Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Thập Thất Kim
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 19
Cho nên ta muốn bảo vệ hắn thì phải đảm bảo hắn cả đời bình an.
Đảm bảo hắn có thể thực hiện lý tưởng cả đời.
Đối mặt với quân vương không tin tưởng hắn, thậm chí hãm hại hắn, cho dù hắn không c·h·ế·t vào năm Khánh Ninh thứ bốn mươi thì tương lai sớm muộn gì cũng c·h·ế·t.
Tống Sơn cúi đầu xuống, khẽ nói: "Nhưng Thái tử đã từ chối ta, ngài ấy đã quyết tâm xuất gia." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Haiz. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ta viết lạc khoản là thảo dân xấu xí, nếu Thái tử tức giận cũng không biết tìm ta ở đâu."
*
Ta vốn định ép Thương Sóc nói ra sự thật, nhưng sự thật này ta muốn Tịnh An nghe cùng ta.
Ta nói đó là đương nhiên.
Ta lắc ống tay áo hắn, nói: "Nếu chàng ngại không mắng được thì đưa những tờ giấy này cho Thái tử xem đi."
Chương 19
Để quân cờ trắng và ta bảo vệ Tống Sơn.
Ta kéo tay Tống Sơn hỏi hắn có nhớ nước cờ lần trước hắn đã đi không?
Tống Sơn nhìn xong sững sờ tại chỗ.
"Phí cho pháp hiệu của ngài là Tịnh An, lục tâm của ngài có thể Tịnh? Lương tâm An được à?"
Dường như ta ra tay hơi nặng.
Chỉ cần Tuyên vương lên ngôi, Tống Sơn vẫn làm việc cho triều đình, vậy ngày nào cũng ở trong nguy hiểm.
Thật ra cho dù không phải vì Tống Sơn, cho dù ta là một bách tính bình thường cũng muốn mắng: "Ngài luôn miệng nói muốn mỗi ngày cung phụng trước phật, cầu phúc cho bách tính quốc gia. Nhưng khi quốc gia phải chịu khổ chiến tranh, bách tính phải chịu đói khát, trung thần trong triều bị hãm hại đến c·h·ế·t, ngài dập đầu đọc kinh có tác dụng gì?"
Ta bảo Tống Sơn lên núi một lần, khuyên Thái tử liên thủ với hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này ta không được đau lòng, phải tiếp tục tẩy não hắn: "Tống Sơn, nếu chàng nói chuyện với y không được thì chàng mắng đi!"
Sự thật hiện ra trước mắt.
"Đúng, hôm nay ta đã mắng Tịnh An, y bị ta mắng khóc ròng ròng." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta nhìn Tống Sơn, dáng vẻ không thể tin được. Ta đưa một đống giấy mình đã viết ban nãy đến trước mặt chàng: "Tống đại nhân, chàng xem đi, hôm qua ta đã mắng như vậy, chàng làm theo vậy đi."
Tống Sơn quay đầu chỗ khác, nâng mặt ta lên hôn một cái.
"Y nói nếu có người mắng y tỉnh ngộ sớm hơn thì nhất định sẽ không giống bây giờ, tiếc thương cả đời."
"Mắng... Thái tử?"
Hôm nay ta đã nhìn thấy sự hối hận và đau đớn vô tận của Tịnh An.
Ta đánh lên ngực Tống Sơn: "Ngài ấy từ chối, chàng lại xuống núi một mình? Chẳng phải chàng nên theo đuổi không buông à. Rõ ràng hai người là quân thần, rõ ràng hai huynh đệ cùng chung chí hướng thịnh thế thái bình, núi non liền một mảnh, dựa vào cái gì chàng phải hoàn thành một mình.
*
Ta không hiểu nhiều về y, nhưng ta biết y sẽ không giống Tuyên vương làm tổn thương Tống Sơn.
Nếu Vân Trung Thất Vệ đã thề sống c·h·ế·t bảo vệ người Tống gia, ta nghĩ bọn họ sẽ nghe ta chỉ huy.
Vì ta nói với Trần Minh: "Công tử các ngươi hạ lệnh sẽ không suy nghĩ cho bản thân hắn."
"Ngài là hoàng tử, trời sinh có mệnh làm Hoàng đế nhưng lại từ bỏ không làm, để cho một kẻ tâm tư âm trầm làm Hoàng đế. Kẻ đó hại c·h·ế·t đệ đệ ngài yêu thương nhất, ngài lại mặc kệ hắn ta hại lê dân bách tính. Phật Tổ từ bi với chúng sinh, dùng thân nuôi cọp, mà ngài chỉ từ bi với bản thân, trốn ở trong chùa để lang sói hoành hành thiên hạ. Nếu ngài còn tính người, trong lòng còn nhiệt huyết thì nên cởi áo bào ra đi tranh long bào về, thay đổi vận mệnh vạn dân."
Nếu như trước mặt là cờ c·h·ế·t, ta không đấu lại quân cờ đen kia vậy thì sẽ biến nó thành cờ trắng.
Ta muốn xem y có phải quân cờ trắng ta cần không.
"Chàng là đệ đệ y yêu thương nhất cũng sẽ không mất mạng oan uổng."
Tống Sơn mang tội gì, có thể rửa oan hay không cũng không quan trọng nữa.
Đúng thế, ta mắng như vậy.
Giống như tìm được linh cảm vô tận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Sơn chớp mắt, xoa ngực.
*
Đảm bảo hắn được một minh quân bảo vệ.
*
"Sau đó ta hạ lệnh, người đầu tiên ta cân nhắc là chàng."
"Ngày mai ta sẽ lên núi khiến ngài ấy hồi tâm chuyển ý!"
Tống Sơn cúi đầu nhìn mấy trang, không dám tin vào mắt mình: "Xuân Nương... Hôm nay nàng mắng như vậy à?"
Cũng may y không khiến ta thất vọng.
Kẻ đẩy hắn vào chỗ c·h·ế·t chính là Tuyên vương.
Đàn ông các người đúng là thích giày vò nhau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.