Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70: Gặp người quen

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Gặp người quen


"Xin lỗi ". Ngô Trung cúi đầu tạ lỗi, sau đó lách người qua đi tiếp, không để tâm đến đối phương.

Ngô Trung suy nghĩ một lúc liền cởi áo ra, để lộ ra những v·ết t·hương tích luỹ trong suốt hành trình. Đồng thời lấy ra những chiếc đinh đã đâm vào người hắn khi b·ị b·ắt cóc. Ngô Trung đã kể lại đại khái rằng hắn đã dính vào một vụ b·ắt c·óc và lưu lạc ở ngoài biên giới. Hành động của Ngô Trung khiến giáo sư giật mình. Đầu tiên là nếu người ngoài nhìn vào thì đây là một đứa trẻ cởi áo trước mặt một người đàn ông lớn tuổi, có trời mới biết sẽ có những lời đồn nào sẽ xảy ra ra lan rộng đến mức nào. Tiếp theo thì ông ta thấy những vết tích trên thân thể Ngô Trung, ông đã tin phần nào về lời nói của cậu bé. Nhưng mà mọi việc không đơn giản như thế.

"Trò cần gì?". Người đàn ông đưa mắt liếc nhìn Ngô Trung một cái, sau đó tiếp tục đọc báo cáo trong tay.

"Nguyên Khang à, tiểu tử kia có gì đặc biệt mà phải để con trai viện trưởng như cậu ra làm chứng vậy". Người đàn ông trên bàn làm việc liếc nhìn thiếu niên đang đứng ở góc phòng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngô Trung khai báo tên và khoá học, sau đó hắn kể về tình hình của bản thân cho đối phương. Vị giáo sư kia rời khỏi ghế, tìm kiếm hồ sơ về học viên khoá 124 để xác minh.

Thiếu niên không có ý định tốn nhiều thời gian ở phòng Đào tạo, mục đích hắn đến học viện dù đã tốt nghiệp là để gặp cha mình. Nguyên Khang đã đứng trước cửa phòng viện trưởng, khi hắn chuẩn bị gõ cửa thì bên trong phát ra tiếng nói.

Chương 70: Gặp người quen

Những v·ết t·hương là thật, nhưng không gì chứng minh những v·ết t·hương đó có từ lúc vụ b·ắt c·óc cả, có thể là có từ trước. Trừ khi có người nào đó có uy tín cao đứng ra làm chứng cho Ngô Trung, đồng thời có thể thuyết phục được Viện trưởng thì mới có thể thay đổi lệnh đuổi học. Dù Ngô Trung đã cố gắng thuyết phục thế nào thì vị giáo sư kia vẫn không thay đổi quyết định, cho đến khi ông ta phát cáu thì đuổi hắn ra ngoài.

"Không được, ta cần đến phòng Đào tạo. Hai người cứ lên lớp trước đi". Hắn không can tâm, nhất quyết xem thử có cách nào để sửa đổi không.

Diệp Phong và Liễu Cầm thở dài, không thể giúp gì trong tình huống này được nên đành rời đi, mọi việc còn lại phải xem Ngô Trung có thể làm gì được hay không thôi. Phòng Đào tạo của học viện có nhiệm vụ quản lý học viên, theo dõi quá trình giảng dạy, học tập và kết quả học tập trong nhà trường theo chương trình đào tạo. Ngô Trung khá quen thuộc học viện nên đến đó không tốn nhiều thời gian, hắn mở cánh cửa ra thì ở đó có một người đàn ông trên bàn làm việc, bị vây bởi hàng đống giấy tờ cao ngất.

Lúc này hắn mới xác nhận người trước mặt chính là thiếu niên mà hắn đã gặp ở ngoài Lộ Tư Thành. Lý do hắn nhất thời không nhận ra là vì ngoại hình lúc đó của đối phương thì rất thê thảm do mới trải qua trận đánh, còn hiện tại thì như một gã đào hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ngô Trung, do Nguyên Khang làm chứng nên ta có thể xác nhận lý do của trò là chính đáng, lệnh đuổi học cũng sẽ được huỷ. Nhưng trò chỉ có thể nhập học vào năm học mới, ngoài ra trò phải làm một bài kiểm tra đầu vào để đảm bảo năng lực của trò vẫn còn phù hợp chương trình. Buổi kiểm tra sẽ được tổ chức trước khi năm học bắt đầu, đừng đến trễ nhé". Lão giáo sư từ tốn đưa ra thông báo, vào nói cái thông tin quan trọng.

Đây không phải lần đầu ông ta gặp Nguyên Khang, một phần là vì cậu ta là con của cấp trên, một lý do khác là vì đây cũng là cựu học viên của Hạ Nam Học Viện. Ông ta đã làm việc ở đây trong nhiều năm nên đã từng gặp Nguyên Khang vài lần với tư cách học viên. Cộng thêm việc là con của viện trưởng thì xin một lời đồng ý từ cấp trên không hề khó. Theo trí nhớ của ông ta thì thiếu niên kia chưa từng lợi dụng tư cách con viện trưởng để làm bất cứ điều gì, nay có thể coi là ngoại lệ lần đầu tiên ông thấy.

Nguyên Khang kéo Ngô Trung đến phòng Đào tạo, sau đó gã một mình vào phòng và để Ngô Trung chờ ở ngoài. Một lúc sau, Nguyên Khang mở cửa bảo Ngô Trung vào trong. Vị giáo sư trong phòng bây giờ đã thay đổi thái độ, ánh mắt nghiêm nghị nhìn vào Ngô Trung, Nguyên Khang đứng nếp về góc phòng.

"Huynh đây là... Triệu Nguyên Khang". Ngô Trung chợt nhớ ra.

Ngô Trung đứng nhưng trời trồng, hắn không chấp nổi việc mình bị đuổi học vì lý do lãng xẹt như vậy. Hắn từng bước đi ra cổng học viện, nhưng đầu óc như ở trên mây. Trong đầu hắn có rất nhiều suy nghĩ về tương lai, theo dự kiến của hắn thì sẽ cố gắng để tốt nghiệp học viện, lấy đó làm tư cách để xin một chức vụ trong gia tộc. Dù sao những người tốt nghiệp từ đại học viện đều là tinh anh trong thế hệ, xứng đáng để gia tộc bồi dưỡng. Như thế địa vị của hắn ở gia tộc sẽ không chỉ là gia nhân nữa, hắn sẽ có nhiều tác dụng cho tiểu thư hơn. Giờ mọi thứ đều đổ bể, hắn tạm thời chưa biết nên làm gì tiếp.

'Ngô Trung: Không hoàn thành hai đợt đánh giá năng lực, nghỉ quá số ngày cho phép.'

"Con đã điều tra được gì chưa ?". Viện trưởng quay người, bước về phía con trai và hỏi chuyện công việc.

"Món nợ ân tình cần phải trả thôi ấy mà". Nguyên Khang không nói gì nhiều, lập tức rời khỏi phòng.

Hắn vẫn buồn bã nên luôn nhìn xuống đất, đến mặt của người hắn vừa đụng cũng chưa liếc qua.

Nghe vậy, Ngô Trung mừng rỡ. Mặc dù như vậy sẽ bị kém hơn so với đồng bạn một học kỳ nhưng được học tiếp thì vẫn tốt rồi. Ngô Trung kính cẩn cảm ơn giáo sư, đồng thời không quên cảm ơn Nguyên Khang, sau đó hắn rời khỏi phòng. Lúc đó, chỉ còn lại Nguyên Khang và lão giáo sư.

Đó là âm thanh của quen thuộc của cha hắn, có thể cảm nhận được sự lạnh lùng của người nói qua lời nói vừa rồi. Xem ra viện trưởng dù làm việc nhưng vẫn luôn theo dõi mọi thứ đang diễn ra bên ngoài căn phòng. Nguyên Khang cười khổ, sao hắn lại quên một võ giả bậc cao như cha hắn lại cần người khác gõ cửa nhỉ, sau đó nhẹ nhàng mở cửa bước vào.

Viện trưởng mở cuộc giấy ra, thông tin trong đó không nhiều lắm nên ông nắm được nội dung khá nhanh. Sau đó, ông bảo Nguyên Khang rời đi. Cuộc trò chuyện của hai cha con nhưng chỉ vỏn vẹn trong 2 câu nói, thái độ của hai người cũng vô cùng lạnh nhạt, cứ như mối quan hệ của họ không được tốt lắm.

"Ta rất tiếc, nhưng thế này là không đủ, nếu không có bằng chức xác đáng hơn thì trò vẫn bị đuổi học. Luật là luật". Giáo sư lắc đầu, vẫn chưa tin hoàn toàn.

Ba người bạn đến sảnh lớn của học viện, ở đó có nhiều thông tin về các hoạt động của Học Viện Hạ Nam. Tại đó, có một thông tin về những học viên bị thông báo cho thôi học cùng lý do đi kèm. Ngô Trung xem danh sách, lướt từ trên xuống thì dừng lại ở tên mình.

"Không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy. Nhóc là học viên ở đây à?". Nguyên Khang thấy đối phương nhận ra mình, vỗ vai thêm vài cái vì dù gì cũng có duyên gặp mặt.

Hắn giải thích ngắn gọn rằng bản thân vốn là học viên trong nhiều năm, có thành tích tốt trong suốt thời gian học tập. Nhưng vì vụ b·ắt c·óc ra biên giới khiến việc học hành bị ảnh hưởng và dẫn đến rớt buổi đánh giá rồi đuổi học. Chưa kể còn cộng thêm không có chứng cứ nên không thể huỷ lệnh đuổi học.

"Để xem nào, vắng mặt không lý do nhiều tháng liền, không hoàn thành đánh giá năng lực nhiều lần do vắng. Lệnh cho thôi học đã áp dụng từ tháng trước. Nếu trò nói mình vắng vì lý do chính đáng thì có gì chứng minh không". Giáo sư cầm tờ thông tin của Ngô Trung trên tay rồi đọc lớn. Ông ta yêu cầu Ngô Trung đưa ra bằng chứng để xác minh việc tiểu tử trước mặt vắng có lý do chính đáng.

"Ra là vậy. Thế thì đơn giản, đi theo ta". Triệu Nguyên Khang nghe vậy thì quyết định dẫn đối phương theo, biết mình chính là bằng chứng mà Ngô Trung cần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngô Trung đã va vào một người nào đó, khiến tâm trí hắn quay về thực tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ở bên trong chỉ có một người đàn ông trung niên cao lớn, hai bên gáy tóc đã bạc đi vài phần. Ông ta đang đứng ở bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, như đang theo dõi gì đó.

Ngô Trung bàng hoàng với thông tin trước mặt. Dù hắn biết rằng khi vắng mặt trong buổi kiểm tra năng lực mà không có lý do chính đáng thì sẽ bị coi là không hoàn thành, chỉ là dạo đây có quá nhiều sự kiện xảy ra nên hắn vô thức quên đi.

"Vào đi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đã từng thôi". Ngô Trung trả lời chán nản.

Ngô Trung dừng bước, hắn ngoảnh mặt xem ai đang gọi hắn. Hắn không hề nổi tiếng trong học việc, mà người kia lại nói ra tên hắn thì chắc là người quen. Ở đó là một gã thiếu niên vừa cao ráo vừa thanh tú, cao hơn hắn khá nhiều, sau lưng mang theo một cây trường thương. Ngô Trung đoán đây không phải là học viên vì không mặc đồng phục, cũng không phải là giảng viên vì người này còn quá trẻ. Sau đó hắn nhìn vào ngọn thương, cộng thêm gương mặt có cảm giác hơi quen này thì hình như từng gặp qua cách đây không lâu.

"Tất cả đều ở trong này". Nguyên Khang lấy ra một cuộc giấy, đưa ra cho cha.

"Ê, tiểu tử ngươi tên Ngô Trung đúng không?". Người kia lên tiến bắt chuyện, đồng thời vỗ vai cậu bé đang muốn rời đi.

Sự xuất hiện của Ngô Trung khi ở bên ngoài Lộ Tư Thành đã ảnh hưởng rất lớn đến kết quả trận chiến của hắn, nói không khoa thì hắn có thể đã bỏ mạng nếu không có sự can thiệp của tiểu tử kia. Dù khi đó Nguyên Khang đã trả một khoản tiền cho Ngô trung, nhưng ơn cứu mạng mà chỉ cần một chút tiền thì không thật vô ơn bội nghĩa, coi như lần này hắn giúp đỡ Ngô Trung một việc lớn như thế này là công bằng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Gặp người quen