Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Thập Thất Kim
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9
Nếu như quá khứ của Tống Sơn thay đổi hoàn toàn.
Tín Thủ Tự là một miếu nhỏ hẻo lánh, vắng lặng sạch sẽ, lại có vẻ tiêu điều.
Trần Minh dặn dò hòa thượng quét rác: "Hôm nay khách quý đến đây, đi xuống dưới núi mua chút rượu ngon đi!"
Ngày 10 tháng 8 năm Khánh Ninh thứ bốn mươi lăm.
Rượu ngon?
Ta muốn xem thử trong Tín Thủ Tự có Phật gì.
Lau không sạch, rửa không trôi, nó thành một chiếc nhẫn màu men đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng, đầu gối ta mềm nhũn quỳ trên đất, đành phải chắp tay xin tha: "Các vị kim cương La Hán, đúng là võ nghệ cao cường. Ta l* m*ng rồi!"
Hôm ta g·i·ế·t Hàn Sung, người ngầm bảo vệ ta chính là hòa thượng của Tín Thủ Tự.
Ta sẽ không đi Thái Thị Khẩu xem hắn bị hành hình...
Trong hồ lô của Tống Sơn bán thuốc gì.
Mặc dù y trông có vẻ cục mịch nhưng lại vô cùng nhanh nhạy.
Xem ra bọn họ là người Tống Sơn sắp xếp.
Trước tiên phải cho ta xem thử các ngươi có bản lĩnh gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phu nhân gì?
Nhưng sau khi Hàn Sung c·h·ế·t, trên chiếc nhẫn lại xuất hiện vạch màu lục.
Ta liếc tỷ ấy: "Ai khóc chứ? Ta bị sốt, chỉ đổ mồ hôi thôi."
Ta không phục.
Là chiếc nhẫn mở lối không gian.
Ta biết Tống Sơn trong quá khứ đang thay đổi theo chiều hướng tốt.
Bảy người đứng nghiêm, cúi đầu hành lễ với ta.
Hắn nói ta quá to gan khiến người ta ngày ngày lo lắng.
Ta lại gặp được hòa thượng có duyên gặp gỡ với ta hai lần, y tên Trần Minh.
Mãi cho đến khi đường không gian mở ra, hắn thấy ta mới tin rằng vật trong truyền thuyết này là thật.
Chuyện này không ai tin, ngay cả Hoàng đế cũng không tin.
Người đưa vàng cho ta lúc trước chính là hòa thượng của Tín Thủ Tự mà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Minh là người đứng đầu, y gọi một tiếng, mấy hòa thượng khác nhanh chóng đi qua.
Tần Thanh bưng một bát cháo nóng, đẩy cửa vào.
Trần Minh thấy ta có vẻ khó hiểu, nói tiếp: "Chúng ta không phải người xấu, nếu cô nương gặp chuyện gì khó khăn thì lúc nào cũng có thể đến tìm chúng ta, nhất định chúng ta sẽ hết lòng giúp đỡ."
Có một hòa thượng già quét rác trước cửa, chậm rãi đi qua dẫn ta vào chính điện.
Bọn họ không còn vẻ thận trọng của người xuất gia, trái lại có vẻ hào hùng.
Sẽ không nhặt được chiếc nhẫn này...
"Tín thủ tự?" Tống Sơn lắc đầu: "Đổi chùa khác đi, nơi đó không linh đâu."
Trần Minh thấy vậy ném hạt dẻ vào đầu hòa thượng quét rác: "Làm càn! Dám vô lễ với phu nhân!"
Lúc Tống Sơn đeo chiếc nhẫn này vẫn là màu xanh biếc.
Tỷ ấy xoa gương mặt ẩm ướt của ta, hỏi: "Chỉ bệnh mà thôi, khóc gì chứ?"
Ta định tìm quả hồng mềm để bóp, để đánh bại.
Nhưng dù sao ta cũng có bản lĩnh riêng.
Ta xoay người tung chưởng, đánh về phía Trần Minh.
"Nơi này không phải chùa à?" Ta thốt lên hỏi.
Sau mấy hiệp ta biết mình thua rồi.
Phu nhân?
Ta nhìn xung quanh, tính cả Trần Minh có tổng cộng bảy người.
Nếu như hắn có thể vượt qua con đường c·h·ế·t chóc, vậy tất cả vết máu sẽ bị xóa đi, trở thành màu xanh biếc.
Hòa thượng quét rác nhỏ gầy nhất.
*
Ta nói đừng quan tâm nhảm nhí, ta định đi Tín Thủ Tự, thắp hương bái Phật cầu bình an.
Ta bay lên tấn công, người đó như chuông đồng không hề nhúc nhích.
Để các ngươi cứu ta?
Thảo nào Tống Sơn nói... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chúng ta sẽ chưa từng gặp nhau...
Sẽ không đi Xuân Phong lâu...
Nơi này không linh nghiệm...
Có một lần, hắn viết một bài văn hay, Hoàng đế vui vẻ nên ban chiếc nhẫn này cho hắn.
Một mình ta lên núi.
Sẽ không mở ra lối không gian...
Chương 9
Trần Minh cười nói: "Nơi này là chùa, nhưng tăng nhân thật sự chỉ có một thôi. Người đó không thích gặp người, chỉ thích ở trong phòng niệm kinh một mình."
Sao lại không linh?
Hòa thượng Tín Thủ Tự luôn ở ẩn không ra ngoài, gần đây lại thường đến Xuân Sơn Lâu hóa duyên.
"Phu nhân ở trên xin nhận một lạy của thuộc hạ."
Tống Sơn nói chiếc nhẫn này là thánh vật Phật quốc, theo truyền thuyết có thể giúp sửa mệnh.
Từ ngày xảy ra chuyện Hàn Sung kia, Tống Sơn nhìn ta như nhìn cướp.
Vân vân... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có lẽ cũng vì nó, khi mọi người đã quên mọi ký ức về Hàn Sung thì ký ức của ta vẫn còn đó.
Ta v**t v* chiếc nhẫn, không hiểu sao tim lại nhói đau.
Lúc ta nhặt được nó thấm đầy màu đỏ của máu.
*
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.