Nhà Vua Có Đôi Tai Lừa
Thất Bảo Tô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Bầu trời lúc hoàng hôn
Động tác dừng lại, lời nói cũng nghẹn trong cổ họng.
“Vl, có khi nào chữ X này là tên của một cô gái nào đó? Tên tớ không có chữ X. Tên cậu cũng không có!” Đồng Việt vỗ ngực: “Sao có thể? Vl thật chứ!”
“À… được.” Xuân Tảo phản ứng lại, di chuyển sang phải hai bước nhường chỗ cho anh.
Đồng Việt tuyệt vọng thở dài, làm bộ xắn tay áo lên cổ vũ tinh thần: “Các chị em, bắt đầu thôi!”
Trong tầm mắt cô, chiếc giẻ lau bị nhét bừa vào hộp phấn bị ai đó cầm lên, Xuân Tảo tưởng Đồng Việt và Đinh Nhược Vi đã quay lại, vừa định chào hỏi: “Này, các cậu…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy vậy cô nàng lập tức buông bút, vươn cổ sang hỏi nhỏ: “Cho tớ ~ xem thử ~ trang cá nhân của cậu ấy đi ~”
(*) Phiên âm (pinyin) của Xuân Tảo là【Chūn zǎo】
Nhưng anh đã mở lời trước.
Đồng Việt ỉu xìu luôn: “… Cho cậu mượn sim thì cũng có khác gì đâu.”
Cánh tay người nọ vẫn đang di chuyển đầy mạnh mẽ, cả cổ tay áo và vạt áo trắng của anh cũng vậy. Rõ ràng có rất nhiều thứ trước mặt đến vậy mà ánh mắt cô lại chẳng thể tìm thấy điểm dừng.
Đồng Việt đã đến trước chiếm được chỗ đẹp.
Thoáng chốc trước bảng tin chỉ còn lại mình Xuân Tảo. Sự yên tĩnh bất thình lình ít nhiều cũng khiến người ta cảm thấy không quen, nhất là trước giờ tự học buổi tối, đằng sau thỉnh thoảng có học sinh đi ngang qua đều tò mò đánh mắt sang chỗ này.
Xuân Tảo vắt nước giẻ lau rồi đưa cho hai người họ.
Người đứng bên cạnh là Nguyên Dã.
Bảng tin do lớp D vẽ học kỳ trước về ngày thành lập Đảng và quân đội vẫn còn mới đến tám phần.
Cuối cùng Xuân Tảo nhìn xuống dưới, nơi cô vừa nhấn khăn lau bảng lên một lúc lâu.
Cậu không thích câu trả lời của tôi à?
Xuân Tảo đặt cặp sách xuống, rút cuốn giáo trình được ghim cẩn thận ra đưa cho cô bạn.
Xuân Tảo vội vàng quay mặt đi.
Chàng trai cũng tiến lại gần cô hơn.
Ba người phân công rõ ràng.
Cứ đứng đơ ra đó hình như càng kỳ quặc hơn…
Người trực tiết tự học tối hôm nay là cô chủ nhiệm lớp.
“Nguyên Dã…” Đồng Việt nhíu mày phân tích, “Trong tên của cậu ấy không có chữ X nào cả.”
Đồng Việt thở phào nhẹ nhõm, lập tức đồng ý luôn, đang định nịnh nọt thêm đôi câu thì Trần Ngọc Như đã kêu cô nàng ngồi xuống bằng giọng ghét bỏ.
Ở đó có một vết ướt màu đen đậm, nhìn kỹ trông như hình trái tim.
Đồng Việt hí hửng hỏi thăm tiến độ thêm bạn bè của cô.
Chỉ là kể từ khi đến tuổi tới trường, đối với cô việc đi học giống như lớp bảo vệ ngăn cách với thế giới bên ngoài, quá trình học tập giúp lớp bảo vệ này ngày càng dày hơn. Cảm giác an toàn càng nhiều thì đồng thời cũng càng tự cô lập chính mình —— Không phải cô không xây cho mình những cánh cửa khác mà đằng sau cánh cửa ấy chỗ nào cũng có ánh mắt sâu tựa biển của bà Xuân.
Đồng Việt vùi đầu chép không ngừng nghỉ. Xuân Tảo uống hai ngụm trà, cảm thấy rảnh rỗi bèn lấy cuốn sổ tay từ vựng trong cặp ra lặng lẽ đọc.
Cậu thích đi học à?
Câu trả lời của anh thật sự khiến cô giật mình:
“Là do tớ tự kiểm soát thời gian dùng điện thoại.” Xuân Tảo nhàn nhạt đáp, tay lật sang trang khác, mắt nhìn thẳng: “Có điều tớ có thể miêu tả lại cho cậu.”
Xuân Tảo đáp: “Tớ không cầm điện thoại theo.”
Chỉ nguyên việc lau sạch thôi đã là cả một công trình lớn.
Nguyên Dã:
Đồng Việt và Xuân Tảo mỗi người mang một túi lớn dụng cụ vẽ về lớp.
“Nếu không thì khó giúp được cậu.” Anh ám chỉ nửa bảng trên phía trước mặt cô.
Đến lúc tan học, cô từ sau bục giảng đứng dậy rồi gọi: “Đồng Việt.”
Không ổn định có nghĩa là không an toàn.
Nhưng không ngờ anh còn gửi thêm hai nút like ủng hộ nữa, loại icon phổ biến này đặt trên người Nguyên Dã quả thực có hơi kỳ quặc, thật sự nhìn không rõ là ủng hộ hay là trào phúng.
Xuân Tảo gật đầu: “Ừ.”
Đồng Việt là học sinh khó trị nhất lớp, mặc dù thành tích không đến nỗi kéo chân nhưng thường xuyên bị nhắc nhở vì vi phạm quy định, là người đầu tiên rơi vào vòng cấm trong cảm nhận của Trần Ngọc Như. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồng Việt điều chỉnh lại suy nghĩ: “Tạm thời bỏ qua cái tên đi, ảnh đại diện thì sao?”
Đồng Việt nhìn cô: “Oreki Houtarou, để ảnh đại diện là người này không phải xấu trai thì cũng là trap boy.”
Nên miêu tả cuộc sống sau khi có sự xuất hiện của Nguyên Dã như thế nào đây nhỉ. Gợn sóng, kẽ hở, hay những rung cảm như có như không lại chẳng thể xem nhẹ, tất cả đều là yếu tố không ổn định.
Nguyên Dã vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện:
“Sao tớ biết được?” Xuân Tảo nhìn Đồng Việt một cách khó hiểu vì trông cô bạn không giống người hiểu rõ về các nhân vật trong manga.
Xuân Tảo cảm thấy nhịp đập trái tim mình trở nên hết sức rõ ràng, như thể bị một lực lượng vô hình siết chặt.
Vừa thấy Xuân Tảo bước vào, cô nàng khốn khổ chờ đợi hơn 20 phút lập tức hớn hở như được sống lại.
Đồng Việt nhét vội giẻ lau vào hộp đựng phấn: “Tớ đi cùng cậu”, rồi đuổi theo.
Xuân Tảo bật cười, cầm điện thoại của Đồng Việt lên nghiên cứu: “Trap boy á? Bạn nam trong ảnh này có vẻ ổn mà.”
Đinh Nhược Vi đi bên cạnh đang lên mạng search hình ảnh và tư liệu liên quan đến chủ đề lòng yêu nước để tìm kiếm linh cảm, thỉnh thoảng đưa cho Đồng Việt xem để tham khảo ý kiến của cô nàng.
Xuân Tảo ngừng lại chốc lát rồi đáp: “Bọn tớ thêm bạn với nhau rồi.”
——
Cô nhìn “toà nhà cao tầng” do Đinh Nhược Vi sáng tạo ra, rõ ràng cao hơn “nhà hai tầng” của cô nhiều. Xuân Tảo kiễng chân vẽ thêm một mái nhà hình cung cho ngôi nhà trước mặt mình.
Xuân Tảo vội vàng bỏ tay xuống, suy nghĩ cách bắt chuyện với anh.
Rồi nhảy lên hai cái, cố gắng vẽ thêm hai ăng ten cao thấp không đều trên đó.
Ánh mắt Xuân Tảo dừng trên một ký tự tương đồng trên trang sách: “Tên trên mạng của cậu ấy là X.”
Cô ấy lui về sau vài bước, nhìn hình parabol trước mặt rồi bật cười: “Tớ đi tìm thêm hai cái ghế lại đây.”
Học tập giống như sợi dây leo núi vậy, nắm chặt khiến tay mình đau nhưng thân treo giữa sườn núi cô cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Cô phát hiện tay phải mình vẫn còn ấn khăn lau lên bảng rất lâu không di chuyển. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn lâu sẽ bị hút hồn.
Anh không nhìn cô cũng không nói gì mà chỉ chăm chú lau.
Xuân Tảo vội vàng phủ nhận “không phải”, đang định gửi đi thì đối phương đã nhắn thêm một tin nữa.
Ồ, thật sao.
Cô trả lời:
Đồng Việt tưởng mình lại bị tố cáo vì lỡ gây ra “tội lỗi” nào đó, trong lòng thấp thỏm sợ hãi, chậm rãi đứng dậy.
Xuân Tảo liếc cô bạn mình một cái, đối với tính thích suy diễn và overthinking của bạn mình cô xin phép từ chối cho ý kiến: “…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xuân Tảo ngẫm:
Đồng Việt nhanh tay rút di động ra, chuyên chú tìm gì đó rồi giơ ra trước mặt Xuân Tảo: “Có phải người này không?”
Từ vị trí của Xuân Tảo nhìn sang, đằng sau chiếc mũi thẳng của cậu là bầu trời lúc hoàng hôn bị cắt ngang bởi những tòa nhà cao tầng và hành lang.
Xuân Tảo nhìn kỹ màn hình rồi đáp: “Hình như vậy…”
Xuân Tảo đứng im trong sự bối rối và căng thẳng.
——
Xuân Tảo chỉ có thể trả lời bằng icon mỉm cười 😊 mà ngày xưa chôm được từ Đồng Việt.
Tâm trạng đó rất khó miêu tả.
Đinh Nhược Vi cao hơn 1m70 cho nên rõ ràng khu vực của cô ấy sạch hơn hai bên còn lại.
Chỉ sau vài động tác đơn giản, khu vực của Đồng Việt đã được chàng trai lau sạch bóng. Lúc này, anh mới cúi đầu nhìn cô, dưới ánh nắng ngược chiều ánh mắt anh càng thêm sâu sắc.
Xuân Tảo ngẩn người, không hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy chua chát. Đúng vậy, trong suốt nửa tháng sống chung nhà cô hầu như không bao giờ thấy Nguyên Dã học bài. Người dễ dàng bay qua đỉnh núi sao có thể hiểu được cảm giác gian nan bò từng bước l3n đỉnh núi của cô.
Đồng Việt: “Chậc, toàn là đồ rẻ tiền không vậy? Bút vẽ đến nhãn hiệu còn không có.”
Giờ ra chơi sau tiết thể d·ụ·c ngày thứ Hai, được cô chủ nhiệm cho phép, Xuân Tảo cùng bạn đi đến phòng dụng cụ, ngoài ra còn có một cô bạn cùng lớp bị họ kéo đi làm việc nghĩa.
Đồng Việt phụ trách lên ý tưởng và tiêu đề lớn, Đinh Nhược Vi phụ trách vẽ và tô màu còn Xuân Tảo phụ trách viết bảng.
Đồng Việt nhìn sang: “Cậu đi một mình hả?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù bạn nói có lý hay không thì Xuân Tảo vẫn khá đồng tình với lời đề nghị này.
Hoặc là leo lên cao, không thì ngã xuống vực thẳm.
Đồng Việt đã chuẩn bị sẵn bánh mì và sữa làm bữa ăn nhanh cho nhóm.
Mình tệ quá. Từ trước khi đi ngủ đến lúc tỉnh lại, Xuân Tảo cứ thầm mắng bản thân mãi, rõ ràng tối qua đã biết tình huống trong nhà Nguyên Dã nhưng vẫn cứ thích chọc vào nỗi đau của cậu ấy.
Cũng không hẳn.
Xuân Tảo ngoái đầu nhìn cô nàng, cũng lặng lẽ lau mồ hôi thay bạn mình.
Trước giờ cô Trần Ngọc Như giáo viên chủ nhiệm của bọn họ rất ít khi cười, ánh mắt sắc như tia laser trong viện bảo tàng.
Không cần Đồng Việt nhờ, Xuân Tảo đã chuẩn bị sẵn tinh thần hỗ trợ bạn bè ngay sau khi nghe được nhiệm vụ đó.
Vì phải đưa bài tập cho Đồng Việt nên khoảng hơn 4 giờ chiều Xuân Tảo xin mẹ đến quán trà sữa với lý do “trước khi quay lại trường học thì càng phải học chăm chỉ hơn”.
Bên cạnh bỗng có người dừng lại.
“Cậu không hiểu đâu. Nhân vật này không có vấn đề gì nhưng những ai dùng ảnh của người này hầu như đều có vấn đề.” Đồng Việt lấy lại điện thoại, “Nếu Nguyên Dã lại nhắn tin với cậu tiếp thì tớ đề nghị cậu để ý kỹ xem.”
“Cho tôi mượn chỗ chút?”
Đinh Nhược Vi: “Có còn hơn không, còn đòi hỏi gì nữa.”
“Trong bảng chữ cái Alphabet hả?”
Vì thế cô cũng hỏi anh:
Để tăng năng suất, mỗi người phụ trách một khu. Chỉ sau 10 phút, hình vẽ và chữ viết nửa dưới bảng tin đã được lau sạch sẽ.
Cuối cùng nếu như có vấn đề về chi tiết thì cả ba sẽ cùng kiểm tra và bổ sung.
Sau khi mời cậu ấy đi ăn xong cô sẽ để bản thân trở về quỹ đạo an toàn vốn có.
Xuân Tảo yên lặng vừa dựng tai lên nghe vừa gom hết giẻ lau bảng của lớp lại.
Sau khi ăn nhanh nhất có thể để lấp bụng, ba người chụm đầu trước bảng tin, một lúc lâu không động đậy, sáu mắt nhìn nhau.
May sao không có chuyện gì cả, Trần Ngọc Như chỉ dặn dò đơn giản: “Sắp đến Quốc Khánh rồi, tuần sau sẽ có lãnh đạo đến trường kiểm tra, lớp ta được giao nhiệm vụ trang trí bảng tin ở hành lang công cộng, em là ủy viên tuyên truyền nên hãy lên kế hoạch đi nhé.”
——
Đối phương nhạy cảm nhận ra:
Cô ấy tên Đinh Nhược Vi, khả năng hội hoạ không thua kém gì Đồng Việt ngày xưa từng học vẽ ở Cung Thiếu Niên, nghe đồn từ hồi cấp Hai đã biết bán tranh chân dung trên mạng để kiếm thêm thu nhập.
“CP tớ đã chớt ngay sau khi tớ thành fan, tớ khổ quá huhu.” Cô nàng giả vờ sụt sịt rồi cầm bút lên viết: “Thôi học vậy, xin chớ làm phiền.”
Cho nên từ khi tiết tự học bắt đầu cho đến khi kết thúc, lớp C im phăng phắc tưởng chừng như có thể nghe rõ tiếng kim rơi, trong lớp chỉ có tiếng bút viết soàn soạt trên giấy, không ai dám ho he nói chuyện riêng.
Đến trưa về nhà, Xuân Tảo báo trước với mẹ là tối nay sẽ không về ăn cơm trước khi vào tiết tự học, cô không dám nói thật là vì phải đi vẽ báo tường hộ Đồng Việt nếu không chắc chắn mẹ cô sẽ không đồng ý, không những thế còn cằn nhằn đến tết năm sau.
Thích thì không phải mà ghét thì không đến nỗi.
Trên hành lang người đến người đi, anh nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy.
Xuân Tảo trầm mặc.
Nó như hồ nước tĩnh trong tranh sơn dầu, tông màu ấm, đậm đặc, yên tĩnh, không lưu chuyển.
Cuốn sổ tay bỏ túi vốn khá là mỏng, sau khi được Xuân Tảo chỉnh sửa lại thì trở nên dày hơn nhiều, trang nào trang nấy chi chít những hàng chữ đều đẹp như in.
Cậu ghét đi học đến vậy sao?
Đồng Việt lập tức trở nên lạnh lùng, tắt điện thoại, úp ngược xuống bàn, cúi đầu viết.
“Ai?”
Chàng trai một tay giơ cao, dễ dàng lau tới đỉnh cao nhất trên bảng tin.
Chương 11: Bầu trời lúc hoàng hôn
Mắt Xuân Tảo hơi co lại, cô nhanh chóng ngẩng lên nhìn Nguyên Dã. Sau khi xác định anh vẫn chưa để ý đến chỗ này, cô mới giơ tay trái lên, giả vờ vô tình lau qua hai lần để làm dấu vết kia biến mất hoàn toàn.
Sau khi quay lại lớp, hai nàng “nghệ sĩ” ngồi xuống hàng cuối để kiểm kê lại dụng cụ vẽ, phấn và bột màu, vừa làm vừa phàn nàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đinh Nhược Vi nhún vai tỏ vẻ không vấn đề gì: “Hai cái ghế chắc không nặng đến vậy đâu…”
“Giờ ra chơi ngày mai em đến phòng Giáo Vụ nhận tài liệu nhé.” Cô giáo nhìn quanh lớp một lượt: “Tìm thêm hai, ba bạn nữa làm chung cho sớm xong.”
Xuân Tảo nắm chặt khăn lau bảng trong tay.
Xuân Tảo đoán Nguyên Dã sẽ bị chọc cười.
Thích chứ.
Cô không tin Nguyên Dã không biết điều ấy.
Quả vậy.
Nếu cô giơ tay lên có lẽ sẽ chạm vào người anh; nhưng nếu lùi ra sau thì có vẻ cố ý quá.
Vì bảng tin ở hành lang công cộng khá to hơn nữa cũng “có tuổi” rồi nên không thể chỉ dùng mỗi phấn như bảng tin trong lớp.
Tôi thích đi học vì đi học thì không cần phải về nhà.
Đồng Việt nhanh chóng nhậm miệng.
“Sao thế?” Xuân Tảo tò mò vì sự thay đổi nhanh như chớp của cô nàng: “Ảnh đại diện này làm sao?”
Thành tích ổn định đã cho cô năng lực bách độc không thể xâm phạm, cũng khiến bốn phía xung quanh cô trở nên kín kẽ không một kẽ hở.
“Xin mời.” Đồng Việt tỏ vẻ ham học hỏi.
“Trời ơi cuối cùng cậu cũng tới.” Đồng Việt vội đẩy cốc trà sữa chưa uống sang.
“Nam?”
Làm gì có ai cam tâm trở về đáy cốc chứ? Ai chẳng biết phong cảnh đẹp đều ở trên đỉnh núi.
“Ừ.”
“Manga.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.