Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Nhất Chỉ Nga Nga
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 137
Bọn họ trồng lúa không nổi mới chạy đến Mộc Dương.
Chẳng qua cũng vì chuyện này mà tiền công so với những người khác ít hơn rất nhiều.
"Đại ca, nhị ca!" Thiếu niên gầy gò lại rất mạnh mẽ thở hổn hển chạy đến trước mặt Hồ Đại, Hồ Nhị.
Hai huynh đệ chúng ta không phải cũng vì nguyên nhân này mới chạy đến Mộc Dương cắt quả quyết cho người ta kiếm miếng ăn sao?"
"Đại ca, chúng ta về đi!" Ánh mắt Hồ Lão Nhị cực nóng nhìn đại ca.
Hai tay thiếu niên chống chân, cong eo thở phì phò một hơi mới nói: "Hỉ tử... Hỉ Tử ca nhờ người đưa tin tới.
"Đại ca ý của ca là đồng ý quay về?"
Dù sao đó cũng là hắn sinh ra và lớn lên, cho dù cha mẹ đã không còn nhưng nhà vẫn còn đó, đó vẫn là nhà của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồ Đại dừng tay đang cắt quả quýt, quay đầu lại nói: "Sài Tang đã nghèo mười mấy hai mươi năm, bao nhiêu đời tri huyện không nói tới chuyện tạo phúc cho bá tánh, ngay cả huyện phủ nha môn hư hỏng như vậy cũng không thể bỏ tiền ra tu sửa, sao còn có thể lo chuyện sống c·h·ế·t của dân chúng.
Nhà cũ còn thờ phụng bài vị cha mẹ, bọn họ là cần phải trở về.
Có người ngoài vốn là người Sài Tang đi chạy nạn nghe xong tin tức này trong lòng rung động.
Tuy quả quýt không bán được giá cao, nhưng cũng không liên quan đến bọn họ.
Mấy ngày liên tục, tin tức tới ngoại thành Sài Tang khai hoang có thể nhận lương thực hơ nữa bữa trưa còn có thêm bánh bao trắng, một truyền mười mười truyền trăm cứ thế truyền ra ngoài huyện.
"Nói là gì?" Hồ Nhị là người nôn nóng, không chờ đệ đệ nói xong đã vội vàng hỏi.
Hồ Nhị nghĩ cũng đúng, toàn bộ Sài Tang chủ yếu là đất hoang.
Nói là..."
Bánh bao là cơm trưa khai hoang của bá tánh, chờ đến khi hoàng hôn thu dọn nông cụ đều đến lều bên này đăng ký, sau đó nhận lương trở về nhà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước lều đặt hai cái bếp, bữa trưa đều sẽ hấp bánh bao trắng.
"Đại ca nói xem chuyện này có phải là thật hay không?"
Hồ Thị có chút thất vọng, ngượng ngùng nói: "Bỏ vào của công thì cứ bỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Thật, thật!" Hồ Tiểu Tam đột nhiên gật đầu, lại nói: "Tỷ phu của Hỉ Tử ca đến Mộc Dương buôn bán, Hỉ Tử ca mới nhờ hắn đưa tin đến đây.
Không đợi được các ca ca đáp lại, đã bị đánh một cái vào ót trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hỉ Tử ca còn nói, nếu bây giờ chúng ta tở về, đúng lúc theo kịp thời gian mở rộng khai hoang trong huyện.
"Hỉ tử ca nói chúng ta trở về Sài Tang! Nếu là ba năm không quay về tài sản trước đó của nhà ta tất cả đều sung công"
Oán giận xong lại nhìn về phía đại ca: "Đại ca, chúng ta quay về Sài Tang đi!"
Hỉ Tử ca còn nói, tri huyện đại nhân đã nói người nào khai hoang được sẽ tính là của người đó, hoa màu trồng trên đất mới khai hoang năm năm không thu thuế.
Bọn họ đều làm theo công nhật, không ký khế ước với chủ nhà.
Đại ca, nhị ca chúng ta trở về Sài Tang thổi." Hổ Tiểu Tam nghỉ ngơi đủ nói liền một hơi, sau đó lại chờ mong nhìn hai ca ca.
Đã hơn nửa năm không biết Thanh Thanh đã hứa với người khác hay chưa.
Đại ca, chúng ta trở về SÀI Tang đi."
Cây cải dầu có thể ép dầu.
Ngoại trừ có thể nhận lương thực, buổi trưa còn có bánh bao trắng để ăn.
Chương 137
Dân chúng có lương thực ăn, đương nhiên vô cùng nhiệt tình.
"Đại ca?"
Nếu Thanh Thanh chưa có người khác, nếu tri huyện Sài Tang mới thật sự có năng lực, hắn nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt, kiếm tiền mua sính lễ cưới Thanh Thanh về làm vợ.
"Nhị ca, Hỉ Tử ca nói Sài Tang chúng ta có tri huyện đại nhân mới còn mang theo hạt cây cải dầu.
"Lão Tam, đệ tới sườn núi phía bắc gọi đại tẩu về. Lão Nhị, ngươi vào vườn nói với mấy người đồng hương chuyện này, nếu có về chúng ta cùng về."
"Ai bảo ngươi vừa rồi nói chuyện chỉ nói một nửa?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói thật, Hồ Tiểu Tam đi hơn nửa năm đã sớm nhớ nhà.
Mộc Dương cũng không trồng được nhiều lương thực, nhưng tốt xấu cũng có mấy vườn trái cây.
Dù sao cũng có trồng cũng không thu hoạch được gì, trồng ra chút đồ ăn còn không bỏ ra nộp thuế."
"Ừ!" Hồ Lão Đại khẽ đáp.
Bọn họ chỉ cần giúp Lưu tài chủ cắt quả quýt, một ngày tính ra cũng có thể kiếm được bảy tám văn đổi lấy miếng ăn.
Hồ Lão Nhi nghe thấy được quay về Sài Tang, trong lòng vô cùng chua xót.
Hồ Tiểu Tam bĩu môi: "Rõ ràng là đệ mới nói được một nửa, đã bị ca cướp lời, cuối cùng còn trách đệ."
Làm một ngày công tính một ngày tiền, nghỉ hay làm tự do.
Hồ Lão Đại cũng không biết suy nghĩ cái gì, im lặng một lúc lâu không nói gì, Hồ Tiểu Tam gọi hắn lấy lần mới khôi phục lại tinh thần: "Lời đệ vừa nói là thật sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.