Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Thập Thất Kim
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Lúc Tống Sơn không nghiêm túc càng làm người khác yêu thích hơn.
"Khách vô cùng đông đúc, ta mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm lỳ trên giường không động đậy."
Xuân Sơn Lâu, một mặt giúp ta kiếm rất nhiều bạc.
Chép đến mức tay ta đau đớn, cầm bút còn mệt hơn đọc sách.
"Quá dữ!"
Hơn nữa, ta cũng cố ý kết giao quan lại quyền quý đến Xuân Sơn Lâu.
Chữ viết thẳng tắp khiến ta nhớ đến gương mặt tuấn tú của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lần này có ta ở đây.
Tống Sơn cười thành hai vầng trăng khuyết.
Bởi vì ta đã mua Xuân Phong Lâu.
Vì chưởng quỹ, cũng chính là ta phụ trách bảo vệ.
Ta nói với Tống Sơn, y đã làm thống lĩnh cấm quân hoàng thành từ lâu.
"Chỉ tiếc Xuân Sơn Lâu ở tương lai của ngài. Nếu kiếm tiền rồi không biết nên chia cho ngài thế nào."
"Tống Sơn, chuyện xảy ra ở Thái Thị Khẩu không phải tương lai của ngài."
"Mấy hôm nay vừa khai trương, việc làm ăn tốt lạ kỳ."
Có mấy công công đến Xuân Sơn Lâu dùng bữa, bị ta dụ uống say mới nói ra chân tướng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ít nhất cũng hơn vạn lượng!"
Muốn đi thì cho đi.
Ta đưa giấy đến trước bàn của Tống Sơn.
Mỗi ngày một canh giờ, phần lớn thời giờ là hắn đọc sách, ta chép sách.
"Ngài đã làm Trạng Nguyên, chẳng phải đã chép mấy trăm rương sách hay sao?" Ta phàn nàn nói.
Dần dần ta biết rõ lý do Tống Sơn bị định tội từ đầu đến cuối.
Ta cũng sửa tên lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây đều là tự ta tìm.
Chương 3
Lại chuộc thân cho tất cả cô nương.
"Ôi! Là vàng!"
Tú bà hô to gọi nhỏ.
Nhưng thầy nghiêm khắc thì trò càng giỏi.
Ta cũng đặc biệt tìm sư phó, dạy dỗ các cô nương đánh đàn hát khúc.
Dù sao người bưng trà rót nước ở Xuân Sơn Lâu cũng không phải nha đầu, tiểu nhị bình thường.
Ta bảo Tống Sơn dạy ta học.
Hữu duyên còn có thể gặp hoa khôi từng nổi tiếng.
"Ta không biết chuộc thân giá bao nhiêu, nên cố ý bỏ nhiều một chút."
Cho dù sau lưng y tính toán cái quỷ gì, hay chỉ là s·ú·n·g trong tay kẻ khác thì đều phải diệt trừ.
Hạ qua đông đến.
Giai âm nhã nhạc, hung đúc nhân tình.
Ta chắp tay với thần tài.
Ta nói với Tống Sơn ta đã dùng hết số tiền này rồi.
Ta cười thầm trong lòng, dùng tay v**t v* cái rương bị bụi bao phủ, tưởng tượng cảnh hắn giục ngựa ra khỏi thành, được ánh trăng bao phủ.
Tống Sơn nói, y vốn là hộ vệ hoàng thành nhưng lại lên chức cực nhanh.
"Không có, ta đã xem sẽ không quên được."
Hàn Sung.
Ta cho tú bà một khoản tiền để bà ta trở về dưỡng lão.
Giờ phút này, ta viết một tên người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
*
Nào chỉ nhanh chứ?
Hắn cầm thước lên, khẽ đánh lên tay ta: "Lại lười biếng!"
Sau khi Tống Sơn c·h·ế·t không lâu đã cưới công chúa, thành phò mã đương triều.
Rõ ràng tên thống lĩnh cấm quân này phong tỏa toàn bộ tin tức tấu lên trên.
Đáng tiếc, ta không biết chữ.
"Đổi tên hay lắm, không làm cơn gió nhẹ lướt qua nhành liễu, chỉ nguyện làm ngọn núi sừng sững."
Mặc dù chữ vẫn chưa đẹp, nhưng cũng được. Ta nghĩ gì viết xuống như thế.
Ta đã có thể đọc hiểu tất cả sổ sách và khế ước liên quan đến Xuân Sơn Lâu.
Ta cẩn thận xé giấy niêm phong, mở rương ra.
Đồng thời cũng giúp ta thu thập rất nhiều tin tức.
Hễ là tin tức liên quan đến Tống Sơn, cho dù tiểu nhị nghe thấy gì cũng đều giúp ta chú ý.
"Làm thêm mấy lần pháp sự, đốt thêm chút giấy là đủ."
"Tống Sơn, ngài quá khách sáo rồi! Nhiều tiền như vậy mua cả Xuân Phong Lâu cũng được."
Ta nói: "Ta không nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ cảm thấy nếu ngài đã bỏ tiền ra thì nhất định phải để tên ngài vào."
Tống Sơn gật đầu cười.
Không phải màu trắng mà đầy màu vàng.
Hàn Sung?
Cái rương đóng kín, được niêm phong bởi hai tờ giấy ố vàng.
Trước mắt lóe lên.
Ta oán hận liếc mắt nhìn hắn.
Nhưng cho dù cô nương xinh đẹp thế nào cũng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể đến gần.
Có số tiền này, ta không chỉ có tự do mà còn có giàu sang.
Tống Sơn bị tội p·h·ả·n· ·q·u·ố·c, trần tình nhiều lần nhưng thiên tử không gặp.
Xuân Sơn Lâu đã là tửu lâu được chào đón nhất ở kinh thành.
Là y khiến Tống Sơn không có cơ hội biện bạch.
Vành tai ta đỏ lên.
Muốn ở lại thì vinh nhục cùng hưởng, cùng vất vả kiếm tiền.
Ta định biến thanh lâu này thành tửu lâu.
Thiên tử không muốn gặp khi nào?
Từ Xuân Phong Lâu thành Xuân Sơn Lâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Sơn thấy ta đang ngẩn người, thả quyển sách trong tay xuống.
Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng nhạt chiếu lên mặt ta, khiến trong lòng ta vừa đau lại nóng.
Ta đưa tay bịt miệng hắn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.