Nhàn Du Vấn Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 166: Thần Tông xuất chiến
Đối phương bất đắc dĩ trả lời lời bằng một cái lắc đầu.
Cửu Dạ đứng dậy khỏi ghế lớn, linh lực trên người bắt đầu khuếch tán. Ánh mắt của hắn đặt về phía Bắc, không kiềm nén sát ý trong lòng. Linh lực kinh khủng không được kiềm chế mà tỏa ra khắp xung quanh.
Nhị trưởng lão thở dài, nói: "Chỉ mong được như thế."
+ Nam Bộ: là nơi có con sông lớn nhất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tất cả chuẩn bị nghênh địch. Không cần sợ hãi, Thánh Mẫu đã truyền tin cho ta. Viện quân đã đến nơi, chỉ chờ xem họ Công kia có dám đến hay không. Hắn dám đến, Thánh Cung chúng ta dám tiếp."
Toàn bộ trưởng lão cảm giác được nguy hiểm, lập tức hóa thành độn quang, rời đi khỏi sảnh nghị sự.
Người được gọi là Lâu chủ, chính là Cửu U Lâu Lâu chủ, đạo hiệu Cửu Dạ.
Chợt, hắn nhớ ra cái gì, hỏi: "Đều đã tẩy hết rồi?"
Nhờ có sở trường lẩn vào bóng tối, tông môn này đã tạo ra rất nhiều sát thủ. Bằng cách sử dụng sát thủ á·m s·át các đối thủ cạnh tranh, Địa Ám Môn dần phát triển vượt mặt các thế lực cấp Địa khác.
"Được."
"Hỗn Thi, bên phía Đoạt Hồn tiến hành sao rồi?"
Sau một hồi tranh luận, rốt cuộc cao tầng của Địa Ám Môn quyết định đầu hàng, không tiếp tục kháng cự nữa.
"Lão nhị, vì sao ngươi im lặng nãy giờ? Có chuyện thì nói, có rắm thì thả." Một trưởng lão không nhịn được nên giận dữ nói ra.
Lời này nói xong, mọi người bắt đầu ồn ào.
Cửu Dạ ngồi trên cao vị, đưa mắt nhìn xuống. Hắn khoác trên mình một bộ áo bào màu tím, được làm từ lụa mỏng, để lộ ra bên trong từng thớ da thịt. Khuôn mặt của hắn vô cùng xinh đẹp, là một nét đẹp phi giới tính. Dù cho nam hay nữ đều có thể bị hắn thu hút.
"Đồ ngu. Thánh cung ở sau, sao có thể nói muốn diệt là diệt được?"
(Lâu: lầu các)
Toàn bộ Thiên Kiếm Sơn Trang lâm vào tình trạng báo động, nhiều đệ tử b·ị đ·ánh thức khỏi trạng thái tu luyện. Khi mà khuôn mặt mọi người còn đang ngơ ngác liền đã nghe được âm thanh thông báo truyền vào tai.
+ Trung bộ: là vùng trung tâm của đại lục, diện tích nhỏ nhất, cũng là nơi linh thiêng nhất.
Nghe lời này, nụ cười trên khóe miệng của Cửu Dạ càng lớn, ẩn ẩn mang theo một chút sát ý bên trong.
Địa Ám Môn của Tây Vực nằm về phía bên phải trên bản đồ, cũng có nghĩa nó nằm sâu bên trong lục địa. Tông môn này vừa mới được lập cách đây chưa tới ngàn năm, nhưng lại là một nỗi kh·iếp sợ của vô số tu sĩ.
"Đều đã xong. Ngươi không cần lo." Vị trưởng lão kia trả lời.
Cửu Dạ không quan tâm đến người này nữa, hắn tiếp tục hỏi:
Tu sĩ trung niên gật đầu nhẹ. Trong đầu có suy nghĩ, hơi hơi đưa mắt nhìn về hướng Tây, nhưng rất nhanh liền thôi. Hắn để lại một câu nói, sau đó phi độn bay về hướng Cửu U Lâu.
Địa Tru dập đầu càng mạnh, thân hình già nua của hắn lộ ra vẻ gắng sức. Trên miệng hắn không ngừng lặp lại câu nói: "Lâu chủ minh xét... Lâu chủ minh xét..."
Xung quanh sơn môn hiện tại đã bị bao vây bởi rất nhiều tu sĩ mang áo màu vàng kim. Từng người đều cầm trên tay đa dạng các loại binh khí, pháp bảo. Tu vi trải rộng từ Trúc cơ đến Nguyên Anh kỳ.
Nhị trưởng lão thở dài, nói:
Hỗn Thi, tu vi Ngưng Đan viên mãn, là tông chủ đời thứ 4 của Bách Thi Tông. Hắn mang vẻ ngoài vô cùng trẻ tuổi nhưng làn da lại trắng bệch tựa như người đ·ã c·hết.
Chương 166: Thần Tông xuất chiến
"Trận pháp bảo hộ sơn môn bị t·ấn c·ông, có địch đến. Tất cả tập hợp, cùng bảo vệ Sơn Trang."
Đây có thể ví như việc một công ty lâu đời bị lạc hậu so với thời đại, bị các công ty trẻ vượt mặt.
Bên cạnh đó có một vị nam tử anh tuấn, thân thể tráng kiện, đeo trên trán một chiếc vòng cổ kim loại. Hắn cúi đầu trả lời:
"Bẩm trưởng lão, sư phụ có dặn dò chúng ta sau khi xong việc ở nơi này liền tiến về Cửu U Lâu, hội quân cùng sư phụ bọn hắn."
"Đúng như lời nói của người kia, Địa Ám Tông bị diệt, hiện tại thượng tông chuẩn bị tiến đánh Cửu U Lâu."
"Dù cho Vực chủ có rời đi thượng tông tiến đến Cửu U Lâu thì bên trong vẫn còn rất nhiều trưởng lão. Đều là chân quân trấn giữ. Tây Vực cũng không thể vì thế mà loạn được."
Mà hiện tại, Địa Ám Môn, tưởng chừng như là mặt trời ban trưa, đang ở đỉnh cao của xu hướng phát triển, lại phải đối diện với nguy cơ sinh tử.
Cửu U Lâu. Bên trên tầng cao nhất của tòa lầu các đang có nhiều vị tu sĩ tiến hành hội nghị.
Một vị lão giả thấy vậy, liền hỏi:
"Địa Tru, ta nhìn ngươi có vẻ khá thảnh thơi đó." Hắn nói xong, cũng tiện tay bóp nát ngọc giản.
Thiên Kiếm Sơn Trang cũng là một thế lực cấp Địa, nhưng khi xét về khả năng kinh doanh, phát triển thế lực lại kém xa Địa Ám Môn. Bởi vì Thiên Kiếm Sơn Trang tập trung chủ yếu ở việc tu luyện cùng kiếm, ít tiếp xúc cùng với các thế lực xung quanh nên khả năng tăng cao tài nguyên vô cùng thấp.
Hỗn thi cúi đầu báo cáo:
Sau khoảng nửa canh giờ, trên sơn môn của Địa Ám Tông có thêm bốn cái đầu lâu bị xiên vào một chỗ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
+ Bắc Bộ: là nơi có nhiều tông môn nhất.
"Hừ, ta đã nói với các ngươi. Tên môn chủ phân c·h·ó kia xem chúng ta như đồ bỏ, hi sinh chúng ta để câu giờ cho hắn chạy trốn rồi."
Nhân giới là tên gọi của đại lục nơi Nhân tộc chiếm giữ. Trên bản đồ hiện tại có 5 bộ tượng trưng cho 5 phương hướng.
"Thanh Minh, kế hoạch tiếp theo đâu?" Đây là người vừa nãy cầm chiến kích chỉ thẳng. Trên mặt hắn bình thản, không hề có chút cảm xúc nào trong lời nói. Không hề nghi ngờ, hạ gục nhiều Ngưng Đan kỳ dễ dàng như vậy thì đây chỉ có thể là một vị Nguyên Anh chân quân.
+ Tây Vực: diện tích nhỏ thứ nhì, cũng là nơi phát triển chậm nhất.
"C·hết cái khỉ, mau cùng ta đi hàng."
"Địa Ám Môn, các ngươi có biết tội hay chưa?" Một vị tu sĩ trung niên mặc Kim Bào, cầm trên tay một cây chiến kích chỉ thẳng về phía trước gầm thét. Dưới chân hắn còn đang đè lên đầu một vị tu sĩ hấp hối thở dốc, tu vi Ngưng Đan kỳ.
Địa Tru chân nhân, tu vi Ngưng Đan hậu kỳ, là Môn chủ đời thứ ba của Địa Ám Môn, tại vị đã hơn 400 năm. Đối với tu sĩ Ngưng Đan mà nói, tuổi thọ trung bình chỉ khoảng 600 năm.
"Không ngờ tới. Tu sĩ ma môn như chúng ta cũng có tình cảm vậy sao? Như vậy nếu như lúc đó Cung chủ không hạ lệnh cho ngươi từ bỏ Địa Ám Môn thì ngươi liền đã quay về đó?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Có tin tức gì của Môn chủ sao?"
Thiên Kiếm Sơn Trang. Sảnh nghị sự.
Người tên Địa Tru lập tức quỳ xuống, dập đầu thật mạnh xuống đất, bi thống nói ra:
+ Đông Hải: là nơi có nhiều đảo nhất.
(hệ thống phân chia tông môn theo cấp bậc: địa-thiên-đỉnh)
Nhị trưởng lão cầm ngọc giản truyền tin trong tay, lâm vào trầm tư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Như vậy, chúng ta cứ thế mà c·hết sao?"
Bên trong sảnh nghị sự của Địa Ám Môn, có bốn tên trưởng lão đang đứng ngồi không yên, đi qua đi lại mang theo vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
"Lâu chủ, đã có thông tin truyền đến. Địa Ám Môn đã bị diệt." Một vị tu sĩ mặc áo bào đen tiến lên trình báo, trên tay cũng dâng lên ngọc giản truyền tin.
"Lâu chủ, bên phía Đoạt Hồn hiện tại hẳn đã đến nơi, đang bắt đầu hành động. Nếu mọi việc suôn sẻ, sang ngày mai chúng ta sẽ nhận được tin báo."
"Lâu chủ minh xét. Tiểu nhân cũng không còn cách nào. Địa Ám Môn đối với ta mà nói cũng xem như tâm huyết mấy trăm năm. Cũng khó lắm mới có thể quyết định từ bỏ được."
"Lão Tứ, ngươi nói đúng. Thằng môn chủ này khả năng cao đã từ bỏ chúng ta. Mà Lâu chủ cũng hẳn đã ngầm đồng ý."
Lời nói này cất lên, xung quanh Thiên Sơn chợt nhận lấy chấn động mạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vẫn chưa sao? Môn chủ bảo chúng ta cố gắng cầm chân bọn hắn một tháng. Bây giờ đã hơn 3 tháng rồi. Số trưởng lão cũng đ·ã c·hết hơn một nửa, hắn vẫn không có đưa ra thông báo tiếp theo."
Từ dưới sảnh chợt hiện ra một bóng người, xuất hiện trước mặt bọn hắn.
Rầm. Rầm. Rầm.
Cửu Dạ nhếch môi son khẽ cười, cách không túm lấy ngọc giản.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.