Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 16: Emoji hình mèo cam

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Emoji hình mèo cam


Được rồi.

Nguyên Dã lập tức thu lại cảm xúc: “Không có gì.” Rồi nghiêm túc liếc một cái: “Mày không thể ngồi yên học được à?”

Nguyên Dã giật mình.

Trong lúc chờ tóc khô, Nguyên Dã tranh thủ đánh thắng hai ván game rồi mới thoát khỏi trò chơi.

Đằng sau lưng Xuân Tảo như bị kim chích, tay chân cũng không được tự nhiên, cổ họng hơi nghẹn lại như đang ngậm kẹo vậy, ngòn ngọt nhưng không ngấy, giống như bản thân hiện tại muốn nhưng khó có thể mở miệng.

Cô gái giật mình giấu nó ra phía sau: “Không cần!” Rồi nhận ra phản ứng của bản thân hơi quá đà, cô hạ giọng: “Cũng không nặng lắm, tôi tự vứt cũng…”

Xuân Tảo: “Mẹ không đến tháng nữa nên mẹ không hiểu được đâu.”

—— Không cần phải cố gắng xử lý thật tốt những tình huống đặc thù trong thời điểm đặc biệt này.

Hai tai Xuân Tảo đỏ như ứa máu, cô cố giả vờ bình tĩnh, mắng: “Cậu nói gì vậy…”

Sự im lặng ngắn ngủi.

Còn phổ cập kiến thức khoa học cho anh: “Hơn nữa hôm nay là ngày thứ ba nên không còn cảm giác gì mấy. Nói chung thì hai ngày đầu tiên là khó chịu nhất.”

Còn cô thì sao?

Xuân Sơ Trân đang nhặt rau ở bàn ăn ngoài phòng khách, thấy con gái lén la lén lút, không cần nghĩ cũng đoán được ngay: “Kinh nguyệt rớt ra giường à?”

Xuân Tảo chớp mắt: “Chào buổi sáng.”

Được rồi.

“Mày mới là đứa cần tập trung học đi ấy, cứ ngồi đó phát điên ảnh hưởng đến lực chú ý của tao.”

Rốt cuộc mày đang nói gì vậy? – Nguyên Dã cũng muốn tự hỏi bản thân câu đó.

Hai phút sau, người nào đó vừa phủ nhận mình không cười lại giấu mặt sau chồng sách, còn bả vai thì khẽ rung.

Sao lại thấy giông giống với nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình kinh điển mà Đồng Việt từng kể nhỉ? Xuân Tảo không khỏi bật cười.

Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Xuân Sơ Trân bước nhanh tới: “Con cứ để đấy, lát mẹ giặt.”

Nguyên Dã để ý thấy từ lúc ra khỏi nhà đến giờ cô luôn cầm túi rác màu xám trên tay, bèn nói: “Để tôi vứt rác hộ cho.”

“…..”

Sự bất tiện khi sử dụng phòng vệ sinh chung lên tới đỉnh điểm khi kỳ s1nh lý đến. Hai ngày sau đó, vì thường xuyên phải thay băng vệ sinh mới nên mỗi lần thay Xuân Tảo đều sẽ cuốn lại thật kỹ, dùng giấy vệ sinh bọc kín lại rồi mới bỏ vào túi đựng rác bên cạnh bồn cầu.

Xuân Tảo ngâm ga trải giường và quần áo vào hai chậu khác nhau.

“Tao đã xem được nửa trận, cho nên…” Mày tự hiểu nhé.

“Ai phát điên.”

Nguyên Dã: “Hôm qua trước khi đi ngủ mày đánh xếp hạng đúng không?”

Sau khi hết ngạc nhiên, anh bối rối chuyển dời ánh mắt, hắng giọng: “À… vậy hả, xin lỗi cậu.”

Lắng nghe những lời cô nói, anh vô thức liếc nhìn cô nhiều hơn.

Cầm theo túi rác, cô chầm chậm xuống lầu.

Dáng người cao gầy đang đứng ngay chỗ góc rẽ ở tầng hai, người đó cúi đầu, thản nhiên nghịch điện thoại.

Đối với việc mỗi ngày đi vứt rác ít nhất năm lần của cô, Xuân Sơ Trân tỏ vẻ có thể hiểu nhưng không tán đồng chút nào: “Túi đựng rác mẹ mua nhiều cỡ nào cũng không đủ cho con dùng như vậy.”

Hậu quả của việc tiết hormone bất thường do cảm xúc biến đổi nhanh chóng đó là chu kỳ kinh nguyệt tháng này bắt đầu một cách không hề báo trước.

Nguyên Dã hoàn toàn không lường tới đáp án này nên thoáng khựng lại trước sự thẳng thắn của cô gái trước mặt.

Xuân Tảo quay đầu, lúng túng bắt chuyện: “Hình như thời tiết hôm nay khá đẹp ha.”

Ngày thứ ba à…

Xuân Sơ Trân tỏ vẻ bị tổn thương: “Đắc ý cái gì, làm như con có kinh nguyệt cả đời được ấy.”

Xuân Tảo: “…..” Cô tự nhủ dù gì mẹ cũng hơn 50 tuổi rồi, sống lâu nên đương nhiên cách nhìn đối với sự việc cũng khác, có thể ung dung bình thản. Cô mới chỉ bắt đầu có kinh nguyệt được ba năm thôi nên đương nhiên xấu hổ ngại ngùng cũng là bình thường.

Chương 16: Emoji hình mèo cam

Cứ nhớ đến chuyện buổi sáng là lại buồn cười.

Nguyên Dã: “Ở chung một tháng rồi mà còn khách sáo vậy?”

Dù sau đó anh có quan tâm hỏi “Chắc hai hôm nay cậu không thoải mái hả”, còn cô ấy thì nghiêm túc trả lời rằng “Tôi uống thuốc giảm đau rồi nên cũng bình thường.”

Nguyên Dã mở ứng dụng Lịch trên điện thoại ra, tính ngược lại thì ngày đầu tiên là vào thứ Bảy. Ở cùng dưới một mái hiên mà anh không hề hay biết gì, cô suốt ngày ở trong phòng học cho nên rất ít khi chạm mặt.

Cuối cùng cũng đi hết hành lang, đến nơi ánh mặt trời chiếu tới.

Nếu nhìn thấy chưa chắc anh sẽ không nghĩ nhiều về điều đấy.

May thay mấy ngày cuối tuần Nguyên Dã ít ở nhà, dường như anh thích ở ngoài hơn, không thích gò bó ở trong một không gian giới hạn. Ngoài việc đồng tình với hoàn cảnh gia đình của anh, Xuân Tảo đôi lúc cũng cảm thấy ghen tị với sự tự do đó.

Đồ Văn Vĩ sốc toàn tập khi nhìn thấy cái gáy để lộ ra ngoài cùng với vành tai ửng đỏ của anh.

Anh đã lược đi phần vị ngữ phía sau để làm cho câu văn có vẻ tế nhị và khó hiểu hơn.

Thật ra có vấn đề gì đâu, tôi thì không sao cả nên cậu không cần mất công như vậy.

“Không phải.” Xuân Tảo không biết giải thích thế nào, sau lưng bắt đầu đổ mồ hôi.

Sorry, là cô tự mình đa tình. Xuân Tảo liếc nhìn giao diện đặt đồ ăn: “Như vậy cũng được à?”

Xuân Sơ Trân hiểu hành động lạ thường của cô xuất phát là do đâu, nhưng bà lại có cách nhìn khác: “Con cứ bọc lại cẩn thận người ta không để ý nhiều đâu.”

Giờ truy bài hôm nay học môn tiếng Anh, Nguyên Dã lơ đãng đọc bài, thỉnh thoảng lại bật cười, hoàn toàn không kiềm chế được cảm xúc.

Vừa xấu hổ lại vừa thú vị.

Khung chat im lặng hai phút. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đặc biệt là khi màu đỏ dần lan rộng trên hai gò má của cô gái, như bong bóng kẹo cao su vị dâu tây chỉ chực chờ phát nổ, bất cứ lúc nào cũng có thể vạ lây đến chỗ anh.

Xuân Tảo gật gù: “Hay ha.”

Xuân Tảo nhìn anh, chưa kịp lên tiếng chào đối phương đã phát hiện ra sự tồn tại của cô. Anh ngẩng đầu, để lộ nụ cười còn sáng lạn hơn buổi sớm ngày thu: “Chào buổi sáng, Xuân Tảo.”

Đừng bảo là… cố tình chờ cô đấy nhé.

Anh cân nhắc câu chữ, quyết định giải thích thêm:

Xuân Tảo mặt đỏ bừng: “Mẹ nói nhỏ thôi.”

Phát hiện ra chiếc dây buộc tóc trên mái tóc của cô gái lại trở về màu đen như mọi khi, anh khẽ nhíu mày nhưng không hỏi nhiều.

Đồng Văn Vĩ gật đầu: “Ờ.”

Vì vậy cô chầm chậm chuyển túi rác từ phía sau về vị trí bên người như cũ: “Bên trong có… băng vệ sinh dùng rồi ấy mà.”

Thật ra không phải anh không biết gì về kỳ s1nh lý của con gái, nhưng khi đối diện trực tiếp với tình huống này thì vẫn bị mất tự nhiên một chút, không biết ban ngày cách thể hiện của bản thân có bị bất lịch sự không.

——

Nguyên Dã nghiêm túc hít sâu một hơi để cảm nhận: “Có vẻ vậy.”

Nhìn vết máu đỏ thẫm trên ga trải giường, Xuân Tảo im lặng thu dọn.

Sáng thứ Hai, trước khi ra khỏi nhà Xuân Tảo cẩn thận dọn dẹp và thay túi rác mới trong nhà vệ sinh.

Khi xuống đến tầng hai, bước chân của cô gái khựng lại.

Cô lắc lắc cây bút để xua đi những tưởng tượng viển vông kia.

Cuối cùng Nguyên Dã cũng bình tĩnh ngồi thẳng dậy, hắng giọng hai tiếng, khôi phục trạng thái bình thường.

Ừm, con gái mỗi tháng là có mấy ngày không dễ chọc cho lắm…

Chàng trai trượt người nằm xuống, đầu gối lên cánh tay, lặng lẽ đánh dấu ngày 26 tháng 9, đồng thời cũng đồng tình với kinh nghiệm lý thuyết ít ỏi của mình:

Trở về phòng, anh lắc lắc mái tóc đen còn ướt, sau đó dựa vào đầu giường rồi ngẩn người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đồ Văn Vĩ đánh hơi thấy mùi bất thường, hỏi: “Ngài ổn chứ?”

Anh không phải bi3n thái nên sẽ không tò mò một cách bất lịch sự, lại càng không vì chuyện này mà có thành kiến với cô.

Nhìn ba dấu chấm than trên emoji kia, anh cong môi đầu hàng, trả lời bằng hai tin:

Rồi hai người cùng nhau đi xuống lầu. Xuân Tảo đi trước, Nguyên Dã theo sau.

“Vì đã đi quá giới hạn.” Anh nói tiếp. Bắt đầu cảm thấy hơi kỳ kỳ.

Anh tiếp tục soạn tin nhắn:

Mà quả thực vạ lây tới chỗ anh thật.

Sắp đến tháng 10, mới chớm thu, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm khá lớn, hơn nữa đang đến kỳ nên cần giữ ấm cho nên Xuân Tảo khoác thêm một cái áo khoác len mỏng bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô đoán nếu ở thời cổ đại, chắc hẳn Nguyên Dã sẽ là một kiếm khách thích phiêu du giang hồ trừ gian diệt ác.

Cô gái hùng hổ trả lời bằng biểu tượng cảm xúc hình mèo cam “Bớt quản tôi đi!!!”

Anh mở giao diện chat lên, mới nhìn thoáng qua đã phát hiện Xuân Tảo đang online.

Thật sự anh sẽ không để ý chuyện đó.

Thật ra giọng bà không quá lớn, chỉ là căn nhà này không lớn lắm, Xuân Tảo sợ Nguyên Dã nghe thấy.

Vấn đề này chủ yếu là do tôi, tôi ở đây nên mới khiến cậu bất tiện, không phải sao?

Nguyên Dã hạ sách xuống, quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Muốn biết hả?”

“Cậu đứng đây làm gì?” Cô tò mò đi tới hỏi.

Khi kim đồng hồ điểm 8 giờ, cô lén lút đem ga trải giường và quần ngủ ra khỏi phòng.

—— Nhỡ lúc đấy Nguyên Dã dậy rồi đi rửa mặt thì sao.

Cố quá thì quá cố, rơi vào đường cùng, Xuân Tảo chợt nhớ đến lời mẹ từng nói trước đó: “Con cứ bình thường thôi thì người ta sẽ không để ý nhiều.”

Tiểu thư khuê các không bao giờ bước chân ra khỏi nhà ư? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hình như đoạn đường hôm nay có vẻ dài hơn mọi ngày.

Xuân Tảo nghển cổ cãi lại: “Nếu con không dùng thì chỗ túi đựng rác mẹ mua trên mạng về dùng cả đời cũng không hết được.”

Ngoại trừ gương mặt đỏ như trái cà chua chín thì hình như không có gì khác thường cả, thảo nào anh không phát hiện ra kịp thời.

“Cút mẹ mày đi.”

Xuân Sơ Trân trừng mắt: “Mẹ có nói to đâu.”

Mà ngược lại.

“Dạ.” Xuân Tảo liếc nhìn bà một cái. Ngoài miệng thì đáp thế nhưng cô vẫn cẩn thận vò giặt quần áo mất hơn nửa tiếng. Trong lúc giặt, Xuân Sơ Trân có tới thúc giục một lần: “Bữa sáng nguội hết cả rồi, con ra ăn trước đi. Mẹ bảo cứ để đó lát mẹ giặt cho rồi mà.”

Xuân Tảo chống cằm lên bút, ngồi trên bàn học mà lơ đãng nghĩ.

Buổi tối đi tắm xong, Nguyên Dã lau tóc bước ra, vô tình nhìn qua vị trí thùng rác thì lại muốn cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chờ Nguyên Dã vừa rửa mặt xong đi ra, Xuân Tảo lập tức bước vào phòng tắm. Mùi kem đánh răng hương trái cây của chàng trai thoang thoảng trong không khí. Cô buộc dây túi rác rồi móc vào ngón tay, sau đó chào tạm biệt mẹ rồi mới ra khỏi nhà.

Đồ Văn Vĩ: “Yes.”

Nguyên Dã giơ điện thoại cho cô xem: “Đặt đồ ăn, lát tới cổng trường nhận là vừa.”

Thật sự có một người như cô, có thể tạo ra quả bom không tiếng động, chế tạo ra tình huống còn khó xử lý hơn đề thi Olympic gấp vạn lần. Lúc ấy đầu óc anh quả thật muốn đình công luôn.

Nguyên Dã cất điện thoại vào túi quần, đáp: “Ừ, tiết kiệm thời gian.”

“…..”

Đồ Văn Vĩ nghi hoặc: “Rốt cuộc mày cười cái gì?” Ý cậu ta là học tập khổ như vậy, chẳng lẽ chuyện vui không chia sẻ với anh em được hay sao?

Xuân Tảo xấu hổ đáp: “Chờ mẹ giặt thì đến bao giờ.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 16: Emoji hình mèo cam