Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu
Thập Thất Kim
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Thật ra ta biết đường về nhà.
"Cô nươngi?"
Ta có thể đi vào phòng hắn, hắn c*̃ng có thể đến sương phòng c*̉a ta.
Có lẽ là vì lối đi này sắp biến mất.
Hắn lại không thốt lên lời nào.
Chỉ thấy sắc mặt hắn tối sầm lại.
*
Xuân Nương.
"Tống Sơn, ba năm sau ngài c·h·ế·t rất thảm."
*
Ta hiểu.
Nhưng chân c*̉a hắn cứ chôn ở đó.
Ta lười biếng đứng lên khỏi giường.
Tống Sơn hỏi ta, ba năm sau Ninh quốc như thế nào.
"Vào ngày mười tháng tám năm Khánh Ninh quốc thứ 45."
Chớp mắt một cái, ta đã về lại sương phòng c*̉a mình.
Ngoài cửa sổ cửa hắn chính là dẫn đến ba năm sau.
Còn chưa đến Trung thu đã phải tiếp khách sớm rồi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngoài cửa sổ này là gì?"
Ta tò mò.
Mỗi ngày chỉ có một canh giờ, lúc hai chúng ta đều mở cửa sổ ra, lối đi này sẽ hình thành.
Ta không thích phí công làm chuyện tốt.
Năm Khánh Ninh thứ bốn mươi lăm, ngày mười tháng tám, hắn c·h·ế·t vào ngày đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta khẽ gật đầu.
"Hửm? Vì sao mà c·h·ế·t?"
Từ nhỏ ta đã không có nhà để về, nào có cha để chôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Năm Khánh Ninh ba mươi bảy.
"Đại ân này không thể nào cảm tạ hết được, Tống mỗ sẽ..."
Vì sao mà c·h·ế·t?
Đó là tội lỗi chồng chất.
Ta duỗi lưng, chuẩn bị đi về phủ.
Ta liên tục mở cửa sổ mấy ngày nhưng không thấy lối đó.
Mà khi đó, ta đang giơ giấy trắng "Bán mình chôn cha", bị đám người xô đẩy vào chân tường.
Trên đó treo một bộ triều phục Trạng Nguyên thêu đầy trân châu.
Lần này ta không có ý định lừa hắn.
Giọng điệu này hung hăng gấp bội so với bình thường, khiến ta không dám thở mạnh.
Trên đường ai c*̃ng nhốn nháo.
Tên này không tệ.
Đầu óc c*̉a ta rối mù.
Không phải người ta nói, người thông tuệ nhất thiên hạ mới có thể đạt Trạng Nguyên à?
"Những chuyện này không tính là gì, ngài bị lăng trì vì tội p·h·ả·n· ·q·u·ố·c."
Bọn họ nhân lúc nhiều người thả lỏng tay đang nắm ta.
Hắn mặc áo bào đỏ chói lóa rực rỡ.
Còn nếu có người thứ ba ở đây, lối đi sẽ không xuất hiện, hoặc sẽ biến mất ngay.
Ta khuyên hắn, ngài đó, vẫn nên nghĩ lại bản thân trước đi.
Ánh mắt Tống Sơn tĩnh lặng như đầm sâu chợt lóe lên.
Có người hét lên, có người bịt kín mắt.
Ta bẻ ngón tay, ta nói hết hình phạt và những lời nghe được ở Xuân Phong lâu cho hắn biết.
Ta cố gắng xóa đi cảnh tượng Tống Sơn bị hành hình trong đầu.
"Ngài ít học lại thành tân khoa Trạng Nguyên."
Nhưng ta nhìn hắn thấy rất dễ bị lừa.
Ta cảm thấy chuyện này giống thăm tù.
"Tống Sơn, ta có thể giúp ngài."
Trước đó, Tống Sơn nói xin hỏi tên cô nương?
Ta dụi mắt, ánh mắt nhìn kệ cách đó không xa.
Tú bà đang ở bên ngoài cố gõ cửa.
"Hơn nữa bị lăng trì ở Thái Thị Khẩu."
Vì thế nói: "Xuân Nương."
"Có, Trung thu ta phải tiếp khách."
Ta nghĩ, dường như Nha đầu xấu xí không phải tên.
Vì thế ta đi theo người đưa bạc cho mình, thấy hắn đi vào phủ Trạng Nguyên.
Càng không thích người tốt bị oan mất sớm.
Dao lăng trì lướt trên người hắn, máu tuôn ra.
Nhưng vào ngày hôm đó, ta nhận được một số bạc lớn.
Sau khi lối đi biến mất, chúng ta sẽ trở lại thời không c*̉a mình.
Tống Sơn không nói tiếp, như có điều suy nghĩ.
Khi ta năm tuổi, trong nhà có đệ đệ.
Là ai dễ bị lừa như vậy?
Ống tay áo khẽ bay vì hắn, cất tiếng chào mừng vì hắn.
Tống Sơn gọi ta lại: "Ngày mai Trung thu, cô nương có hẹn không?"
Vẫn nghĩ rằng "Nha đầu xấu xí" là tên c*̉a ta.
Ta bước nhanh đến bên cạnh hắn, theo ánh mắt c*̉a hắn nhìn lại.
"Xuân Nương, Xuân Nương, mau mở cửa! Khách đã không chờ được rồi!"
Nhưng bọn họ đã nói không cần ta nữa, ta c*̃ng không cần nhà nữa.
Gặp lại Tống Sơn là chuyện nhiều ngày sau.
Rõ ràng chỉ mở cửa sổ nhưng hình như mở cửa dẫn đến nơi khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vẻ mặt bình tĩnh này giống hệt lúc ta nhìn thấy ở Thái Thị Khẩu.
Hôm nay đã sắp đến giờ.
Cuối c*̀ng hiểu rõ quy luật c*̉a lối đi này.
Ta chỉ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, lừa gạt ít tiền tiêu mà thôi.
Ta cắt lời hắn: "Sau khi chuyện này thành công, ngài phải đảm bảo ta cả đời phú quý."
Tống Sơn bật cười ra tiếng.
Giọng nói c*̉a Tống Sơn vang lên ở sau lưng ta.
Xuân Phong Lâu, sương phòng c*̉a ta...
Lúc người tuyên đọc tội trạng ở pháp trường đã nói như thế.
Đáy mắt hắn lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng không hề hoảng hốt.
Từ nhỏ ta còn không có tên.
"Mấy ngày không gặp, trông cô nương có vẻ rất mệt mỏi?"
Tống Sơn nhướng mày, ánh mắt lăng lệ.
"th*m nh*ng xa hoa lãng phí, ức h·i·ế·p bách tính."
Hắn cưỡi ngựa đi trong màu sắc sặc sỡ, giống như thần linh được cung phụng.
"Đúng là một hạt giống tốt để làm hoa khôi, sau này gọi ngươi là Xuân Nương."
Hai hàng lông mày bình tĩnh trong sáng khiến cho trong lòng ta nảy sinh suy nghĩ mãnh liệt.
Cho đến hôm nay, khi ta mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường.
Đây là tên tú bà đặt cho ta.
Thì ra ngoài cửa sổ nhà ta có thể thông về ba năm trước...
Ta chưa từng thấy người đẹp như vậy.
Mấy hôm nay, hai ta đi qua đi lại cánh cửa kia.
Giống như pho tượng chảy máu, ngọc sắp vỡ vụn.
Có lẽ lúc này Tống Sơn đoán rằng ta thật sự bán mình vào phủ, lấy thân báo đáp.
"P·h·ả·n· ·q·u·ố·c? Chẳng lẽ ta quy hàng Bắc Lương?"
"Khách? Cô nương không chuộc thân à?"
Ta đi đến trước cửa, kéo then cài cửa ra.
Nhưng chúng ta không đi được thế giới ngoài phòng c*̉a đối phương.
Trong lòng buồn bực.
Chương 1 (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta bị cha mẹ dẫn vào thành.
"Đúng, có thể cứu mạng ngài."
"Đúng vậy, mệt c·h·ế·t ta rồi, quá nhiều khách rồi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.