Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Xem chiến sĩ đánh nhau thật hấp dẫn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Xem chiến sĩ đánh nhau thật hấp dẫn


Vì ai thấy cũng nhát c·hết, nên mấy vụ đụng tay đụng chân chẳng mấy ai muốn dính tới hắn cả. Và đặc biệt, nếu ai là học viên cao cấp mà được gặp tay này ở dưới sân trường, coi như số c·h·ó của mình đến rồi!

Cũng ngay lúc ấy, có kẻ từ phe Hoàng Huy chợt nhận ra Tống Đình Uy cùng Tào Hồng đang ở cuối phòng, liền tái mặt vội kéo Hoàng Huy lại.

Một đám đông ồn ào đang bao vây lấy Hoàng Huy, cùng với cái ánh mắt đầy ý đồ xấu xa hướng về phía Nguyễn Mỹ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn thường hay cậy tiền h·iếp người, nhất là mấy đám người ít máu mặt kia. Hôm nay dù đã lui lại một bước rồi thì thái độ của đối phương vẫn rất là quyết liệt, một việc hắn hiếm khi nào mà trải qua trong đời.

Sắc mặt Hoàng Huy liền có chút khó coi, biết rõ sự khác biệt trong cái trường hỗn tạp này nhưng không nghĩ Tống Đình Uy lại quyết liệt như vậy, một sự quyết liệt chưa từng có.

Tào Hồng quay lại khinh bỉ nhìn thẳng vào Tống Đình Uy.

Có c·hết đến nơi cũng chưa hết cái tính xàm của mình mà, thì dĩ nhiên cũng phải đánh lảng thôi, bọn khôn thì đâu dễ bị lừa! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong khu vực, giờ đây đã vắng đi một nửa, phần lớn người thấy tình hình không ổn liền lẳng lặng rút lui.

Vẻ mặt của Hoàng Huy càng thêm phần u ám, hắn đã xuống nước mà Tống Đình Uy lại không hề nể mặt. Nhìn cái thái độ khinh khỉnh, Hoàng Huy biết rõ người ta đang hướng vào mình, khiến hắn càng khó chịu thêm.

*Bộp!*. Một tiếng động vang lên từ phía cuối phòng.

Nhưng ai rồi cũng sẽ có lúc hết kiên nhẫn, một khi lòng tự trọng đã bị chà đạp, tất cả lũ tiểu nhân thì đều đáng bị quăng vào đáy giếng. Mà chuyện nó xảy ra y như cơm bữa.

Ánh mắt ra lệnh, hắn ngầm ra hiệu cho hai tên tay sai mà đang ở cạnh cũng vội mà nhào lên.

Với con mắt dáo dác đó cũng đủ để nhìn thấy sự kì lạ trong đám người nọ và tự tin, có thêm vài tên vào quấy cho cái đám Tống Đình Uy trở nên rắc rối.

Cũng chẳng khác cái màn chăm chú xem bộ thẻ lúc nãy là bao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đình Uy à, cậu có cần phải làm căng như vậy không, dù sao thì mọi người cũng là người một nhà cả thôi mà! Có gì thì từ từ nói chuyện”. Giọng điệu Hoàng Huy cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút, hắn không muốn làm lớn chuyện vào cái thời điểm này.

Mắt nhíu lại, Tào Hồng lướt ánh nhìn qua mấy cái tên ở đằng sau đám đông. Tay phải bất giác giơ lên, như múa may một hồi.

Thật tình trong đám thuộc hạ của mình, thì tên hộ vệ thân tín kia cũng chẳng thể sánh được, vừa nãy tên đó vừa phô ra chút phép thuật nhỏ thì trong mắt hắn đã ngỡ đó là hàng củi mục rồi.

Vì dẫu sao thì những người như hắn cũng quen với chuyện nhắm mắt cho qua rồi, cùng lắm thì hắn cũng bỏ tiền để mua chuộc chứ dại gì mà đấu lại bọn này!

Vừa đang nghĩ lại chợt có ai đó cất tiếng như phá tan không gian:" Có lẽ hai vị ở đằng kia cũng nên có cái gì đó nói vài lời mới phải chứ nhỉ!!?" Giọng nói trơ trẽn và thản nhiên mà lại như muốn kéo người khác xuống vũng bùn một cách đầy rẫy sự trơ tráo đó là ai?

“Mà nhìn kỹ thì hình như cái vị trí ban kỳ luật có hơi thất bại quá rồi hay sao ấy, dù gì thì cái vị trí uy tín này để dành cho mình mới hợp đấy chứ!”

Càng không có chuyện đám người nhát c·hết kia sẽ làm được gì hơn cả. Hết thảy, không có lấy một kẻ nào có cái ý định nhào lên.

Hoàng Huy thấy vậy thì giận tím người, vì xem như hai con người đang công khai cho hắn vào sọt rác ngay giữa chỗ đông người thế này thì ai có thể nuốt trôi được!

Và nhờ cái đó mà làm Khang Huy cảm thấy vô cùng hứng thú khi có dịp được chính mắt thấy chiến sĩ đánh nhau là như thế nào. Mà cái hình tượng ông già mà phóng ra hàng tá con vật chỉ với một cái phẩy tay, chỉ còn có trong trí nhớ chứ nay tự nhiên nó ập cả vào mắt, sao mà cậu không thấy hóng hớt được.

Mắt hắn vô thức hướng về nơi vừa phát ra âm thanh kia.

Hơn nữa, cái bọn đứng đối đầu nhau ở kia có ai phải dạng vừa, dù ai thắng ai thua thì mình cũng là người thiệt thôi, nhất là mấy tay trùm trường.

Mọi người xung quanh liền thay đổi sắc mặt. Uy danh của Tống Đình Uy trong cái trường này ai mà chẳng rõ, có lẽ ngay cả mấy vị thầy trong hội đồng nhà trường cũng không muốn gây sự.

Chương 18: Xem chiến sĩ đánh nhau thật hấp dẫn

Tào Hồng tuy không có nổi cái thanh danh lẫy lừng như Tống Đình Uy nhưng lại được tiếng là kẻ giỏi giao đấu trong trường. Hắn có thể không cao to bằng người khác nhưng ai ai cũng biết, tay đấm này toàn là xương thịt chứ chẳng phải hàng mã gì đâu.

Lê Tùng đứng cạnh Khang Huy không ngừng kéo áo, ý ra hiệu cho cả hai nên nhanh chóng rời đi. Cậu quá hiểu rõ, vào cái tình thế này thì cách tốt nhất là "chạy nhanh cho lẹ" dù sao cả bọn chẳng liên quan gì mà cứ để bản thân phải vạ lây thì thật là ngu dại! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhưng Khang Huy lại đứng im như phỗng. Lần này thì đến cả Lê Tùng cũng bất ngờ.

Trước nay hắn chưa từng thấy Khang Huy hành động như vậy, dù sao với cái con người hèn nhát như hắn thì làm sao dám dấn thân vào chỗ hiểm nguy bao giờ, giờ bỗng thay đổi 180 độ, làm gì có ai không thấy nghi hoặc? Thật sự khó tin nổi!

Và ngay cả Hoàng Huy thấy Tào Hồng chỉ dùng vài ngón tay, đã tạo ra mấy vòng xoáy lửa ở ngay trước mắt thì sắc mặt cũng biến đổi hoàn toàn. Biết mình hôm nay lỡ mà đụng nhằm mấy cao thủ hạng nhất rồi.

Tống Đình Uy gấp cuốn sách dày cộp lại, đứng dậy. Mặt vẫn điềm tĩnh như tờ: “Tôi là Tống Đình Uy, thuộc ban kỷ luật. Hành vi của các người vừa rồi đã vi phạm giáo quy điều thứ 17, 49 và 142. Còn nữa, vi phạm điều 1, 9 và 32 của "Điều Lệ Quản Lý Đại Học Đông Phương Tạm Thời” vừa ban hành ba ngày trước. Mời các vị theo tôi đến phòng kỷ luật một chuyến.”

Khang Huy chả thèm quan tâm làm cái gì! Hắn chỉ nghĩ mỗi chuyện phải cho mình tiếp thu hết mọi chiêu số chứ chả bận tâm gì thêm cả, cái tính không có được là không thay đổi được hay sao chứ?

Vừa xong mấy chiêu thăm dò, cả Tào Hồng lẫn tên kia như không có ý muốn làm căng. Chạm trán nhau như vậy ai mà lại muốn tốn sức để đ·âm n·hau mà làm cái gì, phải chẳng?

Hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ nhất chuyện không nên gây sự với ai đó đang nắm quyền sinh sát trong cái trường học này.

Còn ai nữa, chính là Hoàng Huy! Vừa lúc hắn thấy cái cục diện nó cũng chưa đi tới đâu.

Tống Đình Uy hoàn toàn chẳng để ý, giọng vẫn lạnh lùng như băng: “Đừng nói nhiều, theo tôi đến phòng kỷ luật.”

Khang Huy và Lê Tùng, lại thành mục tiêu của tất cả mọi ánh nhìn, mà sao cũng chẳng hiểu sao chuyện nó lại dính đến mình rồi, chả ai dám lên tiếng than thở nữa rồi!

Còn Lê Tùng thì chẳng cần ai giục cũng giữ cái thái độ việc không liên quan tới mình.

*Bụp* Tiếng nổ xé tai xông thẳng vào màng nhĩ của tất cả mọi người, ngay nơi cả hai v·a c·hạm một sức công phá mãnh liệt khiến không khí như vặn mình, rồi cái thân người Khang Huy như bị ai đẩy vào lưng.

Trong đầu cậu vẫn còn là những hình ảnh trong bộ phim ảo ảnh mà cậu đã xem lúc nãy. Rồi tự so sánh con rồng với hai cái đốm lửa, làm cho cậu dường như trở lại với tuổi thơ hay suy nghĩ lung tung như trước kia.

Khi vừa mới định hình ra thì một đòn đánh nhanh như gió đã ập tới. Và theo đó là ba đạo ánh sáng xé tan màn đêm kia y như mũi tên bắn thẳng tới những chú rồng đang bay trên tay Tào Hồng.

Cái tên chiến sĩ kia thấy thế cũng bắt đầu hoảng, hắn vội kích hoạt cái thẻ mà mình hay đeo, bao quanh là 7 luồng sáng màu xanh đậm như những con đom đóm đang trôi nổi bên cạnh.

“Có vẻ như, cậu bạn Tống đây không muốn cho tôi chút thể diện nào nhỉ?”

Mặc dù, thẻ bài thần bí kia cũng có giảng giải những điều tương tự, lại càng chi tiết hơn, nhưng những thanh âm đầy cảm xúc vẫn là thứ khiến cho Khang Huy khó có thể quên được.

Ngay lập tức có vô số mấy đốm lửa bập bùng tạo thành những con rồng bé xíu có khi là nhỏ hơn ngón cái cứ tự do mà quấn quanh tay. Mấy cái đốm lửa này mà nhìn sơ qua ai cũng sẽ nhận ra, những cái đường vảy bé xíu xiu mà nó mô phỏng lại thì đến thánh nhìn còn thấy kh·iếp vía chứ huống gì là người thường!

Mà đã không đi thì dù cho hắn có ngàn lý lẽ, Lê Tùng cũng đành ngậm bồ hòn. Hắn không muốn Khang Huy phải đối diện với mấy kẻ điên này, nên chỉ có cách cùng chịu đựng mà thôi. Đây chính là sự liên kết giữa hai người bạn.

Trong cái ngày ánh mặt trời trải dài trên khắp nẻo đường, giữa khuôn viên của Đại Học Đông Phương, giọng nói quen thuộc từ phía sau bỗng vọng vào tai Khang Huy. Chính cái giọng nói này, đã như ánh sao soi sáng con đường mà cậu tưởng chừng như tuyệt vọng nhất khi chế tạo thẻ ảo ảnh cấp một.

"Ối dào ôi, má ơi sao năm nay vẫn còn nhiều người mà chả hiểu biết sự đời là cái giống gì cả vậy!" Tào Hồng cũng vừa bước ra vừa lè lưỡi, ra cái vẻ kinh hãi vô cùng, mà một tay vẫn như đang mân mê, đùa nghịch cái băng thẻ, "Thật tình chỉ phí công đánh với cái lũ tay mơ!".

Và dĩ nhiên cái đám ma lanh đang đánh hơi cái sự bất ổn kia thì ngay tức khắc đứng sang một bên rồi bàn tán rôm rả hơn hồi nào cả. Và Khang Huy thì y như có thần nhìn cái trận sắp tới mà cứ nhấp nhỏm cả lên.

Hoàng Huy nhận ra người vừa đến, vẻ mặt cũng liền biến đổi. Tiếng tăm của Tống Đình Uy hắn vốn đã nghe qua, mà khi đụng mặt thì vẫn phải e dè vài phần.

Lúc này hai người họ đã bất động, cái đám tranh giành kia lại nhốn nháo như cái chợ trời. Còn ai thì chưa thấy thì Khang Huy đã không ngừng xem đi xem lại mấy động tác vừa rồi, cậu ngơ ngác và cứ tập trung như thể bị ai yểm bùa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hai vị ở đằng kia hình như là lạ mặt, có khi là cao thủ từ đâu đến nhỉ!!?" vừa nói tên Hoàng Huy vừa cố nhoẻn miệng cười như hề muốn giữ chút thể diện của cái người vừa nãy còn suýt quỳ kia.

Ngã cả nhào mà không thấy ai nói gì, hóa ra cái sức nén này chỉ vừa đủ để ai ai cũng tự lùi xa mà thôi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Xem chiến sĩ đánh nhau thật hấp dẫn