Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5 : Suy nghĩ tới việc chế tạo thẻ bài ảo ảnh cấp một
Nhận lấy thẻ từ tay Tống Đình Uy, vẫn chỉ là thẻ năng lượng cấp một, có cái quái gì mà phải kinh ngạc vậy chứ? Cố Tử Long nghĩ thầm trong bụng. Nhưng rồi ông cũng cẩn thận xem xét nó.
"Quả nhiên có chút kỳ quái!" Cố Tử Long lẩm bẩm một mình, đôi mắt dán chặt vào tấm thẻ trên tay. Ngay cả một người như ông, là một bậc thầy chế tạo thẻ của Đại Học Đông Phương mà khi chỉ nhìn thoáng qua vẫn chưa thể thấy cái thẻ này khác thường ở đâu.
Dù môn chế tạo thẻ bài vô cùng cao siêu, người học cũng rất nhiều. Trong giới nghệ nhân chế tạo thẻ có sự phân hóa rất lớn, giàu nghèo chênh lệch. Nghệ nhân cấp thấp thường khó mà kiếm được tiền. Còn đến cấp trung, thì cuộc sống đã có chút thoải mái hơn. Đến khi lên hàng bậc thầy, thì sự hấp dẫn lại tăng cao lên, trở thành khách quý ở khắp nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi bỏ hết đống rác vào lại trong túi, trước mặt Tống Đình Uy chỉ còn duy nhất một tấm thẻ. Một thẻ năng lượng cấp một.
Khi vừa định báo cáo lại cho Cố Tử Long thì hắn chợt nhớ đến một điều. Cẩn thận vẫn là trên hết. Cứ làm tốt công việc của mình đi. Mấy cái thẻ bài dở tệ kia khiến cho con người điềm đạm như Tống Đình Uy có chút dè dặt. Tưởng tượng đến chuyện nếu tấm thẻ trên tay mà có sơ sẩy chút xíu mà không được phát hiện thì chắc chắn là vô cùng mất mặt.
Trán Tống Đình Uy dần dần nổi gân xanh.
Có đôi khi, Khang Huy nghĩ về tấm thẻ phức tạp như bầu trời đêm trong ngăn kéo. Nhưng hễ cứ nghĩ đến tấm thẻ năng lượng cấp ba có giá 15.000 đồng, là y như rằng hắn lại nản lòng ngay. Mỗi ngày hắn đều dành thời gian mân mê, ngắm nghía cái thẻ bí ẩn. Giờ thì, hắn tiện tay đặt nó lên mặt bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Chẳng có giá trị gì hết!" Cố Tử Long lắc đầu, hơi bực mình. Đúng là mất công vô ích. Đường đường một bậc thầy chế tạo thẻ mà lại phải tốn thời gian với cái thẻ tầm thường như thế này sao? Ông cũng không quan tâm nhiều đến ưu điểm của cái thẻ này. Đối với ông thì cái chính là tính năng, chứ có ai để ý đến giá cả bao giờ.
Thẻ rác!
Chương 5 : Suy nghĩ tới việc chế tạo thẻ bài ảo ảnh cấp một
Tống Đình Uy chẳng để tâm tới những điều đó. Mắt hắn vẫn ngây ra nhìn tấm thẻ trên tay.
Cố Tử Long hơi nhíu mày. Tống Đình Uy xưa nay luôn quyết đoán, nói năng dứt khoát. Thế quái nào mà hôm nay lại cứ ấp úng thế kia? Ông hỏi thẳng: "Đưa cho ta xem."
Những ngày này Khang Huy chìm đắm trong những sự tiến bộ rõ rệt. Nhiều năm nay, hắn chưa từng bỏ bê việc tự học. Mặc dù có những nút thắt khiến hắn chững lại, nhưng bây giờ nó lại dễ dàng mở ra hơn. Hơn thế, nó mang đến cảm giác thật là sung sướng!
Tống Đình Uy thấy Cố Tử Long bối rối, bèn lên tiếng đề nghị: "Thưa thầy, hay chúng ta kiểm tra xem nó còn dùng được hay không ạ?".
"Đình Uy còn không quên ơn của thầy, khó có được lắm thay." Sau một hồi tâng bốc qua lại, Cố Tử Long bắt đầu ra vẻ thâm trầm nói: "Được rồi, ta đi xem cái thẻ này có chỗ nào lạ thường vậy?"
Ông tiện tay vứt cái thẻ đó sang một bên. Cũng chẳng muốn phí thời gian nữa. Thời gian của một bậc thầy chế tạo thẻ vô cùng quý báu!
Vẫn là rác!
Tống Đình Uy cũng nghĩ như thế. Cậu cũng chẳng thể nghĩ được rằng ưu điểm của thẻ này là nằm ở giá thành sản xuất. Nhà của hắn cũng khá giả, tiền cũng chỉ coi là một thứ đồ trang sức. Có ai lại đi làm ra những thẻ năng lượng có giá vài ba đồng Liên Minh thế này chứ. Thực tế là hắn cũng chẳng dùng thẻ nào thấp hơn cấp ba cả.
Mặc dù lòng tràn ngập hiếu kỳ với cái thẻ đêm đen lấp lánh này, nhưng Khang Huy vẫn quyết tâm nhịn. Và quyết định của hắn đã được suy đi tính lại rất nhiều. Ngoài cái thẻ năng lượng cấp ba đắt đỏ đó ra thì một phần lý do nữa nằm ở chính bản thân hắn.
Tống Đình Uy thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thẻ năng lượng cấp một. Trong tình huống bình thường thì có khi hắn còn chẳng thèm liếc tới, nhưng trong tình huống này thì cái thẻ đó lại làm hắn thích thú đến lạ.
Cái thẻ này quá tệ, chỉ đơn giản vậy mà cũng có tận hơn 15 lỗi sai.
"Con xem mấy cái này." Cố Tử Long chỉ tay về phía ba cái túi ở trên bàn.
Cuộc sống của Khang Huy thì chẳng hề có chút gì là thay đổi. Mỗi ngày hắn vẫn cặm cụi làm thẻ năng lượng cấp một như thường. Bất quá nhờ những kiến thức mà hắn thu được ở trung tâm đào tạo, thì việc học của hắn cũng đã tiến bộ hơn trước. Điều này thể hiện rõ nhất qua từng đường nét thẻ năng lượng của hắn. Giờ bút pháp của hắn đã tự nhiên, mềm mại hơn. Qua áng chừng thì điều này cũng giúp thẻ tăng thêm khoảng 3% năng lượng so với trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đại Học Đông Phương đưa ra rất nhiều đãi ngộ hậu hĩnh chỉ để tuyển những người có kinh nghiệm làm giáo viên, có như vậy thì không chỉ được lương cao, mà còn được trả hết mọi chi phí để phục vụ việc nghiên cứu. Cố Tử Long cũng có một phòng làm thẻ riêng với các trang thiết bị được nhà trường chi trả hoàn toàn.
Khang Huy đã bắt đầu suy nghĩ tới việc chế tạo thẻ ảo ảnh cấp một.
Tuy nhiên, vì trong số 3 cái túi chỉ có mỗi cái thẻ này còn nguyên vẹn, nên Tống Đình Uy vốn đã bị đống thẻ rác kia t·ra t·ấn nên cũng có thiện cảm với cái thẻ trên tay hơn. Cậu cũng muốn giúp cái người đã làm ra nó có cơ hội được thăng cấp. Nhưng tìm hết cả ngày mà cũng chẳng thấy bóng dáng chủ nhân của cái thẻ này. Chuyện đó cũng tạm phải gác lại thôi.
Trong mắt ông, mà giảm giá thẻ năng lượng cấp một thì quả thật là rất... kỳ cục.
Cấu trúc của thẻ năng lượng cấp một này khác với những thẻ bình thường khá nhiều. Cố Tử Long với kinh nghiệm đầy mình, chỉ liếc mắt đã biết là kiểu cấu trúc tiêu chuẩn được thay đổi một chút. Nhưng sự thay đổi này là đúng hay sai? Ông lại có phần lưỡng lự, cái kiểu kết cấu này quả thật ông chưa từng gặp bao giờ.
Ông bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt uể oải vừa rồi biến mất không dấu vết, thay vào đó là sự kinh ngạc đến tột độ.
Tuy là thẻ cấp một mà lại được có thêm 3% năng lượng? Không ai thèm đoái hoài đâu...
"Tất cả đều là do thầy dạy dỗ, con mới có được như ngày hôm nay ạ." Tống Đình Uy lễ phép đáp.
Tống Đình Uy thì lại khiêm nhường: "Trí tuệ của thầy cao tựa biển cả, con sao dám so sánh ạ".
Báo cáo phân tích rất rõ ràng, chi tiết. Vật liệu dùng để làm tấm thẻ này cũng chẳng có gì khác so với những tiêu chuẩn hiện hành, mặc dù có kiểu vẽ khác, nhưng hiệu quả của thẻ thì cũng ngang nhau, cũng chẳng có gì đặc biệt.
Thẻ ảo ảnh là một trong những niềm tự hào của Liên Bang. Lê Trọng Hưng, người sáng lập ra lý thuyết thẻ bài, lại là người giỏi nhất về loại thẻ này. Giai đoạn sơ cấp của thẻ ảo ảnh thì dùng để tạo ra ảo ảnh. Cao hơn nữa là những nghĩ vật. Thẻ ảo ảnh cấp thấp không có nhiều tác dụng. Chúng chỉ tạo ra một vài hình ảnh. Dù nhìn giống thật, nhưng vẫn là một hình ảnh mà thôi, chẳng gây ra chút sát thương nào cả. Người nào có chút kinh nghiệm nhìn là biết ngay.
Tiếng kêu nhẹ của Tống Đình Uy làm cho Cố Tử Long tỉnh lại. Miễn cưỡng mở đôi mắt đang lim dim của mình ra, rồi ông sửa sang lại quần áo, sau khi nhìn qua tóc tai cũng đã tươm tất, ông mới ho nhẹ một tiếng, rồi cất giọng hỏi: "Sao vậy, Đình Uy?".
Cố Tử Long nghe thế thì hai mắt sáng lên. Đúng rồi! Chỉ cần biết được tấm thẻ có còn dùng được không là biết ngay nó có lỗi sai nào hay không. Tuy trong lòng đã thấy đúng rồi, nhưng trên mặt ông vẫn tỏ vẻ là "Ta cũng đã sớm nghĩ đến" ông ho nhẹ một tiếng: "Ừ, Đình Uy à, con cũng có chút tiến bộ, cũng có ý nghĩ giống ta đấy".
Nghệ nhân cấp thấp thì chỉ làm được thẻ cấp một, cấp hai. Mà thẻ cấp một và hai hiện tại lại được sản xuất theo dây chuyền rồi. Đây là lý do vì sao nghệ nhân cấp thấp thường khó sống. Từ cấp ba trở lên thì chỉ có những người có tay nghề làm được. Đây là lý do vì sao nghệ nhân cấp trung và cấp cao luôn hấp dẫn như vậy.
Nhanh chóng cầm lấy tấm thẻ năng lượng cấp một và cẩn thận nhìn ngắm nó ở cự ly gần. A!
Trong phòng chế tạo của Cố Tử Long có đủ mọi loại thiết bị.
Hiện tại, ông đang dùng máy phân tích thẻ bài, một loại thiết bị chuyên dụng cực kỳ mạnh, chỉ có nghệ nhân chế tạo thẻ bài mới mua và dùng nó. Công năng của nó rất mạnh, nó có thể phân tích cả chất liệu thẻ, cấu trúc, cả thời gian sản xuất... tất nhiên là giá của nó cũng đắt đến muốn ói ra máu.
Trong lòng Cố Tử Long sướng rơn, ngoài miệng lại nói: "Con khiêm tốn quá rồi, có người giỏi như con chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi."
10 phút sau, Tống Đình Uy đã có mặt tại phòng làm việc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Đình Uy cẩn thận kiểm tra từng tấm thẻ một, hầu hết đều quá tệ hại. Có khiếm khuyết cả trăm lỗi. Dù mặt thì không biến sắc, nhưng trong lòng cũng có vài phần bất đắc dĩ. Lại phải làm những việc vớ vẩn này rồi! Khó chịu!
Với một nghệ nhân chuyên nghiệp mà hao tổn tâm sức để giảm chi phí sản xuất thẻ năng lượng cấp một, đúng là một chuyện kỳ quái!
“Quả nhiên là một cấu trúc mới!” Vừa nhìn báo cáo phân tích, Cố Tử Long lâm vào trầm tư, không để ý gì đến sự ngạc nhiên của Tống Đình Uy. Kiến thức của ông cao hơn Tống Đình Uy rất nhiều. Nên ông cũng biết ngoài cấu trúc tiêu chuẩn ra, thì thẻ năng lượng cấp một cũng còn nhiều kiểu kết cấu khác nữa.
Cuối cùng thì cũng có được một thẻ có hồn!
Hắn kêu lên một tiếng nhỏ. Mặt hơi biến sắc.
Kiến thức cơ bản của Khang Huy còn quá kém, tệ đến nỗi chẳng bằng một nghệ nhân chế tạo thẻ cấp thấp. Nếu cứ đâm đầu vào cái thẻ đó bây giờ thì không khác gì cản trở sự phát triển của bản thân. Nền móng không vững chắc, thì càng tiến càng thêm khó, lại còn mau mệt. Mấy cái đạo lý to tát hắn không hiểu, nhưng những cái này hắn hiểu rất rõ, vì đây là kinh nghiệm mà hắn rút ra từ chính cuộc sống lang thang của mình.
Thẻ ảo ảnh cao cấp lại có sức mạnh rất đáng sợ. Nó có thể kích thích năng lượng từ thẻ năng lượng, rồi thông qua những sắp xếp đặc biệt để tạo thành vật chất thật. Như là những v·ũ k·hí tân tiến chuyên dùng cho chiến sĩ thẻ bài. Những thẻ ảo ảnh như thế thì người ta hay gọi là *thẻ kỹ năng ảo ảnh*. Thông thường khi nói đến thẻ ảo ảnh, thì đa phần mọi người thường nhắc đến thẻ ảo ảnh cấp thấp.
"A!"
Thẻ rác! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.