Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 146: Đạo lữ ngày xưa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Đạo lữ ngày xưa


Yêu Vương Nguyên Châu này của một vị tộc nhân của Minh Hồ nhất tộc, dễ hiểu hơn thì nàng là một con hồ ly.

"Ừm. Nói một chút tình cảnh của nó đi."

Nguyên Châu lặng yên không trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó, hắn bồi thêm mấy câu giải thích: "Lại nói, chỉ có ngươi thích hợp làm việc này thôi. Thử nghĩ xem, nếu ta làm việc này, chẳng may gặp chuyện thì ai có thể cứu được ngươi? Nên nhớ, ta tu vi cao hơn, có thể hỗ trợ được ngươi, nên ta không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Yêu Binh chưa cô đọng được thần hồn, thần thức bị hạn chế, chỉ có thể dùng cách này.

Nguyễn Long Duy nghe thấy khả năng này thì híp mắt lại cảm nhận Tiểu Huyền một lần nữa, sau một lát hắn nói:

Hóa ra, điểm đến là một hòn đảo bay.

Nguyễn Long Duy tản ra thần thức thăm dò xung quanh, kiểm tra thật kỹ trước khi rơi xuống.

Tiện tay gặp phải, hắn cũng đào đất chôn hai vị này xuống, lát nữa trở lại chôn xong đôi Yêu Vương này sẽ lại niệm kinh một lần.

Nguyễn Long Duy không hỏi Tiểu Huyền nữa, mà nhìn Nguyên Châu hỏi:

Nhưng, trên xương khô rõ ràng không có sinh cơ! Đây chắc chắn là n·gười c·hết!

"Không phải chuột bạch, là thế thân." Nguyễn Long Duy lắc đầu nói.

"Tóm gọn lại, giúp nàng chôn cất nàng cùng đạo lữ, liền có thể đạt được Nguyên Châu sao?" Hắn nheo mắt nhìn Tiểu Huyền, nghi ngờ nói.

Hắn cảm nhận được lực lượng của tinh thần bên trong, có điểm tương đồng cùng thần thức.

"Vì sao nó biết chủ động t·ấn c·ông? Do ý thức của Yêu Vương vẫn còn?"

Hắn chậm rãi đánh giá sức mạnh của Nguyên Châu, tự so sánh cùng thực lực bản thân.

Thừa Phong Chỉ! Tường linh khí vỡ vụn một lần nữa.

May mắn, chính hắn cũng cần thời gian tính toán đối sách trước khi hành động.

Đem hai cái cùng so sánh thì có thể nhìn rõ bên nào trọng bên nào yếu.

Kèm theo đó, Nguyễn Long Duy vươn tay bắt lấy Nguyên Châu.

Nguyên Châu nghe nói vậy, cũng tỏa ra ánh sáng, biểu hiện chính mình đang cao hứng.

"Có thể nói nó đã sinh ra linh trí. Ừm, nói đúng hơn, là ký ức của Yêu Vương còn chưa thể tiêu tán, lâu dần được thiên địa linh khí ở nơi đây tẩm bổ, tạo thành linh trí của Nguyên Châu. Linh trí này chỉ có một mục đích duy nhất để tồn tại, là hoàn thành tâm nguyện trước khi c·hết của Yêu Vương. Sau khi hoàn thành xong thường sẽ lập tức tiêu tán. Mà linh trí tiêu tán cũng không ảnh hưởng Nguyên Châu. Chỉ cần xung quanh có linh khí, Nguyên Châu sẽ có thể được bảo quản."

Tiếp đến, phải tìm đến thi cốt của Giao Long Yêu Vương.

"Tiên sinh, ngài muốn ta làm chuột bạch?"

Chương 146: Đạo lữ ngày xưa

"Được, vậy thì làm thôi. Ừm, cầm theo Nguyên Châu đi, cho nó nhìn xem."

Hắn tiến đến, nắm lấy Nguyên Châu trong tay. Lần này cũng không bị gạt bỏ.

Nàng có một đạo lữ cũng là Yêu Vương, thuộc Giao Long nhất tộc. Lần đại chiến trước, nàng và đạo lữ bị buộc phải tham gia. Nàng chứng kiến đạo lữ c·hết đi, sau đó lại đến lượt mình. Trước khi c·hết, nàng chỉ có một tâm nguyện, đó là được chôn cùng người mình yêu. Đối với nàng như vậy đã đủ.

Tiểu Huyền hiểu ý, sợ hãi nói:

Đơn giản vậy sao? Ta nghi ngờ ngươi có vấn đề đó Tiểu Huyền.

Tiểu Huyền biết việc này hợp lí, tuy hơi e sợ, nhưng cũng không từ chối. Vừa nghĩ đến viên Nguyên Châu kia, bản thân lại không nhịn được mà nảy ra tham niệm.

Hắn luôn tập trung quan sát nãy giờ, không hề cảm giác được dị thường.

Tiểu Huyền biết được từ "chuột bạch" do trước đây nàng từng nghe bọn thú non kể qua mấy lần thí nghiệm của Nguyễn Long Duy, ấn tượng để lại trong đầu vô cùng rõ ràng.

"Đúng, tiên sinh tin ta đi." Tiểu Huyền không hiểu, ngơ ngác nhìn hắn.

Ánh sáng nhấp nháy, báo hiệu đáp lại lời của hắn. Sau đó, nó chiếu ra một tia ánh sáng, gần về phía Nguyễn Long Duy.

Hai bước, ba bước, bốn bước... Vẫn yên tĩnh như cũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tình cảnh ở đây, chỉ tâm nguyện của viên châu. Nguyễn Long Duy muốn giúp viên châu hoàn thành tâm niệm, từ đó đạt được đó. Đại khái như một loại nhiệm vụ trao thưởng.

"Được, để ta."

Vừa đến nơi, Nguyễn Long Duy liền tìm ra được vị trí của Giao Long. Ngay trên mặt đất nằm ngổn ngang một bộ xương dài ngoằn ngoèo. Bởi vì xương không bị bao phủ lại bởi đất cát nên đã bị tuế nguyệt dày vò, dần dần có dấu hiệu mục nát.

Lại ngự kiếm bay hết hai ngày, rốt cục cũng đến nơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hiện tại, khoảng cách đã rất gần, chỉ cần đưa tay nắm lấy Nguyên Châu liền có thể cầm đến.

Nhưng thực tế không được như vậy. Đến c·hết nàng đã kiệt sức, tu vi không còn, vô lực di chuyển, đành phải nằm ở cách xa, ôm theo tâm sự mà c·hết đi.

Câu hỏi cũ lại cất lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Huyền suy nghĩ cách dùng từ:

Hắn tiến lên một bước. Nguyên Châu vẫn yên tĩnh.

"Vậy thì là lí do gì?"

Nguyễn Long Duy thu tay về, bình thản hỏi:

Nguyễn Long Duy cảm giác đến tay bị tường chắn cản lại, còn bị nó cố gắng hấp thu tu vi.

"Ngươi biết giao tiếp?"

Nguyên Cầu này lai lịch không rõ ràng, rất có khả năng lừa hắn. Mà trước đó còn có khả năng đoạt xá do Tiểu Huyền nhắc đến nên hắn đương nhiên sẽ cẩn thận.

"Hẳn là nó cảm giác được ác ý, thiện ý?" Nguyễn Long Duy thầm nghĩ.

Mà Nguyên khí sinh ra đã có, là Tiên Thiên. Dù cho có thể tu bổ nhưng chất lượng lẫn số lượng đều không thể bằng.

"Ngươi biết giao tiếp?"

Nguyên Châu vốn dĩ luôn luôn yên tĩnh, chợt phát sáng.

Nói xong, nàng bước đến tia ánh sáng kia, để nó xuyên thẳng vào đầu, cùng nàng giao tiếp.

Sau một lúc, Tiểu Huyền trở về thanh tỉnh, gật đầu nhìn về phía Nguyễn Long Duy.

Tường chắn vừa rồi không chịu nổi uy lực của Thừa Phong chỉ. Có thể do đối phương chủ quan, cũng có thể do đối phương yếu thực sự. Hắn không chắc chắn.

Hắn nói một tiếng: "Ồ." Sau đó, ngón tay lại nhích lên lần nữa.

Chợt, trong mắt hắn toát ra kinh ngạc. Thật sự kinh ngạc. Hắn tìm thấy được văn tự của Nhân tộc khắc trên một mỏm đá, gần đó còn có 1 một bộ xương khô đang ngồi xếp bằng, tựa như một người đang tĩnh tọa tu luyện.

"Ngươi biết giao tiếp?"

Tiểu Huyền nhìn Nguyên Châu, lắc đầu phủ nhận:

"Không thể. Nếu như Yêu Vương còn sống, ta đáng lẽ đã phải c·hết. Sớm trước đó liền bị đoạt xá." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tiểu Huyền, đến đây."

Không cần phải nói, Minh Hồ nhất tộc có kích thước khổng lồ, nhất là khi tu vi càng tăng lên cao. Khi hắn khai quật lên thi cốt của nàng, tựa như một bộ hóa thạch vậy, được bảo quản vô cùng kỹ lưỡng, hẳn phải nhờ có linh khí hỗ trợ bảo tồn.

Ầm. Tường linh khí lại xuất hiện, chắn lấy tay của hắn.

Hiện tại Nguyên Châu cũng không có dị động, đối phương hẳn cũng đang thăm dò hắn.

Câu trả lời nằm ngoài dự đoán. Như vậy, đây cũng xem như sinh linh? Cũng như Chử Sen trước kia, đều có linh trí?

Thế nhưng Nguyễn Long Duy cùng Tiểu Huyền có huyết thệ, dù cho có bị đoạt xá, đối phương cũng sẽ bị thệ này ảnh hưởng. Tu vi càng cao, ảnh hưởng càng lớn. Nếu như Tiểu Huyền thật sự đoạt xá thì hắn tự nhiên sẽ có thêm một nhân viên cấp bậc Yêu Vương.

"Ồ." Nguyễn Long Duy ngạc nhiên quan sát tia ánh sáng này.

Có lẽ cũng là bất lợi khi ở trên cao, không bị thời gian c·hôn v·ùi xuống được.

Nguyên Cầu này muốn giao tiếp với hắn bằng cách giao lưu thần thức. Thế nhưng, hắn không ngốc.

Sau khi nghe Tiểu Huyền kể tình huống, hắn cũng đã nắm rõ được.

Hắn không hiểu nhiều về yêu đan. Theo suy đoán dựa theo thông tin từ Tiểu Huyền, yêu đan do yêu thú ngưng tụ Yêu lực mà thành, sau đó tiếp tục tích trữ yêu lực bên trong để dành sử dụng. Suy cho cùng, là đồ vật Hậu Thiên.

Dựa theo vị trí của Nguyên Châu chỉ dẫn, Nguyễn Long Duy dễ dàng tìm được thi cốt của Hồ Ly Yêu Vương.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Đạo lữ ngày xưa