Nhân Lộ Thành Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 94 : Hối hận.
“Lâm Vũ, nếu ngươi g·iết chúng ta. Ngươi cũng sẽ c·hết. Chúng ta làm giao dịch. Ngươi tha cho chúng ta. Chúng ta sẽ giải trừ khốn nhân trận thả ngươi đi”
Heo B bị một quyền nổ tung người, mà c·hết.
Hai hàng nước mắt không ngừng chảy trên khuôn mặt Lâm Vũ. Hắn không biết vì sao mình lại khóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm Vũ nhìn bầu trời chiều đỏ tươi như máu. Không khỏi bật cười.
“Ta nhất định sẽ trở thành trư vương đại đế”
“Rầm”
Lâm Vũ nhìn mũi tiễn đang bay tới, muốn ra tay ngăn cản. Nhưng linh lực của hắn chỉ như tờ giấy dễ dàng bĩ mũi tiễn xuyên thủng. Lâm Vũ cắn răng, cả người linh lực bạo phát, tinh thần lực như sóng biến phun trào. Dùng tất cả sức mạnh cơ thể, ngăn cản mũi tên đang bay tới. Nhưng đáp lại Lâm Vũ, chỉ là mũi tên đang ngày một đến gần. Còn Lâm Vũ liên tục bị đẩy lùi về sau. Để lại trên mặt đất một rãnh dài.
Lâm Vũ quỳ gục xuống mặt đất. Hai mắt đỏ bừng. Hai tay nắm chặt đến chảy máu. Đỡ Giai Di ngồi dậy.
“Ha ha, Lâm Vũ. Ngươi thật ngu ngốc. Ngươi tưởng bọn ta không có át chủ bài cuối cùng sao. Bọn ta chỉ đang kéo dài thời gian chờ nó kích hoạt mà thôi. Lâm Vũ, ngươi c·hết đi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Heo mập nước mắt như mưa chảy xuống.
Heo mập trọng thương từ mặt đất đứng dậy. Tên mặt lạ đen đã là thăng hồn cảnh. Nó mới tẩy cốt cảnh hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Giai Di cười hạnh phúc, nhắm mắt, hai tay buông thõng trên mặt đất.
“Lâm Vũ, đi mau. Đừng đuổi nữa. Không kịp nữa rồi. Nếu còn không đi tất cả chúng ta đều phải c·hết”
“Lâm Vũ, muội ...thích...huynh, muội...yêu...huynh”
Lâm Vũ nhìn cả tam cốt phái đã biến thành tro bụi. Hơn vạn người đ·ã c·hết một cách thống khổ đến xương cốt cũng không còn. Thế giới này vốn là vậy. Mạnh được yếu thua. Mạng sống của con người trong thế giới này là thứ quý giá nhất cũng là thứ rẻ tiền nhất. Thật nực cười.
Heo mập nằm trên mặt đất, cả người phủ kín v·ết t·hương, máu tươi ướt đẫm người nó, heo mập muốn đứng dậy, nhưng cơ thể nó đã vô lực phản kháng. Nhìn tên mặc áo đen đang bước tới, một đòn g·iết c·hết nó. Heo mập tràn đầy tuyệt vọng, nó bỏ cuộc, nó từ bỏ, nó thật ngu ngốc khi nghĩ rằng mình có thể trở thành trư vương đại đế, điều đó chỉ là ước mơ viển vông, không bao giờ thành hiện thực của nó mà thôi. Heo mập nhắm mắt, chấp nhận c·ái c·hết đang tới gần. Nó từ bỏ tất cả.
Một đám, lại một đám xuất hiện. Heo mập chỉ biết chạy, chạy và chạy chạy về phía trước.
Nó biết mình phải làm gì. Nó luôn biết cách sinh tồn, biết cách sống sót trong thế giới điên cuồng này. Lâm Vũ không g·iết heo mập cũng chính là vì điểm này. Hắn tin tưởng heo mập sẽ biết làm gì để sống sót. Chính vì vậy khi thấy khốn nhân trận. Lâm Vũ không hề lo lắng. Hắn tin tưởng vào lựa chọn của bản thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng vậy đại ca, giữ được núi xanh sợ chi không có củi đốt. Ngày tháng còn dài. Cơ hội còn nhiều. Nếu c·hết ở đây tất cả đều chấm dứt.”
“Trư ca...trư ca...trư ca...”
Cả đám người như đ·ạ·n pháo ngã trên mặt đất, heo mập không dừng lại, tiếp tục chạy băng băng về phía trước.
Hắn không biết bọn người mặc áo đen này là ai. Hắn chỉ biết bọn chúng đã ở bên ngoài bao vây tam cốt phái. Sau đó như mất trí t·ấn c·ông hộ sơn đại trận. Tuy cảm thấy tam cốt phái yên lặng một cách dị thường. Nhưng chỉ cần Lâm Vũ ở bên trong vậy là được rồi. Để cho chắc chắn. Ma Ảnh lấy tất cả mọi pháp bảo, phù chú, đan dược mình có. Sẵn sàng chuẩn bị trên người. Dùng cho tất cả mọi tình huống có thể xảy ra. Đảm bảo Lâm Vũ không có đường sống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vân Long, Hàn Đông chúng ta chạy mau. Khốn nhân trận đã bị giải trừ. Còn ở lại chỉ có con đường c·hết.”
Ma Ảnh nhìn hộ sơn đại trận đã bị giải trừ. Vội vàng hòa cùng đám đông lẻn vào tam cốt phái.
Trư ca từ mặt đất đứng dậy, ngước nhìn lên bầu trời, sẽ có một ngày nó nó biến ước mơ thành hiện thực, nó sẽ cho cả thế gian thấy. Sâu kiến cũng thành chân long. Cảm ơn các đệ.
“Rầm”
Heo A “Trư ca, huynh từng nói sẽ dẫn bọn đệ đi tới đỉnh phong, đệ tin huynh sẽ làm được”
Chương 94 : Hối hận.
Heo D “Trư vương đại đế sẽ không bao giờ bỏ cuộc, đệ tin huynh. Hãy cho thế gian thấy sâu kiến cũng biến thành chân long”
Heo mập nước mắt như mưa rơi xuống mặt đất, từng người huynh đệ của nó đang ngã xuống, nó không thể bỏ cuộc, nó phải vì huynh đệ, vì ước mơ, vì tất cả nó có. Nó phải đứng dậy, nó không được gục ngã. Nó sẽ cho cả thế gian thấy, nó là trư vương đại đế.
“Ta không hối hận”
Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên nở ra nụ cười điên cuồng.
Lâm Vũ hai mắt đỏ bừng, cắn nát bờ môi đến chảy máu. Lấy từ trên cổ xuống sợi dây chuyền. Vội vàng kích hoạt đem tất cả dịch chuyển rời đi.
Một tên mặc áo đen, cả người bao trùm sát khí xuất hiện, đánh bay heo mập.
“Rầm”
“Lâm Vũ, ngươi c·hết đi ha ha...Đây là thần khí dùng một lần. Đoạt mệnh thần tiễn. Không c·hết không dừng lại. Ngươi c·hết đi ha ha...”
“Trư ca, bọn đệ tin huynh, bọn đệ tin huynh sẽ làm được, trư vương đại đế sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Trư ca cố lên”
Heo mập mở mắt. Trước mắt nó là vô số tiểu đệ đang lao tới. Ngăn cản tên mặc áo đen.
“Ta làm vì ta muốn. Ta thà rằng hối hận vì mình đã làm. Còn hơn hối hận vì mình không làm. Chúng ta đi”
Lâm Vũ ánh mắt băng lãnh. Đứng dậy định đuổi theo thì hắc cẩu, heo mập cõng sổ sinh tử đã chạy tới. Vội vàng hét lớn.
Phía trước. Cả một đám người áo đen đang cản đường nó. Trên người tỏa ra sát ý. Ánh mắt đầy băng lãnh.
Heo A bị một quyền nổ tung người. Mà c·hết.
Bỗng trên mặt Vân Long, Hàn Đông, Bá Vô Thiên nở ra nụ cười chiến thắng, Vân Long từ trong người bắn ra một mũi tiễn bay đến chỗ Lâm Vũ.
Heo B “Trư ca, được gặp huynh. Đệ rất hạnh phúc. Huynh là một người có ý chí, có ước mơ, có nghị lực. Đệ luôn tin huynh sẽ làm được”
“Trư ca...Trư ca...Trư ca...”
Giai Di ngã trên mặt đất, khóe miệng không ngừng nôn ra máu tươi. Mũi tên đã đâm xuyên qua trái tim của nàng. Nàng vì cứu Lâm Vũ mà hi sinh tính mạng bản thân.
“Đại ca, huynh phải tỉnh táo. Bọn hắn đã chạy xa rồi. Đuổi theo đã không kịp”
“Ta muốn các ngươi c·hết, các ngươi phải c·hết”
“Đại ca đã dùng ba trăm năm tuổi thọ của mình, đổi lấy ba năm cho Giai Di được sống. Liệu có đáng.”
Ma Ảnh bước vào bên trong tam cốt phái, khắp nơi đều là mùi máu tươi hòa với xác người nằm la liệt trên mặt đất. Trên khuôn mặt những cái xác c·hết đều là sợ hãi, thống khổ tuyệt vọng. Ma Ảnh nhìn trận pháp trước mắt. Là một sát thủ, hắn đương nhiên biết đây là huyết sát trận. Dùng máu tươi để khởi động. Máu tươi càng nhiều, uy lực càng lớn. Hắn còn biết chỉ cần một giây nữa, trận pháp sẽ khởi động hoàn tất. Biến tất cả nơi đây thành tro bụi. Hình như có gì đó không đúng.
Trư ca cả người phồng lên như ngọn núi lớn. Bay v·út lên bầu trời lao về phía tên mặc áo đen. Mặc kệ những v·ết t·hương trên người càng lúc càng nhiều, mặc kệ máu của nó đang phun ra như suối. Mặc kệ tất cả các sát chiêu đang đánh lên người nó.
“Trư ca, bọn đệ tới cứu huynh....”
“Lâm Vũ”
Heo mập không do dự cả người cuộn tròn lại, lăn về phía trước đánh bay tất cả, mặc kệ đao kiếm đang phóng tới, phù chú, thuật pháp được tung ra. Máu trên người nó đã chạy, in lại một hàng máu dài trên mặt đất theo từng chuyển động của nó.
“Trư ca thật thông minh”
Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên nhìn Lâm Vũ đang lạnh lùng bình tĩnh bước tới, không khỏi vội vàng nói. Nhưng đáp lại bọn hắn chỉ là c·ái c·hết đang ngày một đến gần.
“Trư ca, cây linh dược này ăn thật ngon”
“Bánh xe vận mệnh”
Bộ váy trắng giờ đã trở thành huyết y, Giai Di nhìn Lâm Vũ nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Trong buổi trời chiều đỏ tươi như máu, Lâm Vũ mang theo hắc cẩu, sổ sinh tử, heo mập bước tiếp về phía trước. Cũng từ đây cuốn sách viết về Vô Tình Đại Đế được bắt đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trư ca, có thật sau này huynh sẽ trở thành trư vương đại đế không”
“Lâm Vũ,ngươi không cần suy nghĩ sao”
Một nửa ngọn núi Tứ Nguyết đã nát thành từng mảnh. Khắp nơi trên mặt đất chỉ là từng chiếc hố lớn, mảnh vỡ pháp bảo hòa cùng máu tươi, xương cốt. Chiến giáp trên người Lâm Vũ đã vỡ nát, máu tươi từ người Lâm Vũ liên tục chảy xuống mặt đất trống trải không bóng cây ngọn cỏ. Cả người Lâm Vũ đều là những v·ết t·hương sâu thấy xương cốt. Lâm Vũ vẫn đứng đó, bình tĩnh lạnh lùng nhìn Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên đang quỳ trên mặt đất. Đã vô lực phản kháng.
“Rầm”
Không do dự, Hàn Đông, Vân Long, Bá Vô Thiên dùng tất cả thủ đoạn mình có, chia thành ba hướng, bỏ chạy thục mạng, muốn trốn khỏi tay Lâm Vũ.
Heo mập đang chạy như bay, chạy liên tục không ngừng nghỉ, nó biết mình sắp c·hết. Nó phải sống. Con đường sống duy nhất của nó là làm theo lời sổ sinh tử nói phá hủy khốn nhân trận để Lâm Vũ đưa bọn chúng rời đi. Hắc cẩu thì đã bị ngăn cản. Nó là người duy nhất có thể làm điều này.
Thành công đã đến rất gần với nó, hạch tâm trận pháp đã ở rất gần. Nó có thể làm được. Nó nhất định sẽ sống sót.
Vân Long, Hàn Đông cũng không phải kẻ ngu. Bọn hắn muốn g·iết Lâm Vũ nhưng không phải muốn lấy mạng để đổi.
Heo C bị một quyền nổ tung người, mà c·hết.
“Đại ca, ngươi có hối hận không”
“Rầm...Rầm...Rầm...”
“Lâm Vũ, ngươi đợi đó. Ta sẽ còn quay trở lại”
“Không....”
Heo D bị một quyền nổ tung người, mà c·hết.
Lâm Vũ miệng không ngừng chảy ra máu tươi, cả người đều nứt vỡ. Linh lực kèm theo tinh thần lực như nổ tung, vặn vẹo cả không gian. Nhưng mũi tiễn vẫn bay tới, xuyên qua tất cả. Ngày càng đến gần như không thể dừng lại. Lâm Vũ nhìn mũi tiễn đã ngay trước người hắn. Không khỏi nôn ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha...Lâm Vũ, ngươi c·hết đi”
Heo C “Trư ca, hãy tin vào bản thân, hãy sống vì bọn đệ”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.