Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 97: Bánh bao bay
''Sao chuyện gì cũng đến lượt ta rồi! He he he...'' Ung Phó đắc ý nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn nhanh chóng đưa bàn tay ra, một cỗ hấp lực xuất hiện hướng thẳng đến chỗ Dạ Trần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
'''Bánh bao nóng hổi đến đây.''
''Mau sử dụng cho ta xem.'' Thiên Lão có chút gấp nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Hừ...'' Thân ảnh khẽ hừ một tiếng khinh thường.
''Khốn khiếp... thật là đau.'' Dạ Trần gằn giọng nói.
......
Chỉ thấy hắn dang rộng hai tay, nguyên tố chi lực nhanh chóng tập trung tại lòng bàn tay. Sức mạnh đen sì từ nguyên tố hắn tạo ra làm không gian xung quanh vặn vẹo như sắp bị xoắn nát đến nơi.
''Mà... ta nói ta chỉ đi ngang qua đây thôi. Các hạ có tin không?''
''Ầm... Cạch Cạch...''
''Đồ đệ có chuyện gì sao? Mau cho vi sư biết.'' Thiên Lão không khỏi lo lắng vội nói.
Một giọt máu từ khoé mắt Dạ Trần cũng theo đó lăn dài xuống má.
Đối diện, Thiên Lão ánh mắt có chút co rút nhìn tình cảnh xảy ra ngay trước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tên đã rời khỏi cung không thể ngừng lại được.
''Ngươi là ai?'' Thiên Lão khuôn mặt lạnh lùng như sương hỏi.
''Đừng hỏng.'' Thiên Lão thấy vậy vội hét lớn.
Đối phương dần dần lại gần hai người Dạ Trần và Thiên Lão. Hắn cũng biết điều Thiên Lão kiêng kị, tự nhiên thoải mái mà đi đến.
''Ngươi sợ rồi sao.'' Tiếng nói tràn ngập thích thú vọng lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở đối diện, Thiên Lão thầm hô một tiếng. Trong lòng bàn tay lão cũng đã sớm xuất hiện một chiếc lọ nhỏ được làm từ ngọc.
Hai bên tràn ngập mùi thuốc s·ú·n·g, bất cứ khi nào cũng có thể bạo phát nổ tung.
Sử trưởng lão nghe hai người kia gọi mình như vậy liền bất mãn không thèm trả lời lại.
Ngoài Giới thành Thiên Phương.
''Này này... ngươi trả lời ta à.'' Tuyên lão có chút gấp nói.
''Ung Phó tiểu tử kia xảy ra chuyện gì rồi sao?'' Lục Lão thấy bên phía Sử trưởng lão không được rồi liền mau chóng quay sang hỏi Phó Hội Trưởng Diệt Ma Hội.
''Đúng rồi. Ngươi vừa nói gì nhỉ? À... cái gì mà.''
''Các hạ thật dễ nóng giận đi. Thật là... chưa gì đã ra tay muốn g·i·ế·t ngay đối phương luôn rồi.'' Thanh âm vô cùng khó nghe từ thân ảnh đứng trên bầu trời truyền ra.
''Xoẹt.''
Thiên Lão nào bận tâm đến người có chút tâm thần đang đi đến, nói gì, hỏi cái gì. Lão nhẹ giọng lắc đầu nói: ''Đầu tháng, nhiều người muốn c·h·ế·t mà.''
Ung Phó chần chừ nửa buổi rồi nói: ''Ta cũng không rõ à. Chuyện của tên đó đâu liên quan gì đến ta đâu. Ta quan tâm làm gì cho mệt.''
Như cảm nhận được gì, Thiên Lão khẽ nhíu mày. Lão vội quay ra đằng sau hét lớn: ''Yêu nghiệt phương nào.''
''Đồ đệ cố gắng chịu. Trận pháp sắp hoàn thành... sẽ dịu đi ngay thôi.'' Thiên Lão thấy vậy vội vàng nói.
Thiên Lão hai mắt mở to, thần sắc kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Dạ Trần đang ngồi xếp bằng ngày trước mắt mình.
''Yên tâm. Ta sẽ chăm sóc thật tốt cho hắn.'' Đối phương khẽ nói.
Đôi mắt của lão như có như không liếc nhìn Tuyên Lão ngão nghễ ở đối diện.
Thiên Lão nghe đối phương nói vậy, không khỏi bật cười nói: ''Ngươi cứ nói tiếp đi.''
Dạ Trần là đồ đệ duy nhất của lão, cũng đã là người thân duy nhất của lão trên đời. Lão không muốn hắn phải gặp bất kì chuyện nguy hiểm nào.
Chính bản thân lão cũng đã trải qua nên tự nhiên hiểu rõ. Khi tu luyện Bí pháp - Đo Ma Lực này phải vất vả như nào. Đã vậy không phải ngày một ngày hai đã xong, trong thời gian đó còn phải chịu cơn đau như khắc chữ lên mắt. Tỉ lệ tu luyện thành công thế nhưng cũng ở mức cực thấp. Thêm vào đó còn phải chịu nguy cơ có thể bị mù suốt đời. Có thể nói, nó là một môn bí thuật chọn người phù hợp với nó mới có thể thành công.
Dạ Trần nghe vậy vội gật đầu. Hắn cũng rất mong chờ điều gì sẽ xuất hiện với bí thuật mình mới học được.
''Hai người các ngươi cũng nên bớt ảo tưởng suy nghĩ trong đầu. Chuyện này thế nhưng đã xếp vào hạng cơ mật, không thể dễ dàng tiết lộ. Như vậy... hai người đã hiểu?''
''Ngươi nghĩ sao?'' Đối phương cười nói. Đôi mắt tràn ngập khiêu khích nhìn người đứng dưới mặt đất.
Chưởng lực vô tình lướt qua, cây cối đứng sững sững liền ngã nhào sang hai bên. Một thân ảnh quỷ mị theo đó tung mình phi thẳng lên trời cao.
Đối với lão, một mao đầu tiểu tử vô danh mới vào nghề thì có gì giỏi chứ. Lão một ngón tay cũng có thể ấn c·h·ế·t đối phương trong tích tắc.
''Đối với kẻ ''dấu đầu hở đuôi'' cần phải khách khí sao.'' Thiên Lão cười nói.
Thiên Lão cũng không yếu thế, lão mỉm cười nhẹ đáp lại đối phương.
''Hừ... Đừng tự mình đa tình. Cút sang một bên.'' Thân ảnh thần bí có chút tức giận nói.
''Hừ...'' Tuyên Lão nghe vậy hừ lạnh khinh thường.
''Được rồi. Để ta nhắc nhở mọi người vài điều cần lưu ý khi Ma Đồ được mở ra.'' Ung Phó đứng lên nói.
Chương 97: Bánh bao bay
''Ha ha ha...'' Thân ảnh nghe Thiên Lão nói liền cười to. Tiếng cười vang vọng cả bầu trời.
''Cố lên... đồ đệ của ta.''
Thiên Lão thần tình trở lên cực kì nghiêm túc đáp lại: ''Ngươi đã nghĩ đến cái kết của ngươi chưa?''
Đối phương nghe vậy như có điều suy nghĩ liền lao vào trầm tư. Thiên Lão hai mắt cũng trở lên sắc bén, chăm chú quan sát mọi hành động của đối phương.
Người c·h·ế·t vì tu luyện bí thuật trên đời này, cũng không phải là con số ít.
Mặc dù ngày thường lão làm việc không theo lí thường thật, lại hay nóng giận quát mắng thuộc hạ. Nhưng lão cũng không thích bị người khác gọi mình là lão quái, nghe thật là chướng tai.
''Xong rồi sao?'' Thiên Lão lên tiếng hỏi.
''Có vẻ quá trình bị đảo ngược rồi.'' Thiên Lão thầm nghĩ.
Bên trái mắt của Dạ Trần chớp lên tia sáng yếu ớt. Một trận pháp nhỏ dần hình thành trong mắt hắn.
''Bộp Bộp''
Lòng bàn tay lão hướng thẳng đến chỗ đối phương đang đứng.
''Vậy nhường đường cho ta đi à.''
''Thành? Không thể nào.'' Nghe hắn nói vậy, Thiên Lão có chút không dám tin bật thốt.
''A a a...'' Dạ Trần thét lên đau đớn.
Được một lúc, đối phương gật đầu nói: ''Cũng đúng nha.''
Lão cũng đã chỉ cách nhanh nhất và tốt nhất để Dạ Trần bắt đầu tu luyện bí pháp. Không nghĩ đến tiểu tử này vừa nhắm mắt một lúc đã mở ra luôn rồi, thời gian cũng không quá lâu nha. Lão cũng chỉ vừa mới hít vào thở ra mà thôi.
''Ta muốn thiếu niên đằng sau các hạ. Các hạ có thể tránh sang một bên... Được không?'' Thân ảnh hai mắt toả sáng nhìn vào Dạ Trần nói.
''Người này không mạnh lắm. Nhưng hệ nguyên tố kia.'' Thiên Lão có chút lo lắng nghĩ.
Trận pháp càng hoàn thiện cơn đau truyền lại càng dữ dội hơn.
Không thấy ai đáp lại, Thiên Lão khẽ hừ một tiếng. Lòng bàn tay lão đưa ra, một chưởng trần ngập ma lực khủng khiếp đánh về phía trước.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Bí pháp - Đo Ma Lực không được phổ biến ở Đại Lục Nguyên Tố. Cũng là nguyên nhân khiến các thế lực lớn không quá quan tâm chú trọng đến nó.
Đồ đệ yêu quý vẫn còn ở đằng sau, lão không thể không cẩn thận.
''Cạch...'' Dạ Trần cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt lại với nhau.
Dạ Trần nghe sư phụ nói vậy nhẹ lắc đầu.
Sử trưởng lão đột nhiên lên tiếng.
Ai bảo phong hiểm quá lớn. Nếu như thiên tài của nhà họ không phù hợp với bí pháp, khi tu luyện xảy ra vấn đề vậy thì hỏng bét một thế hệ.
''Có chút thú vị rồi đây.'' Lục Lão thầm nói.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người ngồi đây có xúc động lao lên bóp c·h·ế·t hắn. Chờ hắn lâu như vậy mà chả được tích sự gì.
Màu đen đại diện cho Ám nguyên tố. Mà Ám nguyên tố có đặc tính xuyên thấu. Nhỡ khi đánh nhau, sức mạnh dư thừa từ nguyên tố văng trúng Dạ Trần... Lão cũng không dám nghĩ tiếp.
''Sư phụ... Hình như thành công rồi thì phải.'' Dạ Trần chớp chớp đôi mắt nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.