Nha Hoàn Tiểu Xuân
Lâm Bản Kiều
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Ta ôm lấy má phải sưng đỏ, quỳ trên bục gỗ thường ngày canh đêm, chua xót đáp:
"Đầu óc cứng nhắc."
Trong đôi mắt hạnh trừng lớn của tiểu thư, lửa giận vơi đi phần nào, thay vào đó là vẻ khinh miệt khó hiểu:
Năm ấy, tiểu thư bị rơi xuốngnước, tỉnh dậy tính tình liền thay đổi, khi ta quỳ xuống, nàng hoảng sợ bất an, miệng lẩm bẩm: "Người người bình đẳng, mau, đừng quỳ ta."
Tranh đoạt ngôi vị, đồng nghĩa với đổ máu, đồng nghĩa với việc có người hy sinh.
Ta nắm tay nàng, không ngừng nũng nịu gọi "Tỷ tỷ tốt".
"Tỷ đúnglà cứng đầu, tỷ lại muốn đọc sách? Biết được vài chữ liền coi mình là nữ tú tài rồi sao?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trở về phòng nha hoàn đã là đêm khuya, Tiểu Thu vẫn còn đang mượn ánh nến lờ mờ cặm cụi thêu hoa văn cho áo cưới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngoại trừ ta.
Lúc ấy, ta mười tuổi ngẩn người, suy nghĩ một hồi, đáp: "Ra khỏi phủ ta đã hai mươi tuổi, tất nhiên là phải nhanh chóng gả chồng, tìm một thị vệ, quản gia, phu xe nào đó không chê ta mà gả, chính là ngày tháng tốt đẹp rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà câu nói này, chính là tiểu thư năm lên bảy đã nói với ta.
Còn một tháng nữa tiểu thư sẽ xuất giá, gả cho Tam hoàng tử Sở Lẫm - người đang rất được sủng ái, trên dưới trong phủ đều rất hài lòng với hôn sự này.
Tiểu Thu chọc chọc đầu ta, nhưng lại châm thêm một ngọn nến, đặt trước mặt ta, giả vờ như vô tình nói: "Ta phải thêu hoa văn, mới không phải châm đèn cho tỷ đâu."
"Cuộc đời Tiểu Xuân mong muốn, không cầngả chồng, chỉ có bản thân, Tiểu Xuân không muốn ra khỏi một cái phủ, lại bị nhốt vào một cái phủ khác."
Tiểu thư rất tốt với ta, lén sửa khế ước bán đứt của ta thành khế ước bán thân, nàng nói: "Đừng gọi ta là tiểu thư nữa, gọi Mộng Lan là được."
"Thưởng của chủ tử là thưởng, phạt của chủ tử cũng là thưởng, tỷ đúnglà không biết phân biệt tốt xấu, tiểu thư muốn ban cho tỷ hôn sự tốt đẹp như vậy, tỷ lại từ chối, nếu là ta đã sớm chạy đi tạ ơn rồi."
Nếu Tam hoàng tử thành công, Thượng thư phủ sẽ một bước lên mây, nếu thất bại, trên từ tiểu thư, dưới đến nha hoàn đi theo như Tiểu Thu, vận mệnh của họ sẽ ra sao?
"Tiểu Xuân, đừng nói những lời đại nghịch bất đạo đó nữa."
"Kỳ lạ thật, bỏ qua ngày tháng an nhàn trong phủ, ngươi muốn gả cho hạng bán dầu cháo ngoài kia, ngày ngày cãi vã vì năm đấu gạo sao?"
Hoàng thượng hiện giờ chỉ có ba vị hoàng tử, Thái tử hoang d·â·m vô độ, Nhị hoàng tử là kẻ bất tài, chỉ có Tam hoàng tử là người tài giỏi, trong lòng dân chúng rất được ủng hộ, nghe nói Hoàng thượng có ý phế Thái tử.
Mà tiểu thư hiện tại, nàng cao cao tại thượng ngồi trên giường thêu, ánh mắt khinh miệt nhìn ta, suy đoán lời ta nói là thật hay giả.
Ta im lặng một lát, bỗng ngẩng đầu nhìn tiểu thư, nàng và người từng dạy ta "Nữ nhi sinh ra phải tự tôn tự cường" dường như không còn là một.
Nhìn thấy má ta sưng vù, nàng kinh ngạc: "Tiểu thư đánh sao?"
Ta lớn hơn tiểu thư ba tuổi, nàng gọi ta là Tiểu Xuân tỷ tỷ, nàng cho ta cùng đọc sách, viết chữ, quan trọng hơn là, nàng dạy ta lẽ phải. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tiểu Xuân, sau này ra khỏi phủ ngươi muốn làm gì?"
Ta gật đầu, nàng lập tức buông đồ thêu xuống, lục tìm dầu hoa hồng thoa cho ta, đau lòng xoa xoa, nhưng vẫn là không ngừng khuyên nhủ.
Chương 1
Ta nhanh chóng lật xem cuốn 《Sơn Hải Chú》 mượn được: "Ngày mai phải trả rồi, hôm nay phải tranh thủ xem xong."
Nàng lạnh lùng dùng ngón tay đeo hộ giáp v**t v* mặt ta: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mộng Lan tiểu thư nắm tay ta, trịnh trọng nói: "Tiểu Xuân, đừng từ một cái phủ này xong bị nhốt vào một cái phủ khác, ngươi phải sống cuộc đời của chính mình."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.