Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Cập bến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Cập bến


Thế nên cô, người từng là trung tâm của những lời đồn đoán, chỉ đành cố tỏ ra bình thản.

Không dốc hết sức, sao xứng đáng với bao năm đèn sách, với những ngày tháng vật lộn trong núi bài vở?

Nhìn thấy chữ ký quen thuộc – một vòng tròn đơn giản – Xuân Tảo sững sờ, tim đập rộn ràng như sấm chớp đang gào thét bên trong. Cô vô thức quay đầu, ánh mắt lướt nhanh qua từng góc sáng sủa yên tĩnh trong quán cà phê, lướt qua từng gương mặt xa lạ, rồi dần nhận ra điều gì đó, cảm giác như bị nhấn chìm trong dòng nước mặn chát từ đầu đến chân.

Xuân Tảo không quá hứng thú, tùy ý gọi một ly macchiato và một chiếc bánh sandwich.

Cả lớp đồng loạt quay sang nhìn Xuân Tảo.


Nhưng anh vẫn còn một lời hứa chưa thực hiện.

Trở thành một phần trong cuốn sổ thanh xuân của biết bao người.

Tích lũy tài liệu, cập nhật thời sự, luyện tập dạng đề, phân tích lỗi sai, tổng hợp các cấu trúc, học thuộc từ vựng…

Xuân Sướng cộc lốc đáp lại: “Chẳng phải đó là do mẹ gây ra sao?”

Nhưng khi bài phát biểu kết thúc và bước vào phần tuyên thệ, những trái tim thiếu nữ đang ngẩn ngơ bên dưới lại bị bầu không khí sục sôi đánh thức.

Xuân Tảo liếc xéo cô nàng: “Hay là… so đáp án thử không?”

Ô cửa đầu tiên vụt tắt, cả khuôn viên trường lập tức hóa thành một hòn đảo chìm trong bóng tối.

Ngày 7 tháng 6, sẵn sàng ra trận.

Xuân Sướng ném ra một quả bom tấn: “Coi chị là Tiểu Nguyên đang hẹn hò với mày đi.”

Đến giờ phút, phán quyết đã được đưa ra.

Chị không nói không rằng, cứ thế kéo mạnh, Xuân Tảo chưa kịp đặt bút xuống, hoàn toàn không có cơ hội từ chối.

Mười học sinh đứng đầu lớp được giáo viên chủ nhiệm gọi vào văn phòng để trao đổi riêng. Khi được hỏi về mục tiêu cuối cùng của kỳ thi đại học, Xuân Tảo khẽ cười, đáp lại một cách hàm ý: “Em muốn một ngày nào đó có thể tự do dạo bước bên bờ hồ Vị Minh vào ban đêm mà không phải với tư cách là khách du lịch.”

Không sợ gió mưa, tất thấy trời quang.”

Một đêm trong tuần cuối cùng trước kỳ thi đại học.

Có người gào thét hết mình, có người lắc lư theo nhịp điệu, những ca từ mạnh mẽ và rực rỡ vang vọng khắp các dãy phòng học.

Những xấp đề thi tựa tuyết trắng rơi xuống từ trên cao như một nghi thức mở màn. Giai điệu vang lên từ chiếc loa phát thanh.

***

Đường lên phương Bắc mơ ước bỗng chốc trở thành con đường bùn lở đất, bấp bênh chông chênh.

Nếu không thể làm được thì sao có thể gặp lại Nguyên Dã trên đỉnh cao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Suốt kỳ nghỉ Tết, Xuân Tảo gần như ru rú trong phòng ôn bài. Ngay cả sau bữa cơm tất niên cô cũng không nán lại phòng khách mà vùi đầu vào việc tổng hợp củng cố kiến thức không biết ngày đêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xuân Sướng đang bưng khay đồ ăn đến thì bỗng khựng lại.


Xuân Tảo có chút bất ngờ, khích lệ cô bạn: “Vậy cậu phải cố lên đấy.”

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, chàng trai gần như lao thẳng tới, mang theo gió, mạnh mẽ đến mức khiến cô phải lùi lại một bước.

Dường như chuyến đi lần này đã mang lại hiệu quả rõ rệt.

Tôi chính là vị thần của riêng tôi

Vào ngày Quốc tế Lao động, trời trong xanh, hoa nở rộ. Xuân Sướng đến nhà trọ, kéo cô em gái đã dậy từ 5 giờ sáng để học bài ra khỏi phòng.

Xuân Tảo không trả lời, hàng chân mày mảnh mai khẽ nhíu lại dưới ánh nắng, đầu óc vẫn đang bay đi tận đâu.

Xuân Tảo và Đồng Việt đứng sát nhau, nắm chặt tay nhau, bị đám đông đẩy đến tận lan can phía trước.

“Anh sẽ luôn ở bên em cho đến khi nước biển đổi màu.”

Tôi không sợ ngàn vạn người ngăn cản

Chỉ sợ bản thân lỡ đầu hàng”

Xuân Tảo cũng chăm chú nhìn Nguyên Dã, trong lòng lặng lẽ đồng tình. Có những người sinh ra đã là nhân vật chính và xứng đáng trở thành tâm điểm, được bao quanh bởi muôn vàn ánh mắt, tiếng vỗ tay và những đóa hoa rực rỡ.

Cậu nói chỉ khi bị lửa thiêu đốt, phượng hoàng mới có thể tái sinh”

Xuân Sướng không hỏi han về điểm số mà chỉ hỏi: “Nói đi, muốn đi đâu nào? Công viên? Trung tâm thương mại? Khu vui chơi hay phòng game cũng được. Hoặc là đi ăn thứ gì đó mày thích, có muốn thử mì cay địa ngục không?”

Bước vào tháng Năm, hoa lựu đỏ rực, nhiệt độ tăng vọt. Mỗi ngày sau kỳ thi thử lần ba như rơi vào vòng lặp, thời gian trôi nhanh như chớp mắt nhưng cũng kéo dài tưởng chừng như một kỷ nguyên bị dung nham và cháy rừng nuốt chửng. Giữa những căng thẳng khó chịu, cũng có những tia hy vọng mới đang chực chờ bùng nổ.

Một áp lực chưa từng có như chiếc chuông vàng khổng lồ giam chặt Xuân Tảo bên trong.

“Cậu không bận tâm quá khứ của tôi

Cuối tháng Hai quay trở lại trường, cô gặp lại Đồng Việt. Dường như kỳ nghỉ vừa rồi đối với cô nàng cũng chẳng dễ chịu gì, trông Đồng Việt như bị vắt kiệt sức vậy. Lúc Xuân Tảo hỏi, Đồng Việt thở dài kể rằng từ khi quyết định thi vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, ba mẹ đã đăng ký cho cô nàng một lớp luyện thi đắt đỏ, chỉ riêng một khóa học thôi đã tốn ít nhất 10.000 tệ.

Xuân Sướng nhận ra: “Ra ngoài thì đừng nghĩ tới bài tập hay từ vựng gì gì đó nữa được không? Hôm nay xoã đê. Đừng coi mình là Xuân Tảo học sinh lớp 12 mà cũng đừng coi chị là chị gái của mày.”

Bà thường xuyên hỏi ý kiến Xuân Tảo xem cô thích ăn gì và muốn ăn gì. Cô vẫn nhớ như in cái đêm đó, vì trong lòng ấm ức nên cố tình kể ra hàng loạt món ăn chế biến cầu kỳ, từ ẩm thực Nhật, Hàn, Thái cho đến Pháp, coi như một cách để trút giận. Ai ngờ người phụ nữ ấy lại chăm chú lắng nghe, gặp từ nào lạ liền lật đật vào phòng lấy giấy bút và kính lão ra ghi chép từng món từng món một rồi dán lên cửa tủ lạnh, sắp xếp thành thực đơn đặc biệt cho giai đoạn nước rút của cô.

Lúc trở về nhà, Xuân Tảo không còn chán ăn nữa. Cô dần thoát khỏi trạng thái mơ hồ và bế tắc, bắt đầu điều chỉnh lại tâm lý, buông bỏ những tiêu cực, sắp xếp kế hoạch ôn tập cuối cùng một cách hợp lý.

Khi giám thị thu bài, ngoài hành lang dần vang lên những tiếng huyên náo.

Cô và Đồng Việt sóng vai rời khỏi tòa nhà.

Chương 47: Cập bến

Giữa lòng thành phố bị ánh đèn bao phủ đến mức hiếm thấy sao trời, những chiếc gậy phát sáng được phát đồng loạt tỏa ra thứ ánh sáng như một dải ngân hà rực rỡ trên mặt đất.

Học sinh ùa ra cổng trường như đàn cá phá lưới, kẻ tung tăng, kẻ chậm rãi, từng đợt sóng trào dâng những tiếng reo hò tự do.

Ước mơ đẹp nhất

“Má ơi, đúng là đẹp trai thật.” Bên cạnh, Đồng Việt nhỏ giọng cảm thán.

Thực đơn ba bữa của Xuân Sơ Trân ngày càng phong phú, thậm chí cô còn được chăm chút như ở trung tâm dưỡng sinh.

Cô ngày càng trở nên cứng nhắc và trầm lặng, khẩu vị kém đến mức đáng lo. Suốt nửa tháng liền, mỗi bữa cô chỉ ăn vài miếng rồi lại quay về trường hoặc trốn trong phòng cắm đầu vào đề thi làm bài không ngừng nghỉ. Cơ thể gầy gò xanh xao trông thấy.

Đồng Việt mặt mày ủ rũ: “Thôi tha cho tớ đi, đừng tạo áp lực nữa.”

Toàn khối rỉ tai nhau rồi tụ tập lại ngoài hành lang, bên bồn hoa, dưới tán cây. Tựa như một dàn hợp xướng khổng lồ tự phát, cất tiếng ca cho những lời nguyện cầu, cho một buổi lễ thiêng liêng, tôn vinh ánh hào quang và hồi kết của thanh xuân. Giây phút này, khung cảnh này, không phân biệt ai tầm thường ai vĩ đại, nội tâm khép kín hay phóng khoáng, chúng ta ai cũng có thể trở thành chân lý và tín ngưỡng của chính bản thân mình.

***

Lại càng thích hợp để bay

Hầu hết các tấm bưu thiếp trên tường đều có thiết kế đơn giản nên rất dễ tìm ra tấm có màu xanh biển thuần khiết mà cô từng để lại. Nhưng lúc này, ngay bên cạnh nó còn có một tấm thiệp y hệt đang tựa vào, hai tấm bưu thiếp dựa sát vào nhau.

Mỗi lần như vậy Xuân Tảo đều bất giác quay đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Nhìn thấy đôi cánh của tôi

Những tấm bưu thiếp trên tường đã dày đặc hơn nhiều so với lần trước cô đến, chúng xếp chồng lên nhau như một khu rừng ngày càng um tùm, không ngừng mọc ra những chiếc lá mới đầy chất thơ và mộng tưởng. Chú chim nhỏ từng ngậm lông vũ sắc màu nay cũng bay về nơi cũ, ôn lại những khúc ca ngày trước.

Hai cô gái không ngừng nhìn nhau cười rồi vẫy gậy phát sáng theo nhịp điệu, sau đó cũng bị bầu không khí xung quanh cuốn lấy, ra sức cất giọng ca.

Con đường lên đến đỉnh vinh quang chẳng bao giờ là bằng phẳng, kỳ thi thử lần hai – kỳ thi liên thành phố – đã kéo Xuân Tảo xuống đáy vực. Môn Toán quá khó khiến cô mất bình tĩnh ngay giữa giờ làm bài, đầu óc cô trống rỗng, đến khi nộp bài, hai câu hỏi lớn cuối cùng vẫn viết rối tung rối mù.


Chỉ riêng Nguyên Dã là kẻ ngược dòng. Thiếu niên gầy gò như con thuyền trắng rẽ ngang dòng người, lao đi với tốc độ nhanh đến mức không chút do dự.

Giây tiếp theo, cô bị ôm chặt vào lòng.

Bị chị gái trêu chọc như vậy, cuối cùng Xuân Tảo cũng bật cười, vung tay định đánh chị.

Mẹ cô nói đúng, chỉ có chính cô mới chịu trách nhiệm được cho bản thân.

Thời gian cứ thế trôi qua, kỳ thi thử lần đầu của lớp 12 cũng đến. Bài thi lần này là đề do trường tự ra, Xuân Tảo đã chuẩn bị đầy đủ và thuận lợi vượt qua ải đầu tiên.

Ở nơi tôi tồn tại”

“Mười năm mài kiếm, nay thử lưỡi gươm.

Lo lắng trước tình trạng ấy, bà tranh thủ lúc cô ở trường gọi điện cho đứa con gái lớn, kể về sự thay đổi của em gái, hy vọng Xuân Sướng có thể dành chút thời gian trong kỳ nghỉ lễ Lao động để đưa em gái ra ngoài thư giãn trò chuyện.

Thuyền này cuối cùng cũng cập bến.

Nhưng chị vẫn thể hiện sự nhiệt tình và thành ý của mình, đứng trước quầy bar, Xuân Sướng hào hứng hỏi: “Cưng muốn uống gì ăn gì? Chị gọi ngay cho mày! Muốn chọn gì cũng được! Mỗi món một phần cũng ok tất!”

Về đến nhà với khuôn mặt tái mét, cô chẳng nuốt nổi một hạt cơm, cả đêm trằn trọc không ngủ.

Tim cô như bị điện giật, một dự cảm chợt lóe lên. Xuân Tảo vội vã nhấc tấm bưu thiếp bên cạnh lên, lật mặt sau xem nội dung.

Xuân Sơ Trân order một loạt món mà cô từng thích về nhưng cô chỉ trốn trong phòng, lặng lẽ như một món đồ vô tri.

Không ngoài dự đoán, hai ngày sau kết quả thi được công bố. Cô rớt ba bậc trong bảng xếp hạng, điểm Toán thảm hại đến mức không nỡ nhìn.

Ngày phát động chiến dịch 100 ngày trước kỳ thi, toàn bộ học sinh khối 12 tập trung tại hội trường.

Tết năm nay trôi qua trong đợt không khí lạnh tràn về. Thành phố Nghi hiếm khi có tuyết nhưng cứ đến mùa đông lại càng thêm âm u ẩm ướt.

Đồng Việt nháy mắt: “Nhìn cậu có vẻ làm bài ổn đấy chứ?”

Nhưng với cô, đây đã là một bước tiến lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đồng Việt lập tức giơ tay thành hình chữ X, kêu than: “NO —— tha cho tớ đi.”

Nhưng chị không hỏi gì và cũng không tiến lên, chỉ lặng lẽ đứng đó để cô bé trút hết mọi tâm tư, gương mặt dịu dàng bao dung.

Xuân Sướng lách người né tránh, khóe môi nhếch lên đắc ý.

Xuân Sướng liếc cô một cái, bực bội nói: “Bớt học hai ba tiếng có c·h·ế·t đâu? Hôm nay nghe lời chị đi.”

Tuổi trẻ cầm bút, viết nên thời đại.

(*) Hồ trong khuôn viên trường Đại học Bắc Kinh.

Xuân Sơ Trân có chút hối hận, song vẫn giữ thái độ cứng rắn: “Mẹ gây ra chuyện gì? Trước mắt quan trọng nhất là điều chỉnh lại tâm trạng cho em con, chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi rồi, mẹ sợ con bé không chịu nổi.”

Nhất định là ước mơ điên cuồng nhất

Nguyên Dã đứng bật dậy ngay lập tức. Bạn cùng phòng thi đuổi theo muốn rủ anh ra ngoài cổng trường so đáp án nhưng anh chẳng hề để tâm, lập tức lao ra khỏi lớp.

Hai bạn nhỏ lớn rồi, đổi xưng hô thoai :>

Nồng nhiệt đến nỗi những giọt nước mắt trào ra ngay tức khắc.

Xuân Sơ Trân tìm mọi cách để giúp con gái ăn uống ngon miệng hơn nhưng cô chẳng có chút hứng thú nào.

Chàng trai ấy vẫn là ánh trăng rạng rỡ nhất trong đêm. Anh không cất tiếng hát mà chỉ hơi nhếch môi cười, ánh mắt hướng về phía cô không rời đi dù chỉ một giây.

Xuân Tảo cũng ngừng hát, cô giơ tay thật cao, nhanh chóng vẫy gậy phát sáng trong tay lên để hồi đáp anh.

Không ngoài dự đoán, mà cũng hoàn toàn xứng đáng, Nguyên Dã làm đại diện học sinh xuất sắc được mời lên sân khấu đọc lời tuyên thệ. Cậu thiếu niên với dáng người cao ráo, gương mặt nghiêm nghị, bộ đồng phục ngay ngắn, từng bước bình tĩnh tiến lên bục sân khấu màu đỏ thẫm, đứng sau đài hoa tươi đặt trước bục phát biểu.

Editor có lời muốn nói:

Tiếng hô đồng thanh vang vọng khắp hội trường, từng câu càng lúc càng mạnh mẽ.

Xuân Tảo dừng bước cách bức tường khoảng một mét.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi vào trường Nghi Trung, cô đứng thứ hai khối Xã hội, dù chỉ là đồng hạng với một nam sinh vốn thường xuyên chiếm giữ vị trí đầu bảng.

Ở nơi bến đỗ mà anh vẫn luôn chờ đợi cô.

Đây là buổi concert dành cho tất cả, ai cũng là khán giả, cũng là nhân vật chính. Thế giới như đổ xuống một cơn mưa vàng ấm áp, ai nấy đều đỏ hoe mắt.

Khi nét bút cuối cùng trên bài luận tiếng Anh đặt xuống, Nguyên Dã đóng nắp bút lại như thể thu kiếm vào vỏ. Anh khẽ hít sâu một hơi, lật giở bài kiểm tra để xem lại rồi yên lặng chờ tiếng chuông vang lên.

Giai đoạn này ai cũng căng như dây đàn, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ làm bùng lên cơn sóng lớn. Lớp học ngày càng trầm lặng, không khí vào giờ nghỉ ngơi cũng chẳng khác gì trong tiết học, chuông vừa reo đã có hàng loạt người gục xuống bàn, chẳng mấy ai còn đủ sức ngẩng cao đầu. Cô giáo tiếng Anh lớp cô là một giáo viên khá trẻ trung và luôn giữ tâm thế lạc quan, thỉnh thoảng sẽ mở vài bộ phim truyền cảm hứng cho cả lớp, giúp học sinh thư giãn và cân bằng giữa học tập và nghỉ ngơi.

Xuân Sướng không ngờ nơi em gái chọn lại là một quán cà phê. Nó trông chẳng khác gì những quán cà phê khác trong thành phố, phong cách chẳng có gì nổi bật, hương vị cũng không quá đặc biệt, nhất là với một người phải uống cà phê mỗi ngày như Xuân Sướng thì vị giác đã gần như trở nên vô cảm.

Xuyên qua những mái đầu nhấp nhô trước mặt, cô trông thấy một bóng dáng nổi bật dựa vào lan can phía đối diện, đó là Nguyên Dã.

Xuân Tảo đầy tự tin: “Dĩ nhiên, môn cuối cùng là môn tiếng Anh mà.”

Phòng thi của Xuân Tảo và Đồng Việt ở hai tầng khác nhau. Hai cô gái nhanh chóng tìm thấy nhau, nắm chặt tay nhau rồi cùng nở một nụ cười đầy sảng khoái.

Trong làn gió nóng rực của đêm hè, những giọng ca trẻ trung bắt đầu hòa vang:

“Gió ngược hướng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tất nhiên Xuân Sướng không từ chối.

Nhân lúc chị gọi món, cô đi về phía bức tường bưu thiếp nơi từng lưu lại lời tự nhủ của mình ngày xưa, muốn hồi tưởng lại sự quyết tâm sục sôi ngày ấy, củng cố tinh thần trong giai đoạn khó khăn này.

Chị không hiểu vì sao em gái mình lại đột nhiên đứng trước bức tường bưu thiếp nước mắt rơi như mưa, ôm mặt nức nở.

Xuân Tảo không nhịn được cười. Nghĩ đến việc về nhà sẽ được lấy lại điện thoại, bước chân xuống cầu thang cũng trở nên nhẹ nhàng mà gấp gáp hơn.

Cá chép vượt sóng, hóa cánh đại bàng.

Đã mấy vòng rồi nhỉ? Cô chẳng nhớ nổi mà cũng chẳng buồn đếm, cứ như động vật nhai lại cần mẫn.

Ánh nắng vàng nhạt phủ lên tóc mái và hàng mi của cô. Đang cười nói rôm rả, bỗng khoảnh khắc quay đầu lại, đồng tử cô chợt co rút.

“Thi xong rồi đi được không…” Giây phút quan trọng của cuộc đời đang đếm ngược, Xuân Tảo đâu còn tâm trí mà đi chơi, trong đầu chỉ toàn căng thẳng và lo lắng: “Giờ em chỉ muốn chị thả em về học tiếp thôi.”

Không chút do dự.

Đồng Việt hừ mũi, ưỡn ngực nói: “Tớ cũng cảm thấy mình làm không tệ.”

Xuân Tảo khó hiểu: “Vậy coi chị là gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nụ cười của Nguyên Dã càng thêm rạng rỡ. Xuân Tảo cũng cong môi, hai mắt long lanh, sống mũi cay cay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Cập bến