Nhân Gian Thiếu Niên Hành
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: lấy sức một người trấn áp một vương triều
Lý Thần Hy đang đứng tựa lưng vào gốc cây hoa đào lúc vẫn còn khung cảnh tòa sơn trang, nhìn vào vị tiên sinh nhà mình lúc này.
Suy ngẫm một hồi, ánh mắt của vị thiếu niên mặc bạch y chợt nhìn lên đám tiên nhân trên trời kia rồi nhìn lại vào hình bóng vị tiên sinh trong thế giới nội tâm của mình, rồi thầm nói với bản thân: "đừng nói là đám người kia cho dù gặp phải đám tiên nhân trên trời hạ xuống, ta không những không sợ mà còn dám đứng trước mặt đối phương nói lại một câu, ngươi là cái thá gì mà dám cản đường Lý Thần Hy ta.”
Ở phía tây vô cùng xa xôi, nơi được xem là thánh địa của phật môn, có một vị cao tăng bỗng dừng việc tụng kinh gõ mõ mà ngoái đầu nhìn lại.
"Khởi Nguyên Lĩnh Vực - Thiên Đình Di Chỉ."
Y mang theo long khí uốn lượng quanh mình, chậm rãi vừa tiến về phía trước vừa thì thầm nói: "thiên địa đệ nhất chính khí, được người gọi là hạo nhiên."
Khi đã tập hợp ngũ hành bản mệnh vật đầy đủ, luyện khí sĩ cứ nằm yên một chỗ mà hưởng phúc, chờ ngày viên thần đan kia sinh ra linh tính, phá đan mà ra. Thứ đồ vật mới được sinh ra kia chính là tự thân đại đạo hiển hóa.
Tại bây giờ thời khắc, một người phát ra vô địch thế như sóng thủy triều dâng lên, một người ngưng tụ một viên vô địch đạo tâm, nền móng đại sơ thành, huy hoàng, đấu chí như liệt dương.
Trong một tòa học cung nổi danh tại phương lục địa có diện tích lớn nhất nhân giới. Có một lão tiên sinh đang đọc sách liền khép sách lại rồi thở dài.
Tôn thần linh kim thân cầm lấy thanh trường kiếm, túy ý chém ra một nhát rồi nói: “Năm đó lúc ta đi lại trong giang hồ, đã thay tên đổi họ nên ngươi không biết bản thân ta ban đầu, kỳ thực là mang họ Tô.”
Tòa Cửu Long Trấn Quốc đại trận trên trời kia không chỉ có tác dụng giúp cho vị quốc sư kia tăng thêm một cảnh giới mà còn nhắm vào vị nho gia tu sĩ, tu vi càng cao lực áp chế càng hiện ra mạnh mẽ, muốn thi triển ra thần thông vô thượng thì phải chấp nhận bị cắn trả tương đương với uy lực của nó vô số lần, thậm chí có thể rơi vào tình trạng thân tử đạo tiêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thanh thế lớn đến nỗi không chỉ khiến phàm nhân dưới núi cùng vạn vật sinh linh quỳ xuống triều bái mà còn làm kinh động đến những vị chí cường giả, chiến lực nằm trên đỉnh của nhân gian hôm nay.
Trên đỉnh của một tòa đạo quan nào đó, có một vị lão đạo sĩ đi ra khỏi đạo trường tư nhân, hướng mắt nhìn về bên này.
Dưới mặt đất, thi hài của luyện khí sĩ cùng thần tiên mặc giáp ở khắp nơi. Những món tiên binh, pháp bảo từng phát ra uy lực thông thiên, giờ đây đã vỡ vụn, gỉ xét, nằm rãi rác ở phía dưới như đống đồng nát, sắt vụn.
Tu sĩ cũng theo đó mà có cơ hội thoát thai hoán cốt, từ xấu thành đẹp, từ già biến trẻ giống như được trọng sinh thành một cuộc đời thứ hai hoàn toàn mới. Chính vì thế cảnh giới thứ mười này gọi là Khởi Nguyên.
Kế tiếp, một việc vô cùng khó tin đột nhiên diễn ra trước mắt Hồng Huyền Cơ.
Ngoài ra còn có bên trên chín tầng trời, sâu bên dưới lòng đất, ở ngoài vùng đông hải mênh mông rộng lớn, trong một phương di tích chiến trường cổ xa xưa. Cũng có người có năng lực nhìn thấy loại cảnh tượng này nhưng không thèm để tâm đến.
bầu trời thì mây đen xám xịt, những tòa cung điện nguy nga tráng lệ ngày xưa, chỉ còn lại một đ·ống đ·ổ n·át, những cây thần thụ cùng hồ nước xưa kia ngập tràn tiên khí giờ đây đã khô héo, cạn veo.
Chứng kiến một màn này, Hồng Huyền Cơ liền kinh ngạc nói: “Quốc vận của Đại Lương chỉ có thiên tử hay người mang huyết mạch hoàng thất mới có thể điều động được, chẳng lẽ trong người ngươi có mang huyết mạch của hoàng thất Đại Lương sao?”
Từ trên chiếc xe ngựa, hoàng đế của Đại Lương trịnh trọng bước xuống, cung kính chấp tay hành lễ về phía cánh cửa: “hoàng đế đời thứ chín của Đại Lương, Tô Hồng Lễ xin được tham kiến lão tổ tông, kính mong lão tổ tông, hạ thủ lưu tình.”
Theo sắc lệnh của vị nho gia tu sĩ trung niên. Tất cả các tòa thư viện, học cung trên thế gian liền như có cảm ứng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các văn tự được viết trên sách bắt đầu phát ra vô tận quang huy, bao phủ bởi một lớp ánh sáng vàng rực, từ khắp nơi trong nhân giới cửu châu, đồng loạt rời khỏi trang sách, bay hết về phía thành Ngọc Kinh tạo thành một kim thân thần linh cao đến trăm trượng, phát ra huyền diệu quang mang, bên cạnh còn có một quyển sách đang mở rộng ra, trôi lơ lững trên không trung.
Sau khi tế ra lĩnh vực của mình, Hồng Huyền Cơ tay bấm pháp quyết, tụ tập hết oán khí thoát ra từ những xác c·hết xung quanh tạo thành một dòng chảy hắc ám vắt ngang hư không tựa như một đầu vong xuyên trường hà nối thẳng đến hoàng tuyền, từ sâu bên trong vô số đầu thần linh mặc giáp cùng tu sĩ mang theo cỗ lão hơi thở bắt đầu từ từ đi ra, lấy nguyên thần chi thân sống lại, đi vào dương gian.
Chỉ là một cái bình thường liếc mắt nhưng đã đủ khiến đám tiên nhân, tu sĩ viễn cổ kia sợ hãi, không tự chủ được mà lui lại.
Ngoại trừ thần thông quyết định bởi thiên ý thì hình dạng viên kim đan to, nhỏ, sống yên biển lặng hay dị tượng hiển hóa ra nghiêng lệch đất lỡ đất phụ thuộc vào cảnh giới thứ tám Phù Dao trước đó. Tu sĩ có cảm ngộ đối với thiên địa sâu bao nhiêu.
Hai tay áo bay lên phần phật theo gió, lưng đứng thẳng tấp như trường kiếm, dùng ánh mắt sắc bén ngẩng đầu, nhìn lên đám thần tiên trên trời kia. Phảng phất tại giờ phút này cả thế gian vì hắn đứng im mà bất động, vì hắn chuyển động nên mới dám xoay chuyển.
Nhưng lúc này dù cho vị giám chính có cố gắng thế nào vẫn không thể nào thành công trấn áp được vị kia. Thậm chí quốc vận còn chủ động vòng quanh hắn như long khí hộ chủ, khiến cho trong lòng vị giám chính trấn động không thôi.
Vị nho gia tu sĩ mặc áo xanh, hai tay chấp lại để đằng sau lưng, không còn vẻ chán chường, sâu rượu như thường ngày nữa, mà thoắt cái liền biến thành phong thái vô địch thiên hạ chỉ có ở đám cường giả chiến lực đỉnh cao nhất nhân gian.
Trong tiểu thế giới này luyện khí sĩ chiếm hết thảy thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Là chân chính chủ nhân của phiến tân thiên địa này. Diệu dụng cùng lợi ích trong đó, một lời khó mà nói hết.
Ngay bên trong tiểu thế giới của vị quốc sư lúc này. Quyển sách kia, bỗng bay ra vô số văn tự tụ tập lại tạo hình thành một thanh trường kiếm màu vàng kim.
Long Khí của Đại Lương trong chớp mắt “đảo khách thành chủ”. Tụ tập hết vào một thân của vị áo xanh nho gia tu sĩ kia.
Lúc này trong đầu của hắn có rất nhiều suy nghĩ: "một khi đặt chân lên núi, đã là tiên phàm khác biệt, đã có khác biệt thì phải có tham vọng bản thân một ngày nào đó có thể leo lên tới đỉnh cao. Trên con đường leo l·ên đ·ỉnh cao này, không khỏi phải dính đến đại đạo chi tranh với người khác. Liều một ngày nào đó nếu như gặp phải những kẻ giống như vị tiên sinh nhà mình liệu bản thân có dám nhìn thẳng vào đối phương mà trong lòng không mang chút sợ hãi nào không?"
…
Luyện khí sĩ cảnh giới thứ tám phía trên gọi là Thần Đan. Tu sĩ đạt tới cảnh giới này, cả tòa linh hải ẩn chứa thiên địa linh khí mênh mông liền hóa thành một viên kim đan trong vắt. Bản mệnh thần thông tự khắc được sinh ra.
Chương 33: lấy sức một người trấn áp một vương triều (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên ngoài tòa phủ đệ Thiên Thư Đường đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xe ngựa chạm khắc tượng rồng bất chợt đi đến.
Tại khoảng khắc này, hắn lặng yên, đem hình dáng đằng sau lưng của vị tiên sinh nhà mình in dấu, khắc thật sâu vào trong thế giới nội tâm.
Đối mặt với vệt kiếm quang, dài trăm trượng, lăng lệ, bá đạo này. Vị lão quốc sư liền ra lệnh cho đám thần linh, tu sĩ viễn cổ kia tế ra những môn thần thông, thuật pháp là chiêu số áp đáy hòm của mình. Bản thân hắn còn xuất ra vô số pháp khí nhằm giảm bớt uy lực của một kiếm kia lại.
Trong tòa tàng thư đồ sộ kia, có rất nhiều điển tịch do chính tay vị này tự mình viết ra, trong đó không thiếu những quyển viết về tu sĩ và võ phu đấu pháp, vấn quyền. Nhưng nho gia tu sĩ cùng người khác đấu pháp lại rất ít khiến hắn không hình dung được chiến lực chạm đến trần nha của đám tu sĩ nho gia ra sao.
Cảnh giới thứ mười tiếp theo là loại mạnh hay yếu phụ thuộc hết vào vật ngũ hành luyện hóa, phẩm trật cao bao nhiêu. Nhưng không phải tùy ý chọn đại vật nào càng cao càng tốt mà còn phải tương hợp với đại đạo nội tình của bản thân.
Giữa một tòa sơn trang tràn ngập mùi thơm của cây hoa đào, nằm trên đỉnh một ngọn núi, có một vị tu sĩ tuấn tú nhìn như trẻ tuổi, đang ngồi xếp bằng giữa hư không, còn đặt một thanh kiếm gỗ đào để trên đầu ngối, cũng không khỏi hiếu kỳ mà nghiêng đầu lại nhìn thử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không còn là hình ảnh nơi chốn thần tiên, thích hợp thanh tu, không nhiễm bụi trần nữa mà biến thành một di tích chiến trường cổ u ám.
Nhưng những thứ này đứng trước một kiếm kia chằng khác nào kiến càng lay cây. Kiếm quang không những không giảm bớt mà còn mạnh mẽ hơn lao thẳng tới, bổ phương tiểu thế giới này ra làm hai, còn chém tan tôn nguyên thần pháp thân của vị Quốc sư kia, hủy đi cả bộ pháp bào pháp cùng vô số pháp khí, khiến hắn bị trọng thương không nhỏ.
Sau khi kết thành Thần Đan, luyện khí sĩ cần luyện hóa các loại đồ vật có thuộc tính liên quan đến ngũ hành làm bản mệnh vật trấn áp khí vận và uẩn dưỡng viên thần đan kia.
Theo tiếng hét lớn của vị lão quốc sư. Khung cảnh xung quanh tòa sơn trang, phủ đệ này lập tức thay đổi.
Tại một hòn đảo khổng lồ trôi lơ lửng phía trên biển mây, có một vị nữ tử họa thủy khuynh quốc, thân hình yêu nghiệt đang ngồi bên một cái hồ nước. Trên mặt hồ lại là khung cảnh đang diễn ra bên trong thành Ngọc Kinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.