Nhân Tính Thế Gian
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 75: Chu
"Đây là vấn đề của riêng gia tộc các người nên ta sẽ không can thiệp". Ông ta trả lời với thái độ dửng dưng, như mình đã nhận ra sự thật ẩn sau và không hề quan tâm đến việc này.
Khi chỉ còn cách nhau mười bước, Ngô Trung vẫn không thể cử động nên gần như đã bước gần cửa tử. Nhưng người ta thường nói rằng ở hiền thì gặp lành, trong khoảng khắc trước cửa tử ấy thì có người thứ ba xuất hiện chen vào giữa ngô Trung và lão già kia.
"Mình vẫn còn yếu quá".
Phía sau Trần Thanh Sam là Ngọc Hoa cùng vài gia nhân khác đang đứng nhìn. Qua cuộc trò chuyện với Thanh Sam thì Ngô Trung hiểu sơ về tình hình đã xảy ra. Khi mà Ngô Trung chặn đường Chu để Ngọc Hoa và Thanh Sam chạy về nhà trọ. Ban đầu hai người muốn về nhà trọ tìm hai vị chấp sự, vô tình sao lúc đó người của Võ Quân Học Viện cũng ở sảnh và nghe được thông tin. Họ từ miêu tả về ngoại hình và cách hành sự liền hiểu được kẻ s·át n·hân đó là ai. Và mọi chuyện sau đó đều dễ đoán, vị giáo sư với tốc độ thần sầu đã đến kịp thời giúp Ngô Trung, theo sau là các học viên Võ Quân bọc hậu chặn đường lui. Nhóm người Trần gia thì chậm hơn, khi tất cả đã xong hết thì mới xuất hiện.
Ngô Trung tiếp tục ngồi tại chỗ chờ đợi, vẫn tình cảnh hiện tại thì không nên đi lung tung. Hắn cởi áo ra và đặt trên đầu để cầm máu, lưng tựa vào tường và thở dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là một thông tin chấn động với gã quan kia, hay có thể nói chấn động với tất cả những gì mà mọi người biết.
"Đến nước này ngươi còn muốn lừa ai nữa chứ? Ngoại hình của ngươi đều xuất hiện trên tờ truy nã, Độc Chu Trảo của ngươi đều bày ra trước mặt, ngươi còn muốn trốn tránh gì nữa? Không lẽ giờ ngươi hèn đến mức không dám thừa nhận thân phận để thoát tội!". Vị quan vừa nói vừa tỏ thái độ khinh bỉ.
"Chu, cuối cùng cũng tìm ra được ngươi". Đây là một người đàn ông trung niên, tay cầm thanh đao.
"Biết sao được, dù sao ông ta nhìn cũng có vẻ hơi lớn tuổi so với Lạc chấp sự mà". Ngọc Hoa đưa ra bình phẩm đúng chất những người hay buôn dưa lê, phán xét người khác từ bên ngoài và ở đây là tuổi của gã giáo sư.
"Bọn ta đã phải tốn rất nhiều sức mới tìm ra ngươi đấy. Nên giơ tay chịu trói đi". Người đàn ông của học viện lao đến kẻ địch, vung đao chém thẳng xuống vào đầu của Chu.
"Đã gặp thẳng mặt người ta thì bày tỏ luôn đi, còn thư từ gì nữa chứ ông già". Ngọc Hoa bày tỏ thái độ, nàng thấy việc tỏ tình qua thư là một cách cổ lỗ sĩ nhất trên đời.
"Nè nè, gã giáo sư kia tiếp cận Lạc chấp sự rồi kìa". Thanh Sam ở trong xe khều lấy Ngọc Hoa cũng ở bên cạnh cùng Ngô Trung ở phía trước để cùng hóng chuyện.
Quay về khung cảnh nhà trọ, nhóm người Trần gia và nhóm Võ Quân Học Viện bắt đầu trả phòng và rời đi, mục đích của hai nhóm này đã hoàn thành nên phải tiếp tục lên đường.
"A, ông ta đưa thư cho chấp sự kìa". Thanh Sam nheo mắt nhìn kỹ thì thấy gã kia đã trao cho Lạc Chi Mai một tờ giấy.
Lạc Chi Mai liếc nhìn lại nội dung trong tờ giấy, trên đó có một bức vẽ và một danh từ. Bức vẽ này là góc nhìn thẳng của một cô bé, gương mặt tươi tắn rạng ngời, nếu nhìn kỹ thì nhận ra đó là Trần Thanh Sam. Kèm theo đó là cụm từ 'Giang Trà' địa điểm mà đoàn người sắp đến. Nàng ta xé tờ giấy thành nhiều mảnh để người khác không đọc được, sau đó quay trở về đoàn để tiếp tục hành trình.
Cô bé chạy đến hắn, nhẹ nàng nắm lấy bàn tay chai sạn của hắn, đôi mắt ngây thơ nhìn hắn với sự ân cần.
"Võ Quân Học Viện? Thế quái nào ta đến tận đây rồi mà vẫn gặp các ngươi vậy?". Lão già được gọi là Chu kia giật mình.
"Ý ngươi là sao?". Gã quan kia lập tức cảm thấy mình sắp sửa tiếp nhận một thông tin mới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vị đắng của thuốc tan trong miệng Ngô Trung, hắn cảm nhận được viên thuốc đang dần đi xuống cổ họng và đi vào n·ộ·i· ·t·ạ·n·g. Một lúc sau, cơ thể của hắn đã có phản ứng và có thể đứng dậy được. Ngô Trung lúc này vẫn cảm nhận được sự ê ẩm cơ bắp, đầu óc choáng váng, rõ ràng số chiêu thức hắn lãnh phải tương đối ít nhưng cú nào cũng đau như trời giáng. Giờ hắn đã hiểu tại sao lâu như vậy mà hai gia nhân chặn đường Chu mãi vẫn chưa đến, chắc hẳn đã dính phải loại độc nào đó của lão như hắn. Đồng thời hắn nổi lên thắc mắc rằng sao đến giờ vẫn chưa thấy chi viện từ gia tộc,
Từ một cuộc nói chuyện nghiêm túc thì qua con mắt của ba người trẻ tuổi đã bị biến thành màn tỏ tình, đây cũng coi như đặc trưng của những người trẻ.
"Người đời chỉ biết đến ta với biệt hiệu là Chu, nhưng nào có biết được đó là danh hiệu kế thừa từ sư phụ ta. Sau này các ngươi sẽ phải đấu với một Chu khác mạnh hơn cả ta. Còn muốn biết tại sao ta phải đến đây thì mơ đi". Lão già vì quá chán nên đã nói nhảm một chút, sẽ không chuyện lộ ra mục đích của bản thân.
"Cứ từ từ đã, chúng ta đâu thể kết luận sớm vậy được". Ngọc Hoa cũng không khác gì hai người kia.
"Không lẽ là thư tình?". Ngô Trung vuốt cằm, tỏ vẻ thích thú với chuyện này.
Người này đứng quay lưng về phía Ngô Trung nên hắn không biết đó là ai, máu chảy từ đỉnh chảy xuống đã làm nhoè đi thị lực, tuy nhiên hắn thấy trên lưng áo của người này có chữ Võ Quân.
"Hôm qua ta có nhặt được cái này từ tên Chu kia". Gã đưa một tờ giấy cho đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Theo lệnh của Cố Trường thì vài gia nhân đã mang Tạ Thu Phượng và người còn lại về tại đây, hai người họ mặc dù còn sống nhưng đã b·ất t·ỉnh và có dấu hiệu trúng độc. Không ai ở đây biết thứ độc mà họ đã nhiễm phải là gì nên đành bó tay chịu trói, Ngô Trung liền nhớ ra vừa rồi hắn đã được đưa một viên thuốc lạ có tác dụng giải độc. Có khả năng vị giáo sư kia còn vài loại giải dược khác đối với loại độc này của kẻ được gọi là Chu.
"Vâng, tôi là chấp sự của gia tộc, hiện tạm thời là người chịu trách nhiệm của đoàn". Lạc Chi Mai lúc này đang chỉ huy gia nhân để chuẩn bị lên đường, khi có người tiến đến thì nàng cũng tiếp chuyện.
"Nói ta nghe đi Chu, tại sao ngươi lại đến nơi này? Một trong Ngũ Độc là đến thị trấn nhỏ này, các ngươi đang có âm mưu gì?". Người lên tiếng là một vị quan của thị trấn này.
"Tiểu tử, may mà ngươi chỉ dính loại độc gây t·ê l·iệt thôi. Ở đây ta có thuốc giải". Vị lão sư sau khi xem xét một hồi thì an tâm.
"Hình như ông ta bị nhan sắc của chấp sự làm cho si mê rồi". Ngô Trung cũng tham gia buôn chuyện.
Lạc Chi Mai cầm tờ giấy lên xem nội dung thì lập tức biến sắc, sau đó nhìn người đối diện.
"Cô hẳn là người có quyền hạn ở đây?". Giáo sư của học viện tiến đến tiếp cận cô nàng chấp sự.
Chu hiển nhiên sẽ không đứng yên chịu trận, lão ta dùng thanh kiếm trong tay đỡ lấy đao chiêu, nhưng lão không ngờ rằng thanh đoản kiếm này ngay khi v·a c·hạm đã lập tức gãy làm đôi. Khi thực lực hai võ giả tương đương nhau thì đẳng cấp võ khí chính là thức quyết định, thanh đao của vị kia nhìn kiểu gì cũng là bảo đao, còn thanh kiếm của Ngô Trung là hàng chợ rẻ mạt muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Lưỡi đao cứ thế bổ dọc xuống thân thể của Chu, tạo thanh v·ết t·hương trước ngực.
"Theo sắc mặt của gã kia không hề thay đổi, có vẻ đã quen với việc bị từ chối rồi". Ngô Trung đưa ra suy đoán dựa trên việc quan sát thái độ của họ.
Cả ba hồi hộp chờ phản ứng của Lạc Chi Mai, nhưng trái với những suy nghĩ trong đầu họ thì Lạc Chi Mai cúi đầu rồi hai người họ nói gì đó với nhau, sau đó ai về nhà nấy.
"Tiểu thư, mọi thứ đều ổn rồi". Ngô Trung mỉm cười, xoa đầu Thanh Sam.
Cuộc trò chuyện dù ngắn ngủi nhưng đủ để gây ra sự chú ý của nhiều người khác, trong đó có cả Thanh Sam và hai gia nhân thân cận. Vô tình nơi mà hai người đang đứng lại thẳng hướng cửa sổ của xe ngựa nên Thanh Sam đã để ý.
Không bao lâu sau, lính của thị trấn đã xuất hiện để giải quyết vụ việc. Hoá ra sự việc đêm nay không phải là vụ s·át h·ại đầu tiên, đã có ba vụ trước đó nhưng vẫn chưa tìm ra được h·ung t·hủ. Cơ bản là vì thực lực trung bình của võ giả thị trấn này không quá mạnh, nên tìm mãi vẫn không lần ra được Chu. Thậm chí khi nhóm Võ Quân Học Viện đến đây và ở lại được cả tuần cũng không tìm ra bất cứ dấu vết nào. Không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo mà Ngô Trung lại tìm thấy Chu một cách vô tình, sau đó vướng vào cuộc chiến không cân sức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhóm người Võ Quân Học Viện đã áp chế được Chu, họ đã bàn giao cho chính quyền địa phương và nhận phần thưởng. Dù Ngô Trung có công phát hiện và cầm chân nhưng lại không được chia một chút phần nào trong số tiền thưởng kia. Lúc này Chu đã bị giam trong ngục tối âm u, trong lúc đó có một nhóm người đến trước phòng giam để chất vấn.
Ông ta rút ra một lọ thuốc, lấy một viên từ trong đó rồi nhét vào miệng Ngô Trung. Vì chuyến đi lần này là để bắt Chu nên vị giáo sư này chuẩn bị sẵn thuốc giải cho hầu hết các loại độc của Độc Chu Trảo Khi không còn gì cần bận tâm ở đây nữa lập tức chạy đến tiếp viện cho học trò của mình.
"Ngô Trung ca ca, huynh có sao không?". Trần Thanh Sam đã đến, thấy bộ dạng vật vả và nhuốm máu của hắn thì lo lắng.
Một lúc sau, âm thanh v·a c·hạm của võ khí đã dừng lại. Dù không tận mắt chứng kiến nhưng nhìn sự khác biệt quân số, sức mạnh giữa Chu và vị giáo sư kia, cộng với v·ết t·hương trước ngực thì kẻ thua chắc chắn là Chu. Sau đó là âm thanh ồn ào của một nhóm người, và rồi hắn thấy có người đang tiến về phía hắn, tiếng bước chân mỗi lúc một nhanh.
...
Hắn đã được băng bó kịp thời, nay trên đầu có hàng loạt lớp băng trắng quấn quanh.
Hiển nhiên lão ta nhận ra trang phục này. Trong suốt nhiều tháng gần đây thì người từ các học viện không hiểu sao lại đồng lòng muốn diệt trừ những kẻ bị truy nã, và lão là một trong số đó. Cách đây vài tuần ông ta cũng chạm trán với đối phương, tuy không phải đối thủ nhưng vẫn chạy thoát được. Cứ ngỡ đã thoát được một kiếp nhưng không ngờ lại giáp mặt ở đây.
Chu ôm miệng v·ết t·hương và nhanh chóng lùi lại, đồng thời vứt bỏ rồi chửi rủa thanh kiếm ghẻ trong tay. Nhưng lão không biết rằng, ngay sau lưng lão có ba học viên của Võ Quân đang chờ sẵn phục kích. Khi Chu lại gần thì các học viên lập tức rút ra võ khí và xông lên áp chế đối thủ, ở bên này chỉ còn lại vị lão sư và Ngô Trung đang t·ê l·iệt ở dưới đất. Ông ta đặt tay lên người của Ngô Trung, sau đó truyền Nguyên Khí vào để dò xét.
"Ý ta không phải là vậy. Nói cho đúng hơn thì ta từng là Chu, cựu thành viên của Ngũ Độc". Lão già không để tâm đến thái độ của đối phương, tiếp tục nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngươi sai rồi, ta không phải là Chu". Lão già chậm rải trả lời.
Chương 75: Chu
"Đa tạ, sau việc này chúng tôi sẽ gửi ngài quà tạ lễ sau". Lạc Chi Mai thấy vậy thì cúi nhẹ đầu thể hiện vẻ thiện chí với đối phương, đồng thời kéo một chút quan hệ có lợi cho gia tộc sau này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.