Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Chiêu binh mãi mã, nhất chiến sấm Ngọc Kinh (4)
Vừa dút lời, tám cây phi châm lập tức bay lên lơ lững trước mặt Lý Thần Hy hệt như những thanh phi kiếm vừa bay ra khỏi vỏ, xung quanh còn phát ra ánh sáng màu vàng.
Nam Cung Vũ Văn cùng Lý Thần Hy liền đi ra ngoài một tòa đình nguyện uống trà trò chuyện, không làm phiền đến vị lão thái gia tu luyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Thần Hy nghe vậy liền gật đầu cảm tạ rồi lấy ra một tấm da trải lên bàn, bên trong có thể nhìn thấy tám cây phi châm màu bạc sáng loáng. Cậu đột nhiên quát lớn lên: "Càn Thiên, Khảm Thủy, Ly Hỏa, Chấn Lôi, Tốn Phong, Khôn Địa, Đoài Trạch, Cấn Sơn."
Nói xong, Lý Thần Hy liền đứng dậy từ biệt vị đại sư, rồi đi ra ngoài, tới chỗ vị thiếu niên trẻ tuổi ban nãy.
Lý Thần Hy nghe vậy khẽ mỉm cười nói: "Được, đợi khi nào ta xong việc nhất định sẽ đến uống rượu với ngươi."
Trụ trì của nơi này được mọi người gọi là Pháp Minh thiền sư, nghe nói trước đây ông từng là cao tăng của phật tông, sau đó bởi vì vài chuyện ngoài ý muốn mà rời khỏi phật tông đi đến Đại Lương, lập ra nơi này để ở quy ẩn, không hỏi chuyện thế sự nữa.
Ở ngoài cổng Nam Cung Phủ, có một chiếc xe ngựa đã chờ sẵn.
Nam Cung lão thái gia nghe vậy liền hài lòng gật đầu, sau đó đi ra ngoài đình viện nhìn lên trời, ẩn ý nói: "Sóng gió ở Ngọc Kinh thành sắp đổi chiều rồi."
"Cũng vẫn là chín phần. Bởi vì Một phần còn lại ta còn cược nếu vị quốc sư đó ra tay thì vị mà ta nói với tiền bối lúc nãy sẽ cản được vị quốc sư đó lại." Lý Thần Hy trả lời, không chút nào do dự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng chứng kiến cảnh màn trời chiếu đất của những đứa trẻ mồ côi, bất hạnh, ông liền thay đổi ý định biến nơi này thành mái ấm tình thương.
Lý Thần Hy liền chấp tay cảm tạ rồi đi ra ngoài. Sau khi Lý Thần Hy rời đi, Nam Cung lão thái gia liền đi đến chỗ tòa đình viện.
Lý Thần Hy đang đứng đợi ở ngoài cửa, nhìn thấy ông liền chấp tay nói: "A Di Đà Phật! Hôm nay vãn bối đến đây gặp Pháp Minh thiền sư là có chuyện muốn nhờ thiền sư giúp đỡ."
Lý Thần Hy liền bước xuống, dặn dò vị xa phu: "Ngươi đợi ở đây một lát, ta vô trong một chút sẽ ra ngay." Nói xong liền thong dong bước vào trong ngôi chùa.
Pháp Minh thiền sư nghe vậy liền gật đầu nói:
Qua nửa canh giờ sau, Nam Cung lão thái gia dường như cảm nhận được trong cơ thể mình đang bắt đầu hình thành một tòa trận pháp kỳ dị. Những kinh mạch bị tắc nghẽn, đang dần được khai thông, những v·ết t·hương âm ỉ, đang dần được chữa lành.
Pháp Minh thiền sư liền gật đầu, cảm khái nói: "Quốc sư Đại Lương xác thực là cái nhân vật khó lường. Ngay cả ta cũng không dám trở thành đối thủ của ông ấy. Nhưng nếu ông ấy thực sự ra tay thì lúc đó thí chủ còn nắm chắc mấy phần?"
Người ở nơi khác đến đây nhìn vào sẽ lầm tưởng Hàn Thủy Tự là một nơi thanh tịnh, chuyên tâm tu hành phật pháp, nhưng thực chất nó chỉ là một tòa cô nhi viện bình thường mà thôi.
"Xuất chiêu không sát, chỉ mong quay đầu
Lý Thần Hy liền đi vào bên trong ngồi xuống phía đối diện vị Pháp Minh thiền sư, sau đó lên tiếng nói:
"Thiên địa cùng số mệnh vô thường, ai nói địa phương bình thường không thể xuất chân long. Chân long có thể lớn, có thể nhỏ, có thể ẩn, có thể hiện. Bất kể là ở đâu thì cũng có thể tồn tại chân long."
"Trước hết ta xin thay mặt Hàn Thủy Tự cảm tạ thí chủ nhưng mà nếu như ta không đoán sai thì việc thí chủ tặng tòa phủ đệ đó cho ta chỉ là phụ thôi, việc chính vẫn là muốn ta trong coi nó có đúng không?"
Nam Cung lão thái gia nghe vậy, lập tức vui vẻ ngồi xuống.
Pháp Minh thiền sư như nhìn thấu tâm can Lý Thần Hy, khẽ cười:
"Ta cũng không biết nữa? Ngoài việc ngồi uống rượu và ngắm cây hoa đào ra, ta chưa từng thấy ông ấy ra tay bao giờ nhưng chắc hẳn là cũng hảo cường a."
"Ngoại trừ cảnh giới có hơi thấp một chút ra thì con người không tệ, là một người rất đáng để kết giao."
"Được thôi, mấy năm này thí chủ quyên góp cho Hàn Thủy Tự rất nhiều. Chuyện giữa thí chủ và hoàng đế Đại Lương ta cũng có nghe nói, mặc dù ta không thể giúp thí chủ ra tay nhưng chuyện thí chủ yêu cầu ta có thể giúp được."
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lý Thần Hy cũng không giấu giếm: "Đại sư quả nhiên mắt sáng như đuốc. Trong tòa phủ đệ đó ngoài ta và ba người kia ra còn có một người khác nữa, khi ta đi thì ông ấy sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, chính vì vậy ta muốn nhờ đại sư làm người hộ pháp, trông coi tòa phủ đệ đó đến khi người ấy tĩnh lại."
Hàn Thủy Tự được chia làm ba khu vực chính. Phía trước là chính điện, nơi Pháp Minh thiền sư tụng kinh niệm Phật và dạy học cho lũ trẻ. Bên trái là khu nhà ở của những đứa trẻ mồ côi. Bên phải là nơi ở của các đệ tử lớn tuổi, tình nguyện ở lại giúp đỡ thiền sư.
"Được! Sau này nếu ngươi có ý định rời đi, ra ngoài kiến công lập nghiệp, thì cứ tới Đại Chu theo ta lăn lộn, ở nơi đó nhất định có thể hoàn thành ngươi cái kia mộng tưởng!"
"Những gì hắn nói đều không sai. Còn về thân phận của người kia ta sẽ cho người xác nhận lại, nhưng theo những gì ta cảm nhận được từ cuộc nói chuyện với hắn thì hết tám, chín phần chuyện đó đúng là thật." Nam Cung lão thái gia nhìn về phía Nam Cung Vũ Văn, hỏi "con cảm thấy hắn là người như thế nào?"
Lý Thần Hy nghe vậy liền suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Chín phần, một phần còn lại là ta đang cược vị quốc sư Đại Lương thần bí kia sẽ không ra tay."
Lý Thần Hy chấp hai ngón tay lại, để ở trước ngực rồi quát lên, "Bát Quái Tụ Mạch trận. Ngưng!" Sau tiếng quát đó, tám cây phi châm liền bay về phía vị lão thái gia, cấm vào tám chỗ trong kỳ kinh bát mạch.
Nếu liệt kê ra các mạnh thường quân đóng góp nhiều nhất, thì Lý Thần Hy có thể xếp vào ba vị trí đầu.
Ngoài việc dạy dỗ chữ nghĩa, Pháp Minh thiền sư còn truyền thụ cho lũ trẻ một số pháp môn rèn luyện thân thể và tri thức liên quan đến Phật pháp. Tuy nhiên, ông không ép buộc chúng phải quy y cửa phật, khi trưởng thành, chúng có thể tự do lựa chọn ở lại hay rời đi.
Ngoài ra còn có một chuyện mà bần tăng thắc mắc: "Không biết chuyện ngày mai thí chủ nắm chắc bao nhiêu phần thắng."
"Ngày mai, vãn bối phải lên đường trở về Đại Chu rồi, tòa phủ đệ Thiên Thư Đường đó vãn bối muốn tặng lại cho đại sư, nếu được, hy vọng người có thể chuyển Hàn Thủy Tự đến đó bởi vì nơi này cũng đã cũ lắm rồi, còn nếu đại sư không thích thì chỉ cần giúp ta trông coi nó, đừng cho người lạ tiến vào là được."
"Ồ! Thực lực của vị đó rất mạnh sao?"
Nói xong, hai người liền nâng lên bầu rượu, uống một hơi cạn sạch.
Pháp Minh thiền sư ở trong chính viện, nhìn hình ảnh của hai vị thiếu niên, thấp giọng nói:
Nam Cung Vũ Văn thấy vậy liền vội vàng tiến tới hỏi: "Lão thái quân, ẩn mạch của người thế nào rồi?"
Từng luồng hạo nhiên chính khí, từ đầu ngón tay Lý Thần Hy, truyền vào trong cơ thể lão thái gia, dẫn dắt tám cây phi châm, khai thông kinh mạch, chữa trị Ẩn Mạch.
Thấy Lý Thần Hy đi ra, vị thiếu niên kia liền ném một bầu rượu tới chỗ Lý Thần Hy rồi nói: "Lý đại ca, huynh yên tâm đi, trụ trì chỉ nói là không thể ra tay nhưng người cũng không nói là ta không được đến giúp đỡ. Chuyến đi này, ta chúc huynh thuận buồm xuôi gió!"
Danh tiếng về tấm lòng nhân hậu của Pháp Minh thiền sư ngày càng vang xa. Nhiều người dân trong kinh thành, thường xuyên quyên góp tiền bạc, lương thực và các nhu yếu phẩm khác để giúp ông chăm lo cho những đứa trẻ.
Vị xa phu nghe vậy liền lập tức đánh xe rời đi. Một lúc sau chiếc xe ngựa này bỗng nhiên dừng lại trước cửa một ngôi chùa cổ kính, mái ngói phủ đầy rêu phong.
Lý Thần Hy suy nghĩ một lát rồi mới trả lời: "Trước khi trở về đến một chỗ tên là Hàn Thủy Tự trước đi."
Nói xong liền cất bước đi thẳng tới chính điện.
"Nam Cung huynh không cần phải để ý, ta chỉ làm tròn trách nhiệm theo giao ước mà thôi."
Nam Cung Vũ Văn chấp tay cúi đầu nói: "Đa tạ Lý huynh ra tay tương trợ, ban đầu là ta có hơi đường đột, mong Lý huynh rộng lòng bỏ qua cho. Phần tình nghĩa này Nam Cung gia nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau đó hai người liền cùng nhau trò chuyện vui vẻ, được một lúc thì Lý Thần Hy liền đứng dậy, nói: "Mục đích chuyến này đến đây đã hoàn thành rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, vậy tại hạ xin phép được cáo từ trước."
Vị thiếu niên đó nhìn thấy Lý Thần Hy đi vào, khuôn mặt liền mừng rở nói: "Lý đại ca, huynh đến tìm trụ trì à? Ông ấy đang ngồi niệm kinh ở phía chính điện, xong việc rồi thì nhớ tới đây uống rượu với đệ đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Được thôi, ta sẽ sắp xếp người hầu chuẩn bị xe ngựa đưa huynh về phủ. Đây là thành ý của Nam Cung gia xin Lý huynh đừng từ chối." Nam Cung Vũ Văn chân thành nói.
Lúc này trời cũng đã về chiều, Lý Thần Hy liền từ biệt thiếu niên, lên xe ngựa hồi trở lại Thiên Thư Đường.
Pháp Minh thiền sư nghe vậy mỉm cười hiền từ đáp: "Có chuyện gì thì thí chủ cứ vào trong từ từ nói, nếu giúp được bần tăng nhất định không từ chối."
Vị trụ trì đang tụng kinh, niệm phật bên trong nghe thấy có tiếng bước chân, liền nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Lúc Lý Thần Hy vén rèm bước lên thì vị xa phu mới lên tiếng hỏi: "Công tử dự định trở lại Thiên Thư Đường hay đi đến nơi nào khác a?"
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của lão thái gia, Lý Thần Hy mới giải thích: "Mời lão hầu gia ngồi xuống để ta giúp ngài chữa trị ẩn mạch b·ị t·hương."
Chương 9: Chiêu binh mãi mã, nhất chiến sấm Ngọc Kinh (4)
Vừa bước vào cổng chùa, Lý Thần Hy đã bắt gặp một thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang ngồi nhâm nhi rượu trước hiên nhà, đằng sau áo vị thiếu niên này có viết hai câu đối rất thú vị.
Nam Cung Vũ Văn đứng ở ban cạnh, liền kinh ngạc thốt lên: "Đây là.. Bát quái ngự châm chân quyết!"
Kiếm tâm như nước, gột rửa cơn lưu."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.