Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Tuyên Ngạc
''Một bạch ám, một hoả, một quang.'' Tuyên Ngạc đứng chắp tay nói. Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi đánh giá ma lực toả ra từ ba người.
Cánh tay đẩy mạnh Tuyên Nghi bên cạnh ra xa. Hắn cũng nhanh chóng lùi sang một bên. Tia sáng nhanh chóng lướt qua xuyên thủng thân cây đằng xa.
''Tiểu xiếc.'' Tuyên Ngạc cười to.
Hắn đã lên Cao cấp tự nhiên không để mấy tên Trung cấp phía trước vào mắt. Lần trước b·ị t·hương cũng chỉ là do sơ xuất mà thôi. Hắn đã biết chiêu của đối phương, tự nhiên sẽ không chịu thiệt thêm lần nữa.
''G·i·ế·t c·hết được lão thất phu Tuyên Ngạc càng tốt.'' Người ở bên cạnh không khỏi nói to.
Nhiều người ở một bên thấy Tuyên Nghi đường đường là thiếu gia của Tuyên gia, ngày thường hung hăng kiêu ngạo coi trời bằng vung giờ lại thành ra nông nỗi này, họ không thể không cười thầm.
Tuyên Nghi là Trung cấp Ma giả làm sao không nghe thấy những tiếng cười chế nhạo này, chỉ là một phần cũng tại hắn làm liều lại đang là so đấu nên chỉ có thể cắn răng nuốt hận vào trong lòng.
''Ngươi im lặng cho ta.'' Tuyên Ngạc trừng mắt nhìn lại hắn, trong mắt hiện rõ sự uy h·iếp.
Đám người trợn mắt, ngoác mồm nhìn chăm chăm thân ảnh mặc giáp Lân Diễm.
''Băng Cuồng Vũ.'' Tuyên Nghi hét to một tiếng.
Hắn bước lên một bước, quanh thân hàn khí toả ra. Băng chi lực lạnh lẽo nhanh chóng áp đảo toàn trường.
''Thật là mất mặt.'' Tuyên Nghi thầm nghĩ.
''Ầm..'' Ám chi lực b·ị đ·ánh tan, Dạ Trần hiện thân phun ra một ngụm máu, lực lượng của cú đánh cũng đánh bật hắn ra xa.
''Quỳ xuống xin tha, dập đầu ba cái. Ta cho các ngươi đường sống.'' Tuyên Ngạc không chờ đối phương lên tiếng liền ra điều kiện.
Tuyên Nghi tức giận thở phì phò coi như đáp trả hắn.
''Ngươi khoẻ.'' Dạ Trần thấy hắn nhìn mình liền lên tiếng hỏi han.
''Trời ơi, cái gì vậy.''
Thân ảnh Lân Diễm cũng nhanh chóng xuất hiện ngay trước mắt Tuyên Ngạc ngay khi Dạ Trần b·ị đ·ánh bay.
Cánh tay đẩy mạnh đám thuộc hạ ra.
''Ngạc thúc cẩn thận.'' Tuyên Nghi ở phía xa hô to.
''Ngạc thúc.'' Tuyên Nghi khó hiểu lên tiếng. Đôi mắt liếc nhìn qua bàn tay có bốn ngón tay băng.
''Hoả Bạo.'' Thấy đối phương như vậy phản kích mãnh liệt, Lân Diễm cắn răng cầm kiếm chém mạnh về phía trước.
''Ngạc Thúc không được...'' Tuyên Nghi nghe vậy gấp nói.
''Ầm'' Ngay khi chạm vào cơn lốc băng đao, kiếm khí rực đỏ liền nổ tung vang trời.
Tuyên Ngạc nghe vậy gật đầu.
Lân Diễm thần tình nghiêm túc, hai tay cắm chặt kiếm xuống đất. Một bộ khải giáp hoàn chỉnh toàn thân, vũ trang bao phủ toàn thân hình nàng.
Tay còn lại của hắn siết chặt thành quyền đánh mạnh vào thân ảnh đối phương.
''Để ta.'' Tuyên Ngạc tức giận đáp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Kiếm khí tạo thành từ Hoả chi lực phóng ra, hai bên kiếm khí cháy lên hừng hực hoả diễm không sợ hãi lao thẳng vào cơn lốc băng đao phía trước.
''Tránh xa ta ra.'' Tuyên Nghi tức giận đáp.
Nhìn lại lỗ to trên thân cây, Tuyên Ngạc tức giận gầm thét.
Một thân ảnh hiện ra bên cạnh hắn, lưỡi kiếm chém ngang đến.
''Như thế nà...''
''Ầm...'' Ma lực ba người nhanh chóng vận chuyển nhằm đối chọi lại khí tức băng hàn của đối phương đang xâm nhập vào cơ thể. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thời gian không cho hắn nghĩ nhiều, một thanh đại đao xuất hiện trong tay hắn. Băng chi lực nhanh chóng xâm chiếm thân đao, hàn khí nhanh chóng biến nó thành một thanh băng đại đao.
KHÌ...!
''Không ổn là giả.'' Tuyên Ngạc thầm hô. Tinh thần lực toả ra xung quanh.
Sức mạnh chênh lệch giữa Cao cấp và Trung cấp được thể hiện rõ ràng.
''Ba tên Trung cấp các ngươi muốn thế nào.'' Tuyên Ngạc cao ngạo nói khẽ. Tiếng nói của hắn truyền vào trong tai tất cả mọi người.
''Thảm, thật thảm.'' Mọi người cùng chung suy nghĩ.
''Kết hợp thật tốt. Lấy mồi dụ hấp dẫn tầm mắt của đối phương, che đi tàng đao để mình thành con mồi.'' Mạc đại nhân ở bên ngoài thầm khen.
Thân ảnh cũng không chậm trễ, một quyền đón qua.
Ngay khi lưỡi kiếm trạm đến, Tuyên Ngạc xoay người tung ra một cước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Chỉ cần ngươi để kiếm lại, ta thả các ngươi đi.'' Tuyên Ngạc vội vàng nói.
Đám người xung quanh không khỏi liếc nhìn thân ảnh vừa ho sặc sụa.
''Keng.'' Một tiếng giòn giã vang lên.
Tiểu Mỹ cũng không kìm được khoé miệng không khỏi mỉm cười.
''Ta cũng thấy vậy.'' Có người la to hương ứng.
Ba người Dạ Trần cũng sớm để ý đối phương. Thấy đối phương bước lên, ba người cũng đã sẵn sàng vào tư thế.
''Hai tên bên cạnh có thể tha nhưng tên ở giữa không thể. Ít nhất cũng phải phế hắn.'' Tuyên Nghi nhanh chóng đi đến nói.
''Cút đi.'' Tuyên Ngạc tay nắm chặt kiếm, miệng hô to.
''Cẩn Thận.'' Tuyên Ngạc thét to.
Cơn lốc băng hiện ra trước mắt mọi người, nó xuyên qua khói lửa, thế không giảm lao thẳng về phía Lân Diễm.
Một thân ảnh đen xì nhanh chóng hiện ra sau lưng hắn. Thân ảnh hai tay nâng kiếm lên chớp lấy thời cơ trảm mạnh xuống.
BỤP!
''Muốn đánh thì lên luôn đi. Ngươi sao lắm lời như vậy.'' Linh Lung vẫy vẫy tay nói.
''C·hết đi.'' Tuyên Nghi rống lớn.
''Ha ha ha...'' Đám người xung quanh nghe vậy đâu nhịn được cười, hai tay ôm bụng cười to.
Hắn đột ngột dừng di chuyển, hai tay thuận đà cầm đao chém ngang. Cơn lốc đao mạnh mẽ, điên cuồng như tên bắn lao thẳng về phía Lân Diễm.
Tuyên Nghi thấy vậy lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
Hắn phải tìm lại mặt mũi về cho Tuyên gia, vừa hay c·ướp luôn địa bàn của Phong gia.
Thân ảnh trong mắt hắn nhanh chóng tan thanh mây khói.
Tuyên Ngạc tập trung Băng chi lực vào lòng bàn tay, bàn tay trắng tinh được bao phủ bởi băng không sợ hãi nắm chặt lưỡi kiếm.
''Thiếu gia ngài không sao chứ.'' Đám thuộc hạ xung quanh thấy mặt hắn đỏ bừng bừng không khỏi lo lắng lên tiếng hỏi.
Đám người xung quanh gật đầu tán thành, đã làm rồi thì phải làm đến cùng.
Hắn phải cho đối phương nếm mùi đau khổ vì dám làm hắn mất mặt.
Ánh mắt Tuyên Ngạc có chút co rút nhưng thêm vào đó là ánh nhìn thèm thuồng, tham lam đang dần xâm chiếm.
''Được rồi.'' Tuyên Ngạc giơ tay ra hiệu cho hắn.
Đôi mắt hắn hung hăng nhìn vào Dạ Trần đối diện.
Hai tay nắm chặt chuôi đao, gân xanh cuồn cuồn nổi lên. Thân ảnh hắn như một cối xoay gió, điên cuồng xoay tròn xung quanh. Lưỡi đao cũng theo đó xoay tròn tạo lên một hư ảnh cơn lốc nhỏ kèm theo đó là nhưng lưỡi băng đao sáng quắc do Băng chi lực tạo thành.
''Ngươi muốn c·hết.''
''Ngươi c·hết chắc.'' Tuyên Ngạc thét to.
''Không biết sống c·hết.'' Tuyên Ngạc tức giận đáp. Đôi mắt hiện rõ sát cơ nhìn vào ba người.
''Khoẻ như trâu nha.'' Dạ Trần cười nói.
Tuyên Nghi được một đám thuộc hạ luống cuống đỡ lên, hắn một thân tóc tai rối bời, mặt nhem nhuốc bụi đất, quần áo nhiều nơi rách nát hiện lên trong mắt mọi người. So hắn với nhưng tên ăn mày cách đó không xa cũng không khác là bao.
Tuyên Ngạc còn chưa kịp nói hết, một đạo ánh sáng liền đánh qua. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Thật lạnh.'' Đám người thầm nói. Họ nhanh chân lùi ra thật xa khỏi phạm vi Băng chi lực bao phủ.
Tuyên Nghi tức giận nhưng cũng chỉ có thể uỷ khuất cúi đầu lui xuống.
''Đội trưởng cứ trêu người ta.'' Linh Lung cười nói.
''Ta nói thật nha.'' Dạ Trần gãi đầu nói khẽ.
''Sao rồi.'' Đám người quan chiến thầm kinh hô.
''Ngươi đang nằm mơ nói mộng sao.'' Lân Diễm tức giận nói. Đại kiếm trong tay chỉ thẳng đối phương.
Tuyên Ngạc nhìn thấy thân ảnh Lân Diễm đột nhiên xuất hiện, hắn trợn tròn mắt kinh ngạc. ''Vậy mà không phát hiện ra.'' Tinh thần lực của hắn đã sớm bao phủ phạm vi mười thước xung quanh, vậy mà vẫn có người ẩn thân thoát khỏi tinh thần lực vẫn luôn dò xét của hắn, bao sao hắn không kinh ngạc cho được.
''Sao chỉ còn hai người.'' Tuyên Ngạc kinh ngạc thầm nói.
''Ngươi...'' Tuyên Nghi trợn mắt nhìn lại Dạ Trần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.