Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Đầu xuân
Đồng Việt ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm: “May quá, mất là tớ c·h·ế·t chắc, tối nay lại là Cao Tử Phi trực lớp.”
Nguyên Dã đáp: “Cũng được.”
Chàng trai bật cười tươi hơn vì dáng vẻ “mèo con nghiêng đầu” ngây ngô của cô: “Tôi vẫn còn nhớ, khi mới chuyển đến đây, có một buổi tối tình cờ gặp cậu.”
Ngẩng đầu lên, chàng trai bên cạnh đang chống cằm nhìn cô, nụ cười vẫn treo trên môi.
“Quả nhiên ——” Cô rút một tờ giấy khác lạ ra khỏi xấp tài liệu của mình, rồi giơ điện thoại lên: “Ở đây này.”
Những câu chuyện tình ngọt ngào mà Đồng Việt kể lại hiện lên trong đầu cô.
Cảnh trong hẻm, tất nhiên cũng thấy rõ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cặp đôi cúi xuống nhìn rồi thốt lên: “Thật đấy hả Xuân Tảo, cậu chu đáo quá.”
…
Không ngờ bên ngoài vẫn có người hút thuốc.
Ba lô trên lưng cô hơi rung rinh, cô mặc áo phao trắng, chỉ buộc một bím tóc, khăn len màu lam quấn thành nhiều vòng, thắt nút, ôm lấy khuôn mặt trắng ngần của cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ đến lúc này, anh mới có thể thoải mái ngẩng đầu nhìn cô. Làm hai việc cùng lúc không khó, điều khó khăn nhất là ở bước chứng minh dù trong lòng đã có kết quả cuối cùng.
Khi Đồng Việt vừa rời đi, căn phòng từ ồn ào như rừng chim bỗng chốc trở nên tĩnh lặng như đồi vắng. Xuân Tảo trở lại chỗ ngồi nhưng lòng khó giữ được bình tĩnh. Sự hiện diện của chàng trai bên cạnh quá đỗi mạnh mẽ, như một tòa tháp trắng đè nặng lên tâm trí khiến cô không dám viết quá nhanh. Tiếng sột soạt từ ngòi bút trên tay anh không giống như đang viết trên giấy mà như đang cào vào da đầu cô.
Xuân Tảo vẫn đang bận t@m đến cuộc gọi, cô thuận tay nhận lấy rồi nhét lại vào hộp bút.
Tác giả có lời muốn nói:
“Cậu đếm đi.”
Mặc dù cả hai đều là thứ bị giáo viên cấm nhưng so với bút xoá băng trắng xóa như tuyết, cô vẫn thích dùng sản phẩm truyền thống này hơn.
Khi viết đến câu hỏi cuối cùng, Nguyên Dã liếc nhìn Xuân Tảo. Cô gái đã dừng bút, đang chăm chú đọc một cuốn sách tư liệu văn học dày cộm.
Khi Xuân Tảo quay lại, anh đưa cuộn bút xoá băng về phía cô.
“Về quán net ở thành Khang Môn, cậu bảo chưa từng đến đó.”
Cô gái tóc vàng đẩy tay bạn trai: “Anh đứng đơ ra đấy làm gì, đưa tiền đi.”
Xuân Tảo liếc nhìn mà lòng dậy sóng.
“Nhưng tớ còn chưa viết bài luận.” Đồng Việt lại dùng chiêu khóc lóc ỉ ôi.
“À ừ,” chàng trai mới sực nhớ, lấy từ túi ra một phong bao lì xì đỏ gấp lại: “Đây.”
Ba người lại tán gẫu vài câu trong hẻm, rồi cô gái tên Xuân Tảo chào tạm biệt ra về.
Cô ta đang gọi điện, giọng trong trẻo: “Cậu đến chưa?”
Một nam một nữ, có lẽ là cặp đôi, họ mặc áo khoác lông vũ đen cùng kiểu, chàng trai lặng lẽ kẹp điếu thuốc; cô gái mặc váy ngắn, tóc vàng nhuộm một lọn đỏ.
Cô gái dừng tay lật trang, mắt ló ra từ sau cuốn sách: “Bút xoá trong suốt được không?”
Trông cô hoàn toàn không giống người sẽ nói đùa kiểu này cho nên rất thú vị, còn có chút hài hước và… đáng yêu nữa.
Sau khi mẹ rời đi, những ngày sum họp gia đình với anh chỉ là cực hình, căn nhà không còn bóng dáng mẹ như một tòa thành hoang phế. Sau khi Nguyên Ngật tái hôn, trong nhà có thêm chút hơi thở của phụ nữ và trẻ con, nhưng Nguyên Dã chỉ cảm thấy nơi này càng thêm tiêu điều và lạnh lẽo, cho nên sau mỗi dịp Tết, anh lại tự cách ly mình trong quán net, chơi game trong bóng tối.
“Nhưng vì sao năm ngoái tôi lại thấy cậu ở đó nhỉ…”
Anh nhìn ảnh của cô, trên bảng ít có bạn nào nào không đeo kính, cô gái này là một trong số đó, nét mặt có thể nhìn rõ ngay, ánh mắt hơi lạnh lùng nhưng vô cùng thẳng thắn, như có thể xuyên thấu tủ kính, tóc mái mưa rủ trên trán, đường môi khẽ mím, hầu như không thấy nụ cười.
Ôi, đầu óc lại bắt đầu nóng lên.
“Vậy thôi,” cô gái tóc vàng tiếc nuối, lại hỏi: “Lên lớp 12 cậu còn giúp bọn tôi làm bài nữa không?”
Lần này anh nhớ thứ hạng của cô, đứng thứ 5.
Đây là “đôi tai lừa” của Xuân Tảo.
Hai người bật cười.
Khóe miệng anh khẽ cong lên, cố tình viết sai một chữ cái rồi hỏi: “Cậu có bút xoá băng không?”
Quán net chính quy không chào đón vị thành niên, nhưng cũng không hoàn toàn không có chỗ dung thân.
Dù sao cũng có vẻ không dễ gần cho lắm, lúc đó anh không để tâm nhiều, chỉ lười nhác thúc giục cậu bạn: “Tìm thấy chưa, khó vậy sao?”
Nhờ đó mà anh xác nhận được khuôn mặt cô, chính là cô gái cùng khóa tên “Xuân Tảo” mà anh từng thấy trên bảng xếp hạng cuối kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ban đầu khi Đồng Việt còn ở đây, anh chỉ có thể tìm một chỗ ngồi xen vào giữa. Nhưng giờ Đồng Việt đã đi, cả bàn học trống trải hơn nhiều, thế mà anh không hề nhích ra để kéo dãn khoảng cách giữa hai người chút nào.
Ký ức được mở khóa bởi cái tên độc đáo và quen thuộc này, có thứ gì đó sắp trồi lên, Nguyên Dã quay đầu nhìn lại, dưới hẻm mới xuất hiện thêm một cô gái đang chạy nhanh về phía này.
Đồng Việt cảm kích một hồi, Xuân Tảo vừa cười vừa cúp máy.
Nguyên Dã đáp “Ừ”, tay cầm lấy, kéo một đoạn dài.
“Cậu tưởng ai cũng dễ tìm như cậu sao.” Đối phương suýt đấm anh.
Xuân Tảo đứng hình, đồng tử dần mở to. Cô chợt nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nhìn Nguyên Dã, không thể nào —— không thể, cô gắng kìm nén trái tim sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực, nhưng đôi tai đỏ như lửa đã tố cáo cô. Cô cố gắng giả vờ ngây thơ: “Kỳ nghỉ đông năm ngoái á? Làm sao cơ?”
Cô gái từ chối khéo: “Không được rồi, tôi phải về nhà ngay. Hôm nay mẹ tôi đi thăm họ hàng, về không thấy ở nhà chắc chắn lại hỏi cho xem.”
“Không phải chứ, thế tôi với Tiểu Lâm phải làm sao đây!”
Cô bật loa ngoài, đứng dậy tìm kiếm thứ gì đó trên bàn.
Cô gái do dự: “Chắc là không…”
Cô đến vội vàng, đi thì bước chân nhẹ nhàng hơn hẳn, như chú cừu non vừa ăn no cỏ tươi sắp kêu be be.
Xuân Tảo để ý đến điều này, khóe miệng khẽ nhếch lên. Để ngăn bản thân cười, cô lại cắn vào đầu bút, không dám nhìn anh thêm lần nào nữa.
Nhớ mặt người khác là thói quen của anh, để tránh một số “tai nạn xã giao” và duy trì những mối quan hệ không cần dùng tâm nhưng bề ngoài thì cần thiết.
Nguyên Dã không vội vạch trần, tiếp tục chơi chữ với cô: “Nhắc cậu thêm chút nhé? Quán net Thịnh Hâm ở thành Khang Môn.”
Cô gái nhỏ đối diện mỉm cười ngại ngùng, khoe công: “Phía dưới còn có của bạn trai cậu nữa, tôi đổi kiểu chữ khác, giáo viên của các cậu có mười mắt cũng không nhận ra.”
Chương 23: Đầu xuân
“Thôi đi ——” Cô gái tóc vàng không hề để ý, véo má cô: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tết có tiền lì xì đi.” Rồi nhiệt tình mời: “Tảo à, lát nữa đi ăn tối với bọn này nhé.”
Chương 4 đã có manh mối, nam chính từng nhử lời qua rồi.
Nguyên Dã sau cửa sổ cũng khẽ cười.
Chàng trai cất lời: “Cậu thật sự rất giỏi chuyện này nhỉ?”
Nguyên Dã đáp: “Giúp người khác làm bài tập.”
“Ok, được rồi, tôi đứng cạnh thùng rác của quán net Thịnh Hâm đợi cậu nhé.” Nói xong thì tắt máy, nhìn bạn trai: “Cô ấy bảo sắp đến rồi.”
Ngay lập tức, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng gọi đầy vui mừng của cô gái: “Xuân Tảo —— bên này nè ——”
Chớ kể đến những khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trên cùng một tấm bảng màu đỏ tươi.
“Đâu có, không phải không lấy tiền của các cậu.”
Khí chất của cô hoàn toàn khác biệt với hai người kia, gần giống với những người cùng tuổi anh thường gặp ở trường.
Xuân Tảo ngồi xuống, lật tờ giấy tiếng Anh ra mặt sau: “Không sao, tớ viết giúp cậu, chữ cậu cũng dễ bắt chước.”
Đang kỳ nghỉ đông, phòng VIP quán net đã kín chỗ. Nguyên Dã đành phải lui về tầng hai, mở máy, sau khi chơi hai ván CSGO đầy đao kiếm, anh bị choáng váng bởi mùi thuốc lá đặc quánh trong phòng, bèn tháo tai nghe ra cửa sổ hít thở.
“Cho cậu thêm 300,” cô gái tóc vàng đáp, ngăn cô định lấy tiền thừa trả lại: “Không được trả lại cho tôi và Tiểu Lâm đâu nhé, cậu đã giúp bọn tôi một chuyện quan trọng đó.”
“Không sao đâu.” Cô gái tóc vàng cười với cô: “Bọn tôi cũng không đợi lâu.”
Ngược lại có chút… bướng bỉnh? Sắc bén? Không phận sự miễn hỏi?
Nhìn bóng cô khuất dạng ở đầu hẻm, Nguyên Dã mới đứng thẳng người khỏi cửa sổ rồi quay lại chỗ ngồi.
Nguyên Dã hỏi: “Sao thế?”
Khi Nguyên Dã cất tờ bài thi đầy công thức kia đi, điện thoại đặt trên bàn của Xuân Tảo khẽ rung lên.
“Hả? Chỗ nào cơ?” Xuân Tảo nghiêng đầu, bắt đầu diễn xuất vụng về của mình.
Nhận ra dường như anh chỉ mang theo một cây bút, cô không khỏi cảm thán về sự đơn giản xuề xoà của tụi con trai, bèn nói: “Tạm thời tôi chưa cần dùng tới, cậu dùng trước đi rồi trả sau cũng được.”
—— Nói đúng ra thì đó không phải lần đầu tiên Nguyên Dã gặp Xuân Tảo, từ lâu trước đó trên bảng vàng danh dự, anh đã có ấn tượng mơ hồ về cô.
Cô trông như chuột chũi, cảnh giác ngẩng cao đầu nhìn ngang nhìn dọc, cánh tay Nguyên Dã cũng hứng thú đặt lên bệ cửa sổ.
Cô gái mở phong bao liếc nhìn: “Hình như trong này hơn 500 thì phải?”
Cửa sổ tầng hai mở, đối diện với một con hẻm nhỏ.
Cô bị anh nhìn mà lòng nôn nao: “Có chuyện gì sao?”
Nguyên Dã nhíu mày, quyết định quay lại chỗ ngồi.
Kỳ nghỉ đông năm ngoái?
Lời khen của họ khiến cô gái hơi kiêu ngạo vén tóc mái.
Sau khi dán xong, anh không đặt xuống mà nghịch nó bằng tay trái. Những ngón tay thon dài, mảnh khảnh của anh lướt nhẹ trên đó như đang chơi đùa với một chiếc nhẫn quá cỡ.
Cô gái nhìn thẳng hai người, nghiêm túc đáp: “Thế các cậu cứ làm đôi uyên ương số khổ đi.”
Cô gái hoảng hốt, vội quay lưng lại nghe điện thoại.
Dù sao những năm qua, anh đã thăm dò rõ những tháp chuông và đầm lầy có thể chứa chấp con quái vật tuổi dậy thì này.
Nguyên Dã có vẻ hoài nghi: “Vậy sao?”
Anh tìm thấy khuôn mặt đó, rồi bước đi.
“Nhưng cậu cũng bỏ ra rất nhiều công sức mà. Dù sao cũng là Tết, đều là bạn cũ, cậu đừng từ chối nữa.”
Các cửa hàng xây dưới lòng đất, trên đầu không có ánh sáng lọt vào, quy mô cũng hạn chế nên dù đứng ở tầng hai vẫn cảm thấy ẩm thấp và ngột ngạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô gái vừa thở vừa tháo ba lô, lấy ra một xấp tài liệu dày: “Các cậu kiểm tra đi.”
Cô gái im lặng vài giây rồi đáp, giọng như muốn khóc vì cảm kích: “Các cậu tốt quá.”
Sau đó là Tết Âm lịch.
Xuân Tảo nhìn anh một cái rồi lảng đi, khi quay lại, ánh mắt anh vẫn dừng ở chỗ cô đầy ẩn ý.
Nắm lấy đôi bàn tay này hoặc được đôi tay như thế này nắm lấy sẽ là cảm giác gì nhỉ?
Sau kỳ nghỉ đông, khai giảng rồi phân lớp, chia khối, tập huấn, tiến trình như bánh xe lăn, từ trạm này đến trạm khác hầu như không có lúc nào nghỉ ngơi. Do lớp gần nhau, Nguyên Dã lại tình cờ gặp cô vài lần ở trường, bên cạnh cô có bạn thân nhưng phần lớn thời gian đều là bạn cô nói không ngừng, còn cô lặng lẽ lắng nghe, dáng vẻ thường mím môi giống hệt tấm ảnh anh từng thấy. Kỳ thi giữa kỳ lớp 10 diễn ra vào tháng 5, không khí cuối xuân ngập tràn hương thơm của cây long não, lại đến lúc những thiên tài trong tủ kính được thay thế, Nguyên Dã lần đầu tiên dừng lại trước bảng xếp hạng, lại là khu vực khối Xã hội chẳng liên quan gì đến mình.
“Đâu có?” Xuân Tảo phủ nhận ngay: “Tại cậu ấy để quên bài ở đây trước, tối nay lại là tiết tự học tiếng Anh, cậu ấy về nhà mất rồi, ngoài cách này ra tôi còn biết làm sao?”
Xuân Tảo đặt sách xuống, lấy ra một cây bút xoá trong suốt từ hộp bút rồi đẩy về phía anh.
Trời lạnh, cô nói khá nhanh, làn khói trắng mỏng không ngừng phả ra từ miệng: “Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn.”
Xuân Tảo đáp: “Đồng Việt bảo cậu ấy không tìm thấy bài tập tiếng Anh, hỏi xem có để quên ở đây không.”
—— Cao Tử Phi chính là “sếp” trực tiếp của Xuân Tảo, giáo viên tiếng Anh lớp C.
Nhưng… hai phút trôi qua, cô vẫn chưa lật trang.
Chàng trai gật đầu nhả khói, mùi thuốc lá đậm đặc theo luồng khí bốc lên, không thể tránh khỏi.
Là người từ nhỏ đã luôn đứng đầu và liên tục đoạt giải, Nguyên Dã sớm không còn hứng thú với sự tuyên dương mang tính hình thức này cho nên cũng hiếm khi xem. Hôm đó là do bạn cùng phòng hồi lớp 10 kéo anh dừng lại trước bảng xếp hạng vì cậu ấy quan t@m đến thứ hạng của mình, Nguyên Dã liền liếc nhìn, ánh mắt lướt xuống, dừng lại ở tên một cô gái. Lần đầu tiên trong đời anh thấy họ “Xuân”, tên chỉ một chữ “Tảo”, rất độc đáo, tràn đầy sức sống, không hiểu sao lại khiến người ta nghĩ đến tiết đầu xuân, cỏ non xanh mướt cùng bầu trời rộng lớn màu xanh lam.
Xuân Tảo không hiểu: “Chuyện gì cơ?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thế còn kỳ nghỉ đông năm ngoái thì sao?”
“Ừ.”
Cô gái tóc vàng lật vài trang lấy lệ chứ không xem kỹ, chỉ nói: “Cậu viết thì cần gì kiểm tra.”
Hôm đó là mùng ba Tết, Nguyên Dã gửi cặp sách ở thư viện thành phố, một mình đến quán net ở khu chợ nhỏ thành Khang Môn. Đây là nơi được học sinh thành phố Nghi gọi đùa là “thiên đường vị thành niên”, nhiều học sinh từng mua thuốc lá và lên mạng ở đây.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.