Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: Quỹ ngắm biển

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Quỹ ngắm biển


Đồng Việt chống cằm, vừa nói vừa liên tục xúc bánh pudding sago dừa vào miệng: “Có gì đâu, tiền mừng tuổi của Lục Cảnh Hằng đến tận năm con số lận, với lại chơi mật thất cũng đâu có rẻ.”

An Dịch đang uống nước ngọt, nghe thấy thế thì cười sặc sụa rồi trêu đùa người bạn học xưa nay luôn điềm tĩnh: “Không ngờ nha Xuân Tảo, cậu mà cũng biết chơi mấy trò tình thú này cơ á.”

Nguyên Dã bình thản thay cô trả lời: “Vệ sĩ.”

An Dịch hào phóng giới thiệu: “Bạn trai tôi, Tiểu Tiết.”

Sau khi chia tay An Dịch, Xuân Tảo mở Map ra tìm đường đến ngân hàng gần nhất, cô định gửi ngay khoản tiền vừa kiếm được vào chiếc thẻ ngân hàng lén mở hồi trước.

Và cả nụ cười hơi chật vật thoáng qua môi anh nữa.

Xuân Tảo lắc đầu: “Không phải, ở tiệm Pizza Hut đường Thanh Bình.”

Chương 40: Quỹ ngắm biển

Trong nháy mắt đó, cô không kiềm được mà hơi nâng tay lên muốn ôm lấy anh, muốn nói với anh rằng: Cậu có thể dựa vào tớ, tớ cũng có thể bảo vệ cậu. Dù bị tổn thương hay phải đối mặt với diệt vong thì tớ cũng sẽ không lùi bước hay sợ hãi.

Nguyên Dã liếc sang: “Ừm.”

Xuân Tảo á khẩu, cảnh tượng trong phòng mật thất vẫn còn in sâu trong đầu khiến đầu ngón tay cô khẽ run.

***

“Cần mua gì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xuân Tảo lật xem thực đơn, khá lưỡng lự vì giá cả: “Hơi đắt thì phải…”

Xuân Tảo: “…”

Nguyên Dã liếc nhìn cô từ khóe mắt, ánh mắt đọng lại trên đôi má lúm khi cô cười. Anh giơ tay kéo chiếc cặp cô đang ôm vào lòng.

Cô bấm chuông rồi bước vào cửa kính. Nguyên Dã cũng vào theo nhưng không đến gần.

Rồi còn nghiêm túc chỉnh lại lời anh vừa nói: “Nó không phải ‘cái quỹ đó’, mà là ‘Quỹ ngắm biển’.”

Đây là quyết định bộc phát của anh nhưng cũng là điều anh đã hạ quyết tâm.

Xuân Tảo liếc anh một cái. Người này sao có thể bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra nhanh vậy nhỉ? Mà cô thì vẫn chưa hoàn hồn nổi, trong lòng bàn tay vẫn còn cảm giác ẩm ướt, cô lặng lẽ siết chặt tay.

“Chủ yếu là…” Xuân Tảo vừa cảm kích vừa băn khoăn, cô liếc nhìn chàng trai xa lạ ngồi bên cạnh An Dịch, khó xử nói: “Năm nay tôi không đổi kiểu chữ cho bạn nam. Cứ tưởng…”

Nghe thấy vậy, hai chàng trai bật cười thành tiếng.

Nguyên Dã bâng quơ nói: “Đâu có cho cậu, gửi đâu chẳng là gửi, cậu cứ coi như đang giữ tiền để sau này đi du lịch hộ tớ đi.”

Xuân Tảo đếm tiền, sau đó rút lại ba tờ đưa trả lại: “Cậu lại đưa thừa rồi, lần trước đã ngại lắm rồi ấy.”

Xuân Tảo bật cười: “Có cần thiết đến vậy không?”

Mặt Xuân Tảo nóng bừng: “Không, cậu đừng nói lung tung.” Cô và An Dịch không quá thân để giải thích tường tận.

Vì hai giờ chiều Xuân Tảo còn một cuộc giao dịch vô cùng quan trọng nên nhóm bốn người quyết định giải tán sớm. Nguyên Dã gọi một chiếc taxi đang bật thông báo “xe trống” để tới điểm hẹn tiếp theo.

Hai tay đột nhiên trống rỗng bất ngờ khiến Xuân Tảo quay lại nhìn.

“Đây là ai vậy?” Xuân Tảo kéo ghế ngồi xuống đối diện, bắt đầu bữa ăn thịnh soạn thứ hai trong ngày.

Nghe vậy, khóe môi Nguyên Dã nhếch lên. Những gì cô lo nghĩ giống hệt những gì anh tưởng tượng.

“Được rồi.” Nguyên Dã lặp lại câu trả lời của cô, cảm thán: “Càng nhiều càng tốt… Con gái các cậu đúng là tham lam.”

Nguyên Dã hỏi: “Bọn cậu hẹn ở đâu, vẫn ở cổng Thành Khang à?”

Anh nắm lấy một tay cô, gấp đôi xấp tiền lại rồi nhét vào lòng bàn tay cô, thậm chí còn siết tay cô lại, không để cô có cơ hội từ chối hay giãy giụa.

Nguyên Dã cười khẽ: “Cũng được.”

Xuân Tảo im lặng, hai tay bưng cốc lên uống một ngụm nước.

“Eo ui ——” Đồng Việt giả bộ giật mình, mặt mũi méo xệch rồi bắt đầu điên cuồng xoa xoa hai cánh tay vốn chẳng hề nổi da gà. Đến lúc Lục Cảnh Hằng thanh toán hóa đơn, cô ấy bèn dùng chiêu “gậy ông đập lưng ông”, bắt chước giọng điệu ngạc nhiên trách móc của Xuân Tảo lúc nãy nhưng còn dẹo hơn gấp mười lần: “Đắt thế này~ sao anh không nói với em~”

Xuân Tảo khựng lại, xem ra “Tiểu Lâm” từng gặp vào kỳ nghỉ đông năm ngoái giờ đã trở thành quá khứ.

Bên ngoài cửa, mấy NPC với đôi mắt xanh lè phát sáng và gương mặt kinh dị đang chen chúc chờ sẵn. Vừa chạm mắt nhau, bọn họ lập tức lao vào, tranh nhau tràn vào trong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng đúng, Xuân Tảo khẽ cong môi.

Nguyên Dã trầm ngâm vài giây rồi hỏi: “Này, cái quỹ đó của cậu ấy, cần bao nhiêu tiền mới đủ?”

“Này ——” Sao lại nói cô tham lam!

Xuân Tảo nghịch nghịch dây kéo cặp sách trước mặt: “Nghỉ Tết đến giờ chưa gặp, ai biết cậu có đi không.”

Xuân Tảo cứng họng một giây, sau đó khẽ cười: “Đúng vậy, đâu như ai đó cứ dăm ba bữa lại lén la lén lút đến quán net chui.”

Quả nhiên Xuân Tảo giật mình vì hành động bất ngờ cùng số tiền dày cộp này, cô cuống quýt xua tay: “Không được, thế này nhiều quá —— Không đúng, một xu tớ cũng không nhận đâu, đây là quỹ riêng của tớ mà ——” Trước đó anh đề nghị giúp cô bán vở ghi chép cô đã cảm kích lắm rồi.

“Trời đất chứng giám,” Nguyên Dã ngả người dựa vào ghế, đường nét cằm rõ là sắc sảo: “Có lần nào cậu nhắn mà tớ không trả lời ngay đâu?”

Xuân Tảo mím môi: “Cũng bình thường, vẫn ít hơn năm ngoái.”

Nguyên Dã không trả lời.

Xuân Tảo giật mình suýt thì rớt cả cằm, cô quay sang hỏi Nguyên Dã: “Mật thất hết bao nhiêu?”

Cô lườm anh một cái rồi quay lại tiếp tục giao dịch. Nguyên Dã nhìn cô một lúc rồi đi đến một cây ATM khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng cả nhóm chọn một quán đồ Thái có đánh giá rất tốt.

Sau khi được nhân viên kéo ra khỏi phòng mật thất, thế giới bên ngoài dần trở lại bình thường, Xuân Tảo nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, cô trách móc: “Hai đứa bọn cậu đúng là đồng đội heo!”

Nói xong còn giả bộ cảm động lau nước mắt.

Xuân Tảo hết đường chối cãi, chỉ đành quay lại chủ đề chính. Cô lấy một xấp tài liệu dày cộp từ trong cặp ra rồi nói: “Cậu kiểm tra lại đi.”

An Dịch bĩu môi phụ hoạ: “Đúng đấy, truyền thống cũ thôi mà, cậu còn khách sáo gì nữa. Sang năm không còn cơ hội nữa đâu, có lẽ đây là lần hợp tác cuối cùng của bọn mình đấy, tôi sẽ nhớ cậu lắm.”

Thử thêm hai lần vẫn vô ích mà trông Nguyên Dã lại càng thảnh thơi hơn. Đáng ghét, thích làm khuân vác thế thì cho anh làm luôn đi. Xuân Tảo nhận thua trong cuộc đấu sức vô cùng chênh lệch này, cô rút tay về sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ quan sát các biển hiệu và tòa nhà.

Nguyên Dã phản ứng cực nhanh, xoay người kéo cô nép sát vào tường.

“Mùa hè sau kỳ thi đại học, tớ cũng muốn đi ngắm biển.”

Cô lùi lại một bước nhìn sang, liền thấy Nguyên Dã đang rũ mắt chăm chú nhìn vào ô nhả tiền.

Mà Xuân Tảo chỉ có thể mang khuôn mặt đỏ bừng như táo chín mà đuổi đánh Đồng Việt.

“Cơ mà ——” Cô nàng nhướn mày, hào hứng hỏi: “Hai người chịu không? Tớ đây không muốn đóng vai ác đâu.”

Cô giả vờ giận dỗi, định giật lại chiếc cặp trong tay anh nhưng đối phương chỉ dùng một tay đã có thể giữ chặt, cô kéo mãi mà chẳng nhúc nhích tẹo nào.

Đồng Việt hớn hở reo lên: “Anh rể lại mời à?”

Chuẩn bị tới bước ngoặt đầu tiên của cốt truyện rồi nha, các đồng chí thắt dây an toàn vào nhé =))

Sau khi báo địa điểm cho tài xế, Nguyên Dã đánh giá thêm câu: “Lần này chọn chỗ công khai đàng hoàng ghê.”

Xuân Tảo “ừm” một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Gửi xong, Xuân Tảo hài lòng rút thẻ ra, đúng lúc nghe thấy tiếng máy đếm tiền liên tục phát ra từ chỗ Nguyên Dã, kéo dài không dứt…

Vất vả suốt một tiếng đồng hồ mà cuối cùng lại “quay về điểm xuất phát” bởi vì Đồng Lục và Lục Cảnh Hằng không kịp mở khóa cửa thang máy trong thời gian quy định nên thử thách trong phòng mật thất đã kết thúc trong thất bại.

Vấn đề là cô hoàn toàn không ngờ đến chuyện này, trong đống bài tập cô viết giúp vẫn còn một phần sử dụng kiểu chữ mà “Tiểu Lâm” hay dùng…

Kết quả chính là màn “dịch bệnh xác sống bùng nổ” vừa nãy.

Cánh tay anh chống lên bức tường ngay bên má cô, mặc kệ đám “xác sống” sau lưng có gào thét và xô đẩy thế nào, anh vẫn giữ nguyên tư thế, không để bản thân đổ về phía cô.

Nguyên Dã lười biếng đáp: “Làm vệ sĩ thì phải có đạo đức của vệ sĩ chứ.”

Anh lấy xấp tiền màu hồng bên trong ra, cất thẻ vào túi rồi bước đến chỗ cô, đi thẳng vào vấn đề: “Từ hôm nay tớ muốn đầu tư vào Quỹ Ngắm Biển của cậu.”

Cả hai lần lượt chui vào ghế sau.

An Dịch tò mò nhìn chàng trai bước vào cùng Xuân Tảo, cười hỏi: “Cậu ấy là bạn trai cậu à?”

Giọng chàng trai trịnh trọng đến lạ, tựa như một lời hứa, lại như một lời thề:

Nguyên Dã nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra: “Tớ… lâu lắm rồi chưa đi mà.”

Hình thức dò hỏi chỉ tổ thừa thãi, vì anh biết chắc chắn cô sẽ không đồng ý.

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng Việt đáp thay: “258 tệ/người, mà đó là giá mua theo nhóm rồi đấy.”

“Vậy là…?”

“Nặng thế?” Anh ngạc nhiên: “Rốt cuộc cậu viết hộ bọn họ bao nhiêu bài tập nghỉ lễ vậy?”

Xuân Tảo cũng chẳng có khái niệm cụ thể, vì giấc mơ thì làm gì có giới hạn. Cô chỉ có thể mơ hồ đáp: “Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”

An Dịch đã gọi sẵn mấy suất combo, bàn đầy ắp đồ ăn trông rất có thành ý.

Đồng Việt ngoáy ngoáy lỗ tai tỏ vẻ buông xuôi: “Thì sao, IQ hai đứa bọn tớ cộng lại chắc chỉ bằng một nửa hai bọn cậu thôi ý, đây chẳng phải kết quả đương nhiên à? Theo tớ thấy lẽ ra nên chia nhóm nam nữ riêng biệt, Xuân Tảo đi với tớ, Nguyên Dã đi với Lục Cảnh Hằng thì may ra mới qua cửa.”

Xuân Tảo thắc mắc: “Cậu rút tiền à?”

Nguyên Dã vẫn điềm nhiên như thường: “Có đáng bao nhiêu đâu.” Anh nhướn mày, giọng điệu mang theo ý cười: “Sao, cậu muốn quản lý tài sản của tớ à?”

Cô nàng nhuộm tóc hồng này xưa nay vẫn thế, bày vẻ “cậu làm thì tôi yên tâm tuyệt đối”, chẳng thèm xem qua mà đã nhét hết vào túi mình, đồng thời đưa tiền mặt luôn: “Vẫn như năm ngoái nhé.”

Ánh mắt Xuân Tảo khựng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cùng cậu.”

Cánh cửa sắt trước mặt từ từ mở ra, khi hệ thống nhắc nhở đã thông qua, tim Xuân Tảo vẫn đập loạn không ngừng. Lòng bàn tay cô ướt mồ hôi, bàn tay đang đan vào tay anh cũng vậy, nóng bỏng quấn chặt lấy nhau. Trong không gian tối tăm, chỉ vỏn vẹn 5 phút ngắn ngủi mà trong đầu cô như đã chứng kiến cả một màn pháo hoa rực rỡ.

Ngay khoảnh khắc gần trong gang tấc ấy, ánh mắt chàng trai trước mặt lại sáng rực và kiên định đến lạ, khiến tim Xuân Tảo nhói lên âm ỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau khi đến nơi, hai người băng qua đường. Chiếc cặp của Xuân Tảo vẫn được Nguyên Dã cầm giúp, mãi đến khi gặp An Dịch và một anh bạn xa lạ trong Pizza Hut anh mới trả lại.

Nguyên Dã khẽ nhấc chân, ám chỉ chỗ vạch vàng “cách xa 1 mét” nằm dưới sàn.

Xuân Tảo ngẩn ra: “Tiền du lịch gì cơ?”

Bạn trai mới của An Dịch lên tiếng: “Ấy cậu cứ cầm đi ——”

Xuân Tảo: “…”

Xuân Tảo ngỡ ngàng: “Đắt vậy mà cậu cũng không nói với tớ một tiếng?”

Xuân Tảo đứng trước quầy giao dịch, quay lại nhìn anh đầy thắc mắc: “Cậu đứng xa thế làm gì?”

Lúc này Nguyên Dã vừa đi nhận phiếu giảm giá từ nhân viên quay lại, tay anh đút túi quần, giọng điệu bình thản: “Lát nữa ăn gì?”

Thân là “người nhà” còn lại, dĩ nhiên Lục Cảnh Hằng không muốn để bản thân biến thành kẻ ăn chực, cậu nói: “Trưa nay để tôi mời.” Cậu nhìn về phía hai cô gái: “Mọi người muốn ăn gì?”

An Dịch lập tức hiểu ra, cô nàng phá lên cười: “Cái này thì có gì quan trọng, cậu thật là tận tâm dễ thương hết sức!”

Nguyên Dã móc hai ngón tay vào quai cặp, nhấc lên đong đưa hai cái rồi đặt lên đùi mình.

Nhưng rồi cô vẫn kiềm chế được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Quỹ ngắm biển