổ quá đi mất, suýt chút nữa đã livestream ngay tại hiện trường luôn, dù da mặt cô dày nhưng đâu thể vứt đi thế được.
Giang Ly nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của bố mẹ và khóe miệng đang giật giật của Giang Tiểu Nguyên, trên đầu bỗng xẹt qua mấy tiếng quạ kêu cùng với tiếng hét thảm thiết, sau đó là những tiếng cười lả giả đầy xấu hổ: “Bố mẹ, sao hai người lại tới đây?”
“Khổ lắm, một đứa con gái như em không chịu được đâu.” Giang Ly đáp.
Giang Ly tiến lên một bước, bế người cô đi tới trước gương, ánh sáng mờ nhạt chiếu lên cơ thể đỏ bừng cùng với quần áo loạn xạ.
Giang Ly mím môi, mẹ nó muốn hôn quá!
Dư An An đẩy anh ra: “Sắp xong rồi, ngày mai cho anh rửa.”
Giang Ly nắm tay cô thật chặt.
Giang Tiểu Nguyên xoay người bổ nhào lên người mẹ Giang, ôm cánh tay mẹ cười khanh khách, làm nũng: “Vẫn là mẹ tốt, sợ con bị đói nên cho con hẳn 50 tệ.”
Khi nút cài áo được cởi ra, cô vội vàng nói: “Đừng ở đây.”
Rút khăn giấy lau nước trên tay, mười ngón tay lành lạnh nằm dưới bàn tay rộng lớn của anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve mu bàn tay cô, từng chút từng chút quấn lấy.
Cánh tay rắn chắc ôm vòng eo mảnh khảnh thon gọn vào lòng, đối lập với sự mạnh mẽ có lực của anh, anh có thể cảm nhận được độ ấm mềm trong ngực, cô có thể cảm nhận được sự nóng rực sau lưng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ Giang thấy hai người đi ra nào là anh nhìn em em nhìn anh, tình cảm gắn bó tựa keo sơn, mỗi một cử chỉ mỗi một ánh mắt đều lộ rõ tình yêu.
Cô nói đừng nháo ý là bảo anh để yên cho cô rửa chén xong, nhưng hai chữ này vào tai anh lại giống như đang ám chỉ gì đó.
Giang Tiểu Nguyên thở hổn hển: “Con muốn bỏ nhà đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ồ cái này em biết, lần này anh trai đi ra ngoài thám hiểm có phải chị cũng đi cùng không?”
“Chị An An làm được thì em cũng làm được.”
Cô quay đầu cười với anh một cái.
Tiễn người nhà họ Giang đi, Dư An An quay đầu thấy Giang Ly đang nhìn mình, cô giơ tay lên đánh, nắm tay cứ đấm bùm bùm lên người anh như đang gãi ngứa.
“Aida, anh là của em.” Anh ghé sát tai cô lặp lại.
“Anh là của em.”
Cô gật đầu giống như bị phát hiện ra bí mật, tính cách của cô sảng khoái, có điều dù sao đây cũng là lần đầu tiên chính thức gặp mặt bố mẹ Giang Ly, nếu cứ xồn xồn thì không hay.
Ánh mắt Giang Ly đảo qua bố mẹ rồi nhìn nụ cười của Giang Tiểu Nguyên, anh khẽ ho một tiếng để giảm bớt bầu không khí xấu hổ: “An An về Tân Ninh hôm nay với tới Ninh Hải nên con chưa kịp nói cho mẹ biết.”
“Anh học ở đâu đó?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô khẽ rùng mình: “Đừng nháo.”
Giang Ly cúi đầu, cánh môi ướt át đặt ra sau cần cổ trắng nõn.
Trên tay là nhiệt độ ấm áp dịu dàng, như ngọn lửa đang thiêu đốt anh.
“Đồ khốn.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.