Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 - Chương 11: Ngoại truyện

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 11: Ngoại truyện


đề nghị hòa thân. Hắn không còn trẻ, nếu ở trong kinh thành, e đã bị

đến đâu, dù khí thế c*̉a nàng có mạnh đến đâu, nàng vẫn chỉ là một

Gã béo phát hiện ra ánh mắt c*̉a Tần Liệt, lập tức nhảy cẫng lên,

binh tiến đến càng gần. Đi đầu đội quân là một thiếu niên cưỡi ngựa

Quân Yên ở phía Bắc đã

trách tội. Họ sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai. May mà cuối c*̀ng

tuy không giỏi dùng mưu nhưng dũng mãnh, dưới trướng còn có không ít

bình thường, Tần Đế sẽ không đành lòng… Dù sao Tần Liệt c*̃ng là

chiến trường còn hơn.

khăn thế nào, dù cho đối diện với chông gai ra sao, nàng đều có thể

Lương Khinh Ngôn chỉ thấy mấy đứa bé trong nhà hoặc điêu ngoa, hoặc

Có lẽ là định mệnh,

gia vẫn luôn lạnh lùng không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên đỏ

Cách họ khoảng mười bước chân, thiếu niên ghìm dây cương, đôi mắt xinh

Tiểu sư muội hoạt bát thẳng thắn đã trở thành một phần trong cuộc

Nhân lúc quân Yên còn chưa

Cuối c*̀ng, mọi chuyện

Tần Liệt nghe vậy, không

Cuộc sống trên núi kham

Bảo một mình chẳng thể ứng phó, chẳng bao lâu bị ép giao soái ấn,

Ngày Mười bảy tháng Tám,

khổ, cả núi chỉ có một gã tạp dịch nhóm lửa nấu cơm, còn kiêm luôn

chân bước chậm dần. Do dự một lúc, Lương Khinh Ngôn quyết định quay

Trịnh, bức Tần Tu vào đường c*̀ng sẽ phải giống như đàn ông, cơ bắp

Lương Khinh Ngôn siết tập

lúc hơn mười tuổi rời Kinh đi đánh trận, gần mười năm nay hắn chưa

quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, đâu làm mấy chuyện này bao giờ. Chưa

mất!”

Trong lòng Tần Liệt chợt

Đang trong cơn tức giận,

(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)

nghiêng đầu nhìn A Bảo, thì ra là một tiểu cô nương, thảo nào lại

dẫn đến triều đình không yên. Nhưng nếu kết thân với một gia đình

thì gặp phải thổ phỉ, chúng nhất quyết truy đuổi không tha. May mà

Chuyện hôn nhân c*̉a Tần

nhớ lần đầu gặp Bảo Khâm, hắn mới mười tuổi, được phụ thân dẫn lên

về nữa…

Người được phái đi nghe

Bảo Khâm bị gã Lý Kha Minh tráo mận đổi đào, trở thành thê tử chưa

thiếu nữ mới lớn. Cả đội quân Tây Bắc sao có thể đè nặng lên đôi vai

ngây thơ.

mắt.

ý, ta… sẽ bảo vệ muội.”

chém một phát vào cánh tay, máu tươi thấm đỏ tay áo.

dị thường.

Lập thu, mặt trời vẫn chói chang như c*̃, nóng bức đến mức ngột ngạt

thương nhân bán hàng da tiến về phía trước.

đứa, nhưng dù là con vợ cả hay con vợ lẽ c*̃ng đều khác hẳn nàng.

cưới c*̉a hắn…

Doanh trại Tây Bắc có can

Không lâu sau, Lưu lão

Lương Khinh Ngôn đỏ mặt.

trong quân đội nên cơ thể vẫn toát lên sát khí. Tướng quân trẻ tuổi

chừng năm, sáu tuổi, mũ đội trên đầu không biết là nam hay nữ. Đứa

Nàng vốn nên là tân nương

trông nhếch nhác vô c*̀ng, nhưng dù sao c*̃ng là người được huấn luyện

c*̃ng chưa từng thê thảm như thế này, thị vệ đi c*̀ng bốn người c·h·ế·t,

“Điện hạ phải nghĩ cho

Nghĩ vậy, Tần Liệt không

thường xuyên khiến đám cấp trên bụng dạ xấu xa nổi trận lôi đình.

sợ hãi: “Mấy vị này đều là huynh đệ trong tiêu c*̣c Chấn Uy, tướng

Tần Tu, hắn đã chẳng cần vội vàng đuổi theo. May mà… may mà… Tần Tam

Nói xong, Lương Khinh Ngôn

cười cười nói chuyện với họ, sau đó sai thuộc hạ đưa những người

gia đình phản đối, kiên quyết rời Kinh thành, chạy đến nơi quân Tây

Lương Khinh Ngôn mới về Kinh một chuyến, khi trở lại đã hay tin Chung

vượt qua.

Nhưng nàng còn trẻ chưa từng trải, nên khi nguy cơ vừa được giải

nặng nề. Hắn giấu nàng trong hầm ngầm Hình gia, ngày ngày bón

lúc đang khóc lóc thảm thiết, đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói lanh

Nàng dũng mãnh thiện

gia, cứu binh đến rồi!”

nhịn được lắc đầu. Sớm biết người ta căn bản không muốn lấy mạng

Tần Liệt không lên tiếng,

Tần Liệt lạnh lùng lườm

huynh

được.

ra sau núi mò cá đào trứng chim, lén nhóm lửa nướng cá ăn…

A Bảo như vậy, sao không

gã, cười khoát tay: “Nhốt làm gì, chỉ tốn cơm! Lát nữa thả người

Quan hệ giữa Tần Liệt và

có tướng quân giúp đỡ mới may mắn sống sót.” Lúc nói, hắn hơi c*́i đầu,

báo thù rửa hận. Bản lĩnh c*̉a Tần Tu thế nào Tần Liệt biết rõ,

nhiên tên A Bảo còn tìm hắm chơi đùa. Lương Khinh Ngôn thấy vậy, trong

nhìn người đang tới gần không chớp mắt, trong đầu như nổ “bùm” một

xưa.

mạng một cách thành khẩn. Tướng quân trẻ tuổi không tranh cãi nữa,

hắn trắng nõn, mặt hơi ửng đỏ càng tôn thêm khuôn mặt xinh đẹp và sự

bên cạnh Tần Liệt mới khẽ nói: “Tam gia, người này… c*̃ng đẹp quá đi

thành.

tồi!”

Một bức thư tố cáo vô căn

nổi nữa, lặng lẽ chặn A Bảo lại, hỏi: “Sao muội không đi mách sư phụ

Chỉ cần nàng thích, hắn

Mai – Minh Nguyệt

Lần này Tần Liệt không

non nớt ấy được?

hay gặp cướp nên mới mời mấy huynh đệ này đến bảo vệ. Không ngờ

mặt. Đám thị vệ nhìn nhau rùng mình.

năm, dù là lúc thiếu thời hắn c*̃ng lén một mình chạy đến quân doanh

đám thổ phỉ ban nãy còn vây kín bốn bề giờ hoảng loạn chạy trốn

cả hai sẽ mãi tốt đẹp như vậy, năm A Bảo mười bốn tuổi, Chung tướng

bọn thổ phỉ không?”

giúp hắn tiết kiệm rất nhiều sức lực. Càng không ngờ tới hơn là,

Ánh mắt Tần Liệt tỏ vẻ

“A Liệt à, con đi nói thằng nhóc Tần Tu nhà con một tiếng, bảo nó hạ thủ lưu tình! Dù sao nước ta và nước Trịnh c*̃ng không có thù oán gì sâu đậm, đừng đánh cô nương nhà người ta phải khóc…”

bỗng nhiên sợ hãi. Hắn thậm chí thà rằng mình không biết gì hết,

Thực

tướng mạo xuất chúng, tri thư đạt lễ, đoan trang phóng khoáng. Tập

hòa thuận với Thái tử, còn Tần Tu lại khác với đám huynh đệ c*̉a

Hắn tưởng hắn có thể

đẹp có ý thăm dò, đè thấp giọng nói nhưng lại có cảm giác mê hoặc

kỹ!”

không thật thà chút nào, e rằng hắn nói dối, hay là để tiểu nhân

hắn: “Ngu ngốc! Chúng ta không phải thổ phỉ, ngươi lo cái gì?”

sao có thể chỉ huy được những binh sĩ thường xuyên chém g·i·ế·t trong

trăm người vây bắt.

bảo vệ nàng, nhưng không ngờ mọi việc còn nghiêm trọng hơn tưởng

bộ mặt nịnh nọt, nói với Bảo Khâm: “Bảo gia, tiểu nhân thấy gã này

Gã béo sốt ruột, vội

hiện bởi

ngờ và khó hiểu đã trở thành thói quen. Khi mới lên núi A Bảo còn

nhọc vào người. Nhưng dù sao Lương Khinh Ngôn vẫn còn quá nhỏ, lúc đau

nhịn nổi nữa, quyết định dẫn theo gần hai chục thị vệ, giả làm

Nửa tháng sau, Trịnh Đế

tức hắn nghe được càng kinh người, thậm chí còn có tin đồn “Chung

biết nàng ta có bị người khác dụ dỗ, lợi dụng hay không?

“Phụ thân…” Đứa bé lười

các mối quan hệ c*̉a mình có thể trấn áp chuyện này, chẳng ngờ mọi

chi? Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi!” Nói xong, hắn lại đổi sang

băng hà, các Hoàng tử đấu đá, cuối c*̀ng, người đăng cơ lại là Lục

“Các ngươi từ đâu đến?”

Trong nháy mắt, người đàn

dịu dàng c*̉a hắn…

nhìn hắn chớp chớp, vẻ nghi hoặc khó hiểu.

chỉ được cái danh “Phiêu kỵ tướng quân”.

việc hầu hạ Hàn Thạch lão nhân, đương nhiên không rảnh quan tâm đến

đầu với Tần Liệt. Sau vài lần gây gổ, Tần Liệt lại bắt đầu thương

quay người, lặng lẽ lên ngựa, trầm giọng nói: “Đến phủ Lục điện

an mất mấy hôm, nhưng vẫn không thấy sư phụ trách phạt, sư muội hồn

rời xa cha mẹ, trong lòng hắn rất ấm ức.

đột nhiên thị vệ bên cạnh Tần Liệt vui mừng, kinh ngạc hét lên: “Tam

có nên chạy không?”

quân c*̃ng biết, chúng tôi buôn bán da không dễ dàng gì, trên đường rất

rất nhỏ, mấy ngày sau khóc nức nở đòi về nhà. Lương Khinh Ngôn trong

Tần Tu rất kỳ lạ. Trên thực tế, trong đám huynh đệ, Tần Liệt chỉ

đầy mình.

xảy ra thuận lợi đến mức ngoài dự liệu c*̉a Tần Liệt.

chuyện hôm ấy ta đẩy muội?”

ông quyết định chọn Thất công chúa nước Trịnh - thân phận cao quý,

biếng đáp trả một câu, giọng nói êm dịu dễ nghe.

này về doanh trại.

vơ c*̉a A Bảo.

khuyên nhủ, dỗ dành nàng. Hắn còn rất nhẫn nại ở bên cạnh nàng.

không còn bóng dáng đứa bé, chắc nó đã đi rồi. Lương Khinh Ngôn vỗ

khắp nơi, trong nháy mắt, xung quanh chỉ còn lại vài người họ, mà

nghĩ đến điều gì đó, chỉ thấy tướng quân trẻ tuổi đang liếc nhìn

A Bảo mở to đôi mắt đen

nghe rất rõ có một gã béo hỏi vị tướng quân trẻ tuổi kia, hắn chợt

đại tiểu thư cả ngày trong nhà, không hiểu quy c*̉, có lẽ ngay cả phu

người khác. Lương Khinh Ngôn nhỏ tuổi phải làm hết mọi việc, từ dọn

ở nơi nào?

Họ bị thương không ít, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lương Khinh Ngôn nhất thời

phóng khoáng độ lượng như A Bảo, trong chốc lát vừa bất ngờ, vừa

hại hắn.

sửa lại y phục, ra vẻ người bị hại, ngẩng đầu mong ngóng đám kỵ

Bị người ta bắt quả tang

nhốt lại thẩm tra kỹ càng, nhất định có thể bắt chúng khai thật.”

đẩy đứa bé ra sau, quay người chạy thẳng.

nhân cảm thấy bọn chúng tám, chín phần là gian tế…”

cứ đẩy A Bảo đến nơi đầu sóng ngọn gió, Lương Khinh Ngôn cứ tưởng

đến hai ngày, bàn tay hắn đã nứt nẻ. Hắn tính tình quật cường,

kẻ kia: “Phía trước là núi còn muốn đuổi theo, ngươi không muốn sống

xụ mặt chất vấn.

trời nắng.

rồi nàng gặp gỡ Tam điện hạ nước Tần ra sao…

phần lớn thời gian ở Tây Xuyên, ỷ vào việc Lưu lão tướng quân còn

không muốn để sư phụ biết, đành cắn răng chịu đựng nuốt hết mọi khổ

chẳng thể lười nhác.

Sư muội… Lương Khinh Ngôn

hệ đến an nguy biên giới nước Trịnh, có mười vạn đại quân, là nơi

Đứa bé định hỏi nữa, xa

Tần Liệt phải nghe đi nghe lại nhiều lần, cuối c*̀ng không chịu nổi, phái người đi thăm dò tin tức. Trấn giữ phía Đông là Tần Tu, tính tình nóng nảy, nhưng mà hơi ngốc, Tần Liệt không dám nói chuyện này cho hắn biết.

khiến hắn đau đầu.

Lương Khinh Ngôn bất chấp

đám thổ phỉ chú ý.

gì mới đưa nàng rời khỏi nước Trịnh, đến nước Tần… Chuyện nào c*̃ng

Giải quyết xong mọi

muội đã không thể trở về nữa rồi!” A Bảo nhìn thẳng vào mắt hắn,

khó thở.

đó, chỉ cần hắn không muốn lấy, thiếu gì cách bỏ.

mặt nổi giận c*̉a đứa bé: “Sao ca ca lại tìm ta làm gì nữa?” Đứa bé

Nhưng ở nơi loạn lạc, dựa

lễ đăng cơ c*̉a Lục Hoàng tử, trèo đèo lội suối nghìn dặm xa xôi đến

chuyện đã vượt xa dự liệu, hắn vừa đưa thư cầu cứu đến tay Lục Điện

lệ nóng đã tuôn rơi.

đớn vô c*̀ng liền ra sau núi không có bóng người, một mình khóc lớn,

nhân nhà họ Lương c*̃ng khinh thường nàng.

bảy người trọng thương, lại còn bị thương nhẹ, ngay đến hắn c*̃ng bị

suýt lấy mạng Bảo Khâm. Lương Khinh Ngôn dốc toàn lực mới có thể cứu

Tần Liệt đã được nghe tên Bảo Khâm từ nhiều năm trước. Khi ấy ông ngoại hắn - Lưu lão tướng quân vẫn còn sống, nhưng ông không còn cầm quân đánh giặc nữa, nhàn rỗi rảnh rang đi khắp chốn, tụ họp bạn bè. Mùa đông năm đó, lúc trở về, ông không ngừng nhắc đến cái tên “Bảo nha đầu.”

bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, quên bẵng chuyện này. Khi nghe tin

không hỏi gì hết, nhưng hắn có thể giả bộ mọi chuyện vẫn còn như

hạ…”

Lương Khinh Ngôn giúp đỡ nàng trên mọi phương diện, từ hỗ trợ lương

quyết, nhiều người trong triều bắt đầu ngấp nghé đến chỗ nàng. A

đứa con ông ta yêu thương nhất. Suy nghĩ kỹ càng một phen, cuối c*̀ng

chuyện, Tần Liệt liền trở về doanh trại Tây Xuyên, nhưng trước khi đi,

Tần Liệt quay đầu nhìn,

tướng quân quen với gió tanh mưa máu, chém chém g·i·ế·t g·i·ế·t chứ không

xem như trút hết mọi việc ra ngoài.

Thì ra nàng có dáng vẻ

chuyện c*̉a hai năm sau.

Quyển 2 - Chương 11: Ngoại truyện

phải là tiểu thư đài các mảnh mai yếu đuối. Dù cho ở hoàn cảnh khó

biết thất bại là gì, không ngờ hôm nay phải c·h·ế·t trong tay những kẻ hại

Tần Liệt sống hơn hai mươi

ra…” Lúc nói, bóng nàng c*̃ng dần dần biến mất.

thực đến lễ lạt trong cung hay ngăn chặn những tình huống ngặt nghèo.

hắn. Tần Tu mất mẹ từ nhỏ, tính tình hơi cực đoan, rất thích đối

Khi ấy, Tần Liệt bắt đầu

Gã thị vệ toát mồ hôi

nàng trở về từ nguy hiểm, nhưng sức khỏe c*̉a nàng đã bị tàn phá

trong chớp mắt.

nhưng hễ nhớ đến Chung tiểu tướng quân đó chỉ là một cô nương, ai mà

Hoàng tử từng câu, từng câu một, mang theo sự mê hoặc. Hắn nói: “Tiên

Phong thành chỉ để gặp nàng một lần, nhưng đến khi gặp rồi, hắn

là mối nhân duyên ông trời ban tặng, đâu ngờ đó chỉ là trò đùa trớ

bị nha đầu “đáng thương” đó đánh cho tan tác, cả ngày kêu gào đòi

đã trở nên ướt đẫm. Hắn lau nước mắt, thì ra không biết từ lúc nào

lảnh thì sợ hãi, định quay người đi, chợt trông thấy một đứa bé

hạ, Trịnh Đế đã hạ thánh chỉ ban rượu độc cho nàng.

xinh xắn như vậy. Nhưng, nếu lát nữa nàng mách tội với cha nàng và

“Nhưng mà… đại sư huynh…

máu tươi? Bọn họ ra lệnh khô cả giọng c*̃ng chẳng bằng một câu nói vu

thư dày trong tay, trên đó ghi lại tất cả mọi chuyện trên đường đi c*̉a

với hắn thật nghiêm túc: “Muội sẽ sống thật tốt!”

vào gáy mình, quay người về phòng, vừa quay đi liền trông thấy khuôn

lòng càng buồn hơn, tiếng khóc c*̃ng ngày to theo.

láy, nhìn hắn khó hiểu: “Chẳng qua đại sư huynh chỉ muốn đùa với A

không đốt đèn, khuôn mặt Lương Khinh Ngôn hòa lẫn c*̀ng bóng đêm, không

đều nhận được “quân tình khẩn cấp” từ Hồng Cốc quan. Mãi cho đến

cứu binh đang thúc ngựa tới gần hắn mặc quân phục nước Trịnh.

hạ thủ… vi cường…”

“Người nước Tần, dù là

nên lê từng bước một.

Tần Liệt tập hợp hơn một

Lương Khinh Ngôn lo sợ bất

Thấy Tần Liệt im lặng,

ngóng rất nhanh đã trở về, kết quả ngoài dự đoán c*̉a hắn: Tần Tu

một đêm đã trưởng thành lên rất nhiều. Hắn luôn dùng lời hay ý đẹp

đến khi Tần Liệt biết tin, văn thư đính hôn giữa hai nước đã xong.

chiến, rất có tiếng trong quân nhưng lại không giỏi giao tiếp với đám

đột nhiên có dự cảm, hình như Bảo Khâm đi chuyến này sẽ không bao giờ

hề nổi cáu với Tần Đế, trên thực tế, hắn đang vì chuyện c*̉a Chung

Còn về Thất công chúa gì

Lương Khinh Ngôn chậm rãi

hắn đã để lại hai tâm phúc c*̉a mình ở đây. Từ đó, mỗi tháng hắn

Hoàng tử trầm lặng vô danh.

bị hắn đánh cho ngoan ngoãn từ lâu, không ngờ bên phía Đông lại nhiều

Hắn là con cháu thế gia,

lần này hắn chọc phải thú dữ, động đến sơn trại gần đó, bị hơn hai

hột, thân phận thật c*̉a họ còn nhạy cảm hơn cả thổ phỉ ấy chứ.

kích động mắng chửi: “Ngươi nhìn chằm chằm tướng quân c*̉a bọn ta làm

Chung tướng quân, được thuộc hạ c*̃ c*̉a Chung gia giúp đỡ, còn lập

dẹp phòng ốc đến giặt giũ quần áo, ngay cả ngày đông lạnh giá c*̃ng

Liệt không dễ định đoạt. Hắn nắm trong tay mười vạn quân Tây Xuyên,

đến việc nàng lập uy cho chính mình lần đầu tiên khi ở Phong thành,

bên gốc mai sau núi khóc lóc, lại nhớ đến cha mẹ trong Kinh thành,

tiểu tướng quân ngoài Tây Bắc.

Lúc mắng người, ánh mắt

hiển nhiên không tin lắm, nheo mắt nhìn họ, nhếch miệng cười, lộ ra

Chúng thị vệ lập tức lo

Chung Bảo Khâm liếc xéo

Bảo Khâm, từ việc nàng bỗng dưng bị tráo đổi thành Thất Công chúa,

Liệt một câu đã lập tức sai sứ giả sang nước Trịnh cầu thân. Đợi (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chung Bảo Khâm đã bị ban

vị tướng quân trẻ tuổi sáng rực rỡ, đôi mày hơi nhíu lại. Da thịt

hai mươi tư tuổi, Tần Đế không nhẫn nhịn nổi nữa.

nữa à?”

Thiên lý ở đâu? Công đạo

thể thấy mặt mũi hắn ra sao, nhưng giọng nói truyền vào tai Lục

công ngoài chiến trường, hiển nhiên được tiếp quản đại quân Tây Bắc.

Trên đường về, Tần Liệt

nhìn con thuyền chở Thất công chúa đi hòa thân dần dần biến mất, hắn

Ngoại truyện 2: Đại sư

c·h·ế·t, thuộc hạ c*̃ trong quân Tây Bắc tan đàn xẻ nghé, A Bảo tuy giữ

trêu c*̉a số phận. Chuyện tình cảm vốn không sao nói rõ, dù cho mười

sư phụ, hắn biết làm sao bây giờ?

Đám thị vệ thấy thế,

Lẽ nào hắn phải bỏ mạng

bên cạnh cất tiếng gọi.

Ngoại truyện 1: Tần Liệt

kiên định, đôi mắt ấy rực rỡ long lanh. Lương Khinh Ngôn nhìn vào bỗng

Một lúc sau, gã thị vệ

Nàng không còn là Chung

Bảo Khâm làm cho quay cuồng. Vừa mới buồn bã vì tức giận nàng c·h·ế·t

Tần Đế ban hôn từ lâu, con cháu đầy đàn. Nhưng những năm này hắn dành

“Đại thiếu gia…” Thị vệ

rời Kinh.

đám thị vệ lo lắng muốn mở miệng trả lời, nhưng sợ nói sai sẽ bị

Dù võ công c*̉a nàng giỏi

Hắn dù sao c*̃ng đã hiểu chuyện, bị một đứa bé tự nhiên ở đâu nhào

ở đây? Tần Liệt nhìn đám thổ phỉ đông như kiến mà lòng không cam. Từ

được tính mạng, nhưng thân thể bị thương, không chịu nổi một đòn.

biết tin, Tần Liệt vội vàng dẫn quân đi cứu Tần Tu.

Một chén Đoạn Trường

Trong thư phòng Vương phủ

ông cao lớn tuấn tú đã đến đây, thấy hai người đang trừng mắt nhìn

Nàng là vết tích khắc

– H.y

Lương Khinh Ngôn cho rằng,

thổ phỉ như thế. Đoàn người c*̉a Tần Liệt đi không lâu, liền bị một

mùa hè hai năm sau, nước Trịnh truyền tin Chung Bảo Khâm được ban c·h·ế·t. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sư huynh!” Bảo Khâm hứa

trăm tướng sỹ quân Hắc Kỳ, nghiêm túc đi đón thê tử c*̉a mình…

vàng đuổi theo: “Không phải chứ? Tướng quân định thả hắn thật? Tiểu

im lặng không đáp.

núi Thanh Lương bái Hàn Thạch lão nhân làm sư phụ. Còn nhỏ đã phải

Ngày A Bảo đi vừa vặn

tướng tài thiện chiến, vậy mà lại thua thảm hại dưới tay một nha

rất nhiều người trong triều mơ ước có được. A Bảo là “con trai” c*̉a

so với mấy cô nương điên điên khùng khùng, không biết xấu hổ ở Phong

Hắn vắng mặt trong buổi

hắn, muốn bắt lại mà không được.

tại trận, phải làm thế nào đây? Lương Khinh Ngôn khóc không ra nước

trắng, mặc giáp bạc. Càng đến gần, khuôn mặt hắn càng trở nên rõ

Lương Khinh Ngôn vẫn còn

Dưới gốc cây hoa mai đã

nguyện tác thành…

tạc trong tim hắn, cả đời này chẳng thể phôi phai. Hắn cứ tưởng đó

từng làm chuyện xấu, chạy được một đoạn liền cảm thấy chột dạ,

nước hại dân kia! Sớm biết thế này, thà hắn hi sinh vẻ vang ngoài

nếu thông gia là một gia đình quyền cao chức trọng, khó tránh khỏi

hàm răng trắng: “Các vị đều là người trong phủ ngươi? Thân thủ không

quan viên trong triều. Nàng tính tình ngay thẳng, nói năng bộc trực,

lòng muốn đi gặp nàng, muốn xoay chuyển c*̣c diện lần cuối. Dù… dù

Chiều hôm đó, hắn ngồi

kết quả không như mong đợi, thì ít nhất c*̃ng được nghe câu trả lời

mỉm cười với Bảo Khâm, quay lưng từ biệt. Trong thoáng chốc, khuôn mặt


thấy đây là ý kiến hay. Ông thậm chí còn không thèm nói với Tần

vào chiến công anh hùng, đám “đại tướng quân” từ trên trời rơi xuống

nhõng nhẽo, hoặc khúm núm bảo sao nghe vậy, chứ chưa từng thấy ai

như vậy! Tần Liệt còn tưởng, người con gái có thể thống lĩnh quân

Tần Liệt hễ đánh nhau là

nghẹn họng. Lương gia không thiếu con gái, tuổi tầm A Bảo c*̃ng có mấy

thuốc, chăm sóc nửa tháng, cuối c*̀ng c*̃ng tìm được cơ hội đưa nàng

sống, không ít lần giận dỗi Tần Đế. Sau này, Lưu lão tướng quân mất

đầu? Tần Liệt bắt đầu cảm thấy cô nương họ Chung không phải người dễ

gian tế thì sao? Ngươi thật sự muốn dồn Tần Tu vào chỗ c·h·ế·t ư?”

nữa. Muội chỉ cần nhớ, bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần muội đồng

đầu: “Thôi, thôi! Nếu muội đã nói như vậy, sư huynh không khuyên muội

vào người lúc đang khóc nức nở thì vừa xấu hổ vừa bực bội, bèn

“Thật đáng thương! Tiểu cô nương mới bao nhiêu tuổi cơ chứ, vậy mà đã phải ra chiến trường, còn nhỏ hơn mẫu thân con khi ấy…”

Lương Khinh Ngôn đuối lý,

hắn c*̃ng có phản ứng, bình tĩnh đáp: “Vị tướng quân này, chúng tôi

tướng quân hi sinh ngoài chiến trường, còn A Bảo c*̉a hắn trở thành

người có thể đánh Tần Tu thành như vậy ắt hẳn không phải kẻ ngốc,

là thương nhân buôn hàng da đến từ nước Tần, vừa tiến vào Tống Châu

Nhưng, hắn vẫn không kiềm

lắng, lần lượt đứng gần vào Tần Liệt, khẽ hỏi: “Tam gia, chúng ta

“Bảo gia, có đuổi theo

Nàng từng là Chung tiểu

quân có ý hai nhà kết thông gia, hắn vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ

Rất nhiều năm sau đó, bất

lóe tinh quang, có thứ gì đó mãnh liệt xuyên qua gân cốt và đầu óc

Lương Khinh Ngôn đưa mắt (đọc tại Nhiều Truyện.com)

tượng rất nhiều.

“Chung tiểu tướng quân” uy danh vang dội vây Tần Tu ở Xuân cốc đã là

nói từng chữ một.

Càng đi về phía Đông, tin

trở lại sau núi, gần đến nơi hắn lại cảm thấy không được tự nhiên

chẳng thể thốt ra lời khuyên ngăn. Cuối c*̀ng hắn đành mỉm cười lắc

“Ca ca à! Ca ca..” Trong

nhóm Biên tập

Hắn biết rõ, có một số

oan, rồi ngay sau đó nhận tin nàng được cứu sống, không biết phải làm

tướng quân qua đời, quân Yên nhân cơ hội tập kích bất ngờ, Tần Liệt

Bắc đóng trại, ở lại bốn năm liền.

lại thành ra thế này. Vào lễ mừng đại thọ c*̉a Lương lão phu nhân,

liều mạng, quyết không nương tay với đám thổ phỉ nước Yên, chẳng ngờ

Từ bé tới giờ hắn chưa

xa chợt vọng đến tiếng gọi: “A Bảo! A Bảo!”

Tần Đế càng nghĩ càng

vẫn…” Hắn vừa nói vừa thở dài.

thân. Sau đó, Thất công chúa đột nhiên chạy trốn c*̀ng người khác,

bé mặc áo màu đỏ, áo choàng màu trắng, đôi mắt vừa to vừa đen nháy

khó hiểu.

việc đã nằm ngoài sự khống chế.

nhau, thì bật cười: “Sư huynh muội các con đã làm quen rồi sao?”

cái, tất cả rơi vào hỗn loạn.

rồi, hắn mượn cớ để tang không lấy vợ. Cứ như vậy cho đến năm hắn

khiến người ta ghen ghét đố kỵ?

ràng, mọi người thấy tướng mạo hắn xong, ai c*̃ng ngây ra tại chỗ.

tiểu tướng quân” muốn g·i·ế·t Tần Tu để c*́ng tế. Tần Liệt cảm thấy (đọc tại Nhiều Truyện.com)

thu lại tinh quang trong mắt, ra vẻ thành thật.

dàng bị bắt nạt như lời ông ngoại nói.

Ánh mắt nàng tràn ngập

tục nước Trịnh bảo thủ, con gái hiểu biết lễ nghĩa, tốt hơn nhiều

tiểu tướng quân năng nổ c*̉a quân Tây Bắc, c*̃ng chẳng thể làm thiên kim

lòng càng thêm áy náy. Qua mấy ngày, cuối c*̀ng hắn không thể chịu

không ngờ Lương Khinh Ngôn lại đưa nàng lên thuyền c*̉a đoàn người hòa

Mọi người thấy Tần Liệt bình tĩnh, trong lòng thoải mái hơn nhiều,

biết ý lên trước chào hỏi vị tướng quân trẻ tuổi kia, tạ ơn cứu

“Nếu chẳng may bị thương ở đâu, sau này biết gả cho ai…”

từ chính miệng nàng.

“Nhìn cái gì mà nhìn!”

Nhưng, nào ngờ mọi chuyện

năm bên nhau chẳng rời, c*̃ng chưa chắc ngăn nổi cái nhìn định mệnh

sống c*̉a hắn. Họ c*̀ng nhau đọc sách, c*̀ng nhau luyện kiếm, c*̀ng nhau

Bảo thôi mà, sao A Bảo phải đi mách sư phụ?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 - Chương 11: Ngoại truyện