Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3: Kết thúc cũng là một loại bắt đầu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Kết thúc cũng là một loại bắt đầu


Vị tỳ nữ áo hồng nghe vậy, thắc mắc hỏi: "Người không tới chỗ tiên sinh đọc sách sao, tới hiệu thuốc mua dược liệu làm gì?"

"Công tử, sáng hôm nay tâm trạng của người nhìn rất tốt a, có chuyện gì vui sao?"

"Mùng hai tháng hai, ngày rồng ngẩng đầu." Lý Thần Hy khẽ lẩm bẩm.

Phía đối diện có một người phụ nữ xinh đẹp tuổi ngoài ba mươi, chậm rãi tiến đến.

Vị tỳ nữ áo hồng suy nghĩ một lát rồi nói: "Bẩm công tử, hôm nay đã là mùng hai tháng hai. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì hiệp ước giữa Đại Ly và Đại Chu cũng gần sắp hết hiệu lực rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người này có mái tóc đen nhánh, dài đến quá lưng, được búi gọn bằng một cây trâm ngọc, chỉ chừa lại vài lọn tóc mai hờ hững hai bên thái dương, làm tôn lên gương mặt tuấn mỹ và đôi lông mày lá liễu thanh mảnh. Bên dưới liền là đôi mắt phượng hẹp dài, đen láy, ánh lên vẻ thông tuệ, tri thức.

Chương 3: Kết thúc cũng là một loại bắt đầu

"Ta ở trong tòa phủ đệ này cũng gần mười năm rồi. Hôm nay trời đẹp, vậy liền ra ngoài đi dạo một chút đi."

Con phố này tên là "Long Uyên" sở dĩ có cái tên này, là bởi vì kể từ khi Đại Lương lập quốc cho đến nay, nơi này đã sản sinh ra không ít thiên kiêu tuấn kiệt, được người người đánh giá là có "tiềm long tại uyên" xu thế.

Ở phía xa xa đột nhiên xuất hiện một đoàn người ngựa lao đến cổng thành như một con hắc long, khí thế vô cùng bá đạo, uy nghiêm tỏa ra lấn át cả vùng. Dẫn đầu đoàn là một vị thái giám trẻ tuổi cưỡi trên lưng tuấn mã màu bạch ngọc, thân mặc cẩm bào, khí chất lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao, bên hông người còn treo lấy một thanh hảo kiếm.

Ngoài thành Ngọc Kinh.

Người bước chân ra từ đầu phố này thành tựu thấp nhất cũng là trở thành người giàu có nhất một vùng, của ăn của để không hết. Cao hơn nữa thì là vào triều làm quan phong hầu bái tướng, hô mưa gọi gió hay là trở thành đệ tử chân truyền của các vị thần tiên trên núi cao cao tại thượng kia. Thậm chí còn có không ít người khai tông lập phái, trở thành cường giả uy chấn một phương.

Nói xong, hoàng đế Đại Lương chuyển ánh mắt sang vị thái giám đứng hầu bên cạnh, giọng đầy uy nghiêm hỏi: "Lữ công công ngươi nói xem Đại Chu làm như vậy là có ý gì?"

"Đa tạ, ngoài ra ta còn có một việc muốn hỏi, theo như hiểu biết của cô về vị đó. Thì cô đánh giá hắn là người như thế nào?" Vị công công này tò mò hỏi.

Bên trên tầng cao nhất của tòa lầu này, có hai người mặc áo choàng đen, đầu đội đấu lạp che khuất cả khuôn mặt đang ngồi trước một bàn rượu thịt thịnh soạn, nhưng không có ai trong hai người này hứng thú đụng đũa cả.

Bên cạnh vị thiếu niên này còn có một tỳ nữ mặc một bộ hồng y, cũng xinh đẹp không kém cạnh. Cô có một mái tóc đen tuyền mềm mại, được kết thành hai búi tóc nhỏ xinh xắn để ngang tai, làm nổi bật lên nét tinh nghịch, đáng yêu cho gương mặt trẻ con cùng với nước da trắng mịn như tuyết và đôi mắt to tròn, trong veo như hồ nước mùa thu, nhìn vào trông rất thông minh, lanh lợi hơn người.

Lý Thần Hy quay đầu lại nói với vẻ mặt đầy ẩn ý: "Hôm nay bản công tử muốn.. ủ rượu!"

Nói xong liền cất bước rời đi, đi được một đoạn, thì thấy bên kia đường có một hiệu thuốc rất lớn. Bên trên hiệu thuốc có một tấm biển hiệu ghi bốn chữ: "Lương Y Dược Trang".

Nhưng ít ai để ý trên con phố nổi tiếng này còn có một tòa phủ đệ luôn đóng cửa quanh năm suốt tháng. Nghe nói bên trong tòa phủ đệ này có bốn người ở, phân biệt là một vị phủ chủ tuấn tú, một xa phu trẻ tuổi, một thiếu niên hộ vệ mắt mù và một tỳ nữ xinh đẹp như hoa. Ngoài vị tỳ nữ còn có lúc ra ngoài mua thức ăn và các nhu yếu phẩm cần thiết ra thì chưa có ai nhìn thấy ba người còn lại bao giờ cả.

Ngọc Kinh thành, Long Uyên phố.

Mười năm sau.

"Đây là cuốn sách ghi lại toàn bộ hành động của thiếu chủ từ lúc mới tới đây cho đến bây giờ. Chắc hẳn đây cũng là lý do công công đến nơi này tìm ta." Hàn Tam Nương lấy ra một cuốn sách, đặt lên bàn rồi nói.

Bỗng, một gã quan văn hớt ha hớt hải chạy vào làm phá vỡ sự tĩnh lặng đến đáng sợ này. Hắn quỳ sụp xuống hành lễ rồi run giọng bẩm báo:

"Bẩm Bệ hạ, đoàn sứ giả Đại Chu.. đã đến! Nhưng.. kỳ lạ là.. chỉ có vị thái giám dẫn đầu cùng một tên thuộc hạ vào thành, còn lại tất cả.. đều đóng quân ở bên ngoài thành!"

Hoàng đế Đại Ly gật đầu, nhưng trong đầu lại đang âm thầm tính toán chuyện gì đó, sau đó ông hạ lệnh: "Ngươi tới chỗ lão tam với lão ngũ nói là trẫm giao chuyện này cho chúng xử lí, còn nữa tới Khâm Thiên Giám gọi quốc sư tới thư phòng gặp trẫm, nói là trẫm có chuyện quan trọng muốn nhờ hắn."

"Bẩm bệ hạ, thiên hạ đều nói năm đó vị đại tướng quân kia chấp nhận thoái vị, đưa trưởng tử của hắn đến Đại Lương chúng ta làm con tin đều là vì kế hoãn binh giúp Đại Chu có thêm mười năm để tích xúc lực lượng. Hoàng đế Đại Chu còn vì chuyện này mà lập ra một cơ quan mới, tên là Hộ Quốc Ty còn ban cho hắn vị trí ty chủ. Bây giờ Đại Chu có thể cường đại như ngày hôm nay, hết tám phần đều là nhờ vào Hộ Quốc Ty. Trên triều đình có thể tiền trảm hậu tấu, dưới giang hồ có thể ép c·hết thế lực tông môn. Vị ty chủ này cả đời chinh chiến chỉ có hai hài tử, một nam một nữ, hoàng đế Đại Chu có thể chấp nhận một ty chủ quyền khuynh triều chính như hắn nhưng sẽ không hy vọng xuất hiện thêm một vị thứ hai. Thêm vào việc đoàn sứ giả chỉ phái tới một tên thái giám đến, e là.." Lữ công công sâu kín mà nói: "Vị hoàng đế Đại Chu kia muốn mượn tay chúng ta để trừ khử mối họa tiềm tàng này."

Lý Thần Hy liền bước vào trong sau đó đi thẳng tới chỗ chưởng quầy, rồi lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn: "Làm phiền vị huynh đệ này lấy cho ta những dược liệu này." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên long ỷ dát vàng, Hoàng đế Đại Lương uy nghi ngự tọa. Tấm màn châu lấp lánh buông xuống, che khuất dung nhan, càng làm tăng thêm vẻ thâm trầm, khó đoán. Không ai dám ngước nhìn, bởi chỉ cần thoáng thấy thần thái uy nghiêm kia, cũng đủ khiến kẻ đối diện phải run sợ, cúi đầu khép nép.

"Ồ mới đó đã tới kỳ hạn mười năm rồi sao? Nhưng mà Đại Chu cũng tự tin thật đấy, chỉ phái một tên thái giám cỏn con đến đây tiếp nhận con tin thôi! Vốn trẫm còn tưởng lần này tên đó còn phải đích thân đến đây nữa cơ."

Nửa canh giờ sau, Lý Thần Hy đi ra khỏi hiệu thuốc, chuẩn bị về nhà. Trên đường trở về, hắn đi ngang qua một nơi tên là Đế Lâm Lầu, một quán ăn rất có tiếng ở kinh thành.

Theo sát phía sau vị thái giám này là một đám binh lính toàn thân khoác áo giáp màu đen tuyền, tay nắm chặt trường đao sáng loáng, khuôn mặt ai nấy hiểm ác như hung thần.

Ở giữa đoàn, còn có một cỗ kiệu màu trắng do bốn người khiêng. Phía trên còn treo một lá cờ khắc hình một con thần điểu cưỡi gió màu vàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô chấp tay hành lễ: "Tham kiến Vân Nguyệt công công, ta tên là Hàn Tam Nương là đông gia của Đế Lâm Lầu, đồng thời cũng là gián điệp của Hộ Quốc Ty ẩn nấp ở Đại Lương quốc nhằm thu thập tình báo và bảo hộ thiếu chủ." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thiếu niên áo trắng liền cười nói: "Không có gì, chỉ là hôm qua lúc ngủ ta mơ thấy lại vài chuyện khi còn nhỏ, còn mơ thấy lần gặp mặt đầu tiên, giữa ta và tiên sinh. Bây giờ nhớ lại khoảng thời gian đó nên thấy vui trong lòng thôi."

Y phục của hắn là một bộ trường bào trắng muốt, được may từ loại lụa mịn nhất. Phần tay áo và vạt áo được viền bằng dải lụa đen, thêu họa tiết rồng bay lượn tinh tế, tạo nên sự tương phản độc đáo, vừa thanh lịch, vừa bí ẩn. Khiến người ta khi nhìn vào liền không khỏi liên tưởng đến hình ảnh tiên nhân trong truyền thuyết, tiêu dao tự tại, không vướng bụi trần.

..

Vị chưởng quầy mở ra xem những dược liệu ghi trên giấy rồi nói: "Những dược liệu này ở chỗ ta điều có, công tử đợi một chút nhé."

Sau khi nghe xong câu hỏi, Hàn Tam Nương liền đáp: "tâm tư khó đoán, lòng dạ rất sâu. Nói chung là.. ta nhìn không thấu hắn." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

..

Lúc này nếu có người đi ngang qua chắc chắc sẽ nhận ra vị phủ chủ thần bí này không phải ai khác mà chính là Lý Thần Hy - vị thiếu niên đến từ vương triều Đại Chu, mười năm trước kia.

Trước cửa của tòa phủ đệ có treo một tấm biển gỗ, bên trên viết ba chữ nhìn rất phong nhã "Thiên Thư Đường".

Nửa canh giờ sau, đột nhiên có một vị thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú, trên tay còn cầm theo một quyển sách, bước ra từ trong cánh cửa của tòa phủ đệ.

Trước khi đi Lý Thần Hy còn căn dặn vị tỳ nữ:

Cùng lúc đó, tại Nghị Sự Điện, Hoàng cung Đại Lương.

"Lát nữa ta sẽ tới hiệu thuốc mua ít dược liệu, còn ngươi ra chợ mua thức ăn nhiều một chút đi, lúc nãy ta mới bấm tay tính ra một quẻ, hôm nay phủ của chúng ta sẽ có khách quý tới thăm."

Dưới điện, văn võ bá quan chỉnh tề đứng thành hai hàng, không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở.

..

"Đại Phong Chu Tước, đây là.. quốc kỳ của Đại Chu." Một vị lính canh đứng trên tường thành nói với đầy vẻ kinh ngạc. Đứng bên cạnh vị này còn có một vị tướng quân mặc giáp màu bạc cũng thay đổi sắc mặt, vội vàng hạ lệnh: "Mau mở cổng thành!"

Nghe vậy, Lý Thần Hy liền gật đầu không nói gì, sau đó đi xung quanh để tìm chỗ ngồi xuống tiếp tục đọc quyển sách đang cầm trên tay.

Vị tỳ nữ áo hồng này mới quay sang hỏi vị thiếu niên áo trắng:

"Đúng rồi tiểu Ly hôm nay đã là ngày bao nhiêu rồi?"

Hoàng đế Đại Lương nghe vậy, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, khẽ nhếch mép cười:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3: Kết thúc cũng là một loại bắt đầu