Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 59: Ma ảnh
Lân Diễm gật nhẹ đầu. Con số trên chiếc huy hiệu của nàng cũng đã hiện lên số 31.
Trên đường đi vào trong, bọn họ g·iết không ít ma thú.
Mặc dù ma thú đã bị hai người trước mắt đuổi đi nhưng nguy hiểm vẫn còn tại, hắn phải hạ thấp mình, dù hai bên thực lực hiện giờ chắc không còn hơn kém nhau bao nhiêu.
''Cách..!!'' Thanh âm bén nhón mà giòn vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Không có gì!!'' Dạ Trần cười đáp, chờ thân ảnh trước mắt giải thích.
Có thành viên nghe thấy tiếng động lạ, định quay đầu lại nhìn thì bị một bóng ảnh sà đến, che khuất cả tầm mắt.
''Đám ma thú này là của các ngươi, cẩn trọng!!''
Bóng tối rất nhanh bao trùm Sơ Vực.
Chương 59: Ma ảnh
Hàn Võ nghe thấy, chớp mắt bùng phát cơn giận, liếc xéo đám đội viên chất vấn: ''Ta không dẫn các ngươi đi sâu vào trong Sơ Vực, săn g·iết ma thú, thì các người bao giờ mới trưởng thành, đột phá được cảnh giới yếu kém của bản thân mình!!''
Trước đó bị ma thú tập kích, cả đám làm ra phản ứng quá chậm, lại còn sơ ý cẩu thả buông lỏng cảnh giác, kém chút kéo cả cái mạng nhỏ của hắn cùng xuống ba thước đất chung, có đội viên như vậy, hắn tâm thần không được yên à!!!
Lân Diễm gật đầu. Đôi mắt xinh đẹp không ngừng liếc nhìn xung quanh.
Đột nhiên, như cảm nhận được điều gì đó không tốt, Hàn Võ trừng lớn đôi ngươi, quay phắt người ra sau, đưa vội trường thương đặt ngang người, còn điên cuồng thúc d·ụ·c ma lực lên mức mạnh nhất, nhằm bảo hộ cơ thể.
Mặc dù cảm thấy hai người trước mắt có chút quái quái nhưng người đội trưởng vẫn rất khách khí, thật nhanh thu lại tâm tư của mình mà trả lời: ''Tại hạ Hàn Võ, là đội trưởng Đội Thủy Nha.''
Không chờ Hàn Võ lên tiếng, Dạ Trần đã xoay người lại, đánh ánh mắt cho Lân Diễm, rồi cùng nhau thật nhanh rời đi.
Hai người kia chạy quá nhanh, hắn không kịp lên kế hoạch để ra tay. Giờ, trước thu nhập một chút tiền của phi nghĩa cũng hay, dù sao hắn là không nắm chắc, ăn được hai người kia hay không.
Lúc này, bên dưới gốc cây, một bóng hình xuất hiện, đối phương vươn ra cánh tay dài và móng sắc, chắc chắn đó không phải là của nhân tộc.
''Không phải do ngươi quá yếu lại còn thích đi loạn.'' Có người tức giận nói nhỏ.
''Chúng ta nhanh chóng đi sâu vào một chút nữa. Rồi tìm chỗ thích hợp nghỉ qua đêm nay.'' Nhìn sắc trời đã tối, Dạ Trần vội nói với Lân Diễm.
Lân Diễm thoáng suy nghĩ một lúc liền gật đầu.
Trường thương trong tay Hàn Võ đứt đôi, hai gối y quỳ nặng trịch xuống mặt đất.
''Mọi người không sao chứ?'' Cuộc chiến đã có kết quả, Dạ Trần đi đến hỏi đám người.
''Chuyện này, các ngươi làm được chứ?'' Hàn Võ bình tĩnh hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Ha ha ha...!!'' Cách nhau ba bước chân, Dạ Trần ngoài mặt thân thiện, trong lòng thì đang nở nụ cười tà.
Khổ thân cái cây gặp phải hai tên trời đánh to gan. Không sợ cả cái thân cây đổ xuống, đánh động mọi sinh vật sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một đôi mắt đỏ ngước nhìn lên thân cây cao v·út từ xa.
''Hừm..!!'' Đối phương ánh mắt bắt đầu trở nên nghiền ngẫm, tay cầm thương thì vô giác siết chặt lại.
Hàn Võ thở ra một hơi, rồi nói: ''Đội của tại hạ lên kế hoạch, định vô sâu trong Sơ Vực tìm kiếm ma thú, lấy điểm nâng thứ hạng. Ai ngờ không biết từ đâu, đột nhiên nhảy ra cả bầy sói ma thú cấp thấp làm cho toàn bộ...'' Nói đến đây, đối phương thở dài không muốn nói tiếp.
''Cảm tạ hai vị đã cứu giúp.''
Đám đội viên ở phía sau, qua câu nói của người trước liền lấy được sự tỉnh táo vội ôm quyền, rối rít cảm ơn hai người Dạ Trần.
Trên một nhánh cây cổ thụ to lớn, hai bóng người ngồi đối diện với nhau ở trong thân cây được đục thành hình ngôi nhà rỗng tuếch còn có thể nhìn ra cả quang cảnh phía sau. Có vẻ thân cây to lớn đã bị hai người đọc thủng một lỗ thật lớn.
''Nếu đã không còn chuyện gì, ta đi trước vậy.''
Mình không vì mình, trời tru đất diệt!!!
Trong khi đối phương thầm nghĩ, một ngọn gió lạnh thổi qua.
Nhìn chiếc huy hiệu hiện lên con số 15, Dạ Trần cười nói: ''Hôm nay coi như là ngày không tệ.''
Chúng Diệt Ma Giả cũng ngừng hành động, cả khu rừng to lớn lâm vào trầm mặc, tĩnh lặng.
Nhìn lại đám thành viên đứng sau lưng mình, Hàn Võ không khỏi hừ lạnh một tiếng, nói: ''Lần này trở về, tại hạ nhất định phải chỉnh đốn đội ngũ một phen.''
Trước khi c·hết, ánh mắt hắn tỏ ra vẻ kinh hãi cùng hoảng sợ, còn dần dần để lộ ra cả vết tơ hồng đang hiện rõ trên cổ, trào ra huyết tinh.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Hàn Võ nắm tay, trong lòng thở dài, rồi nhanh chóng quay ra, lệnh cho đám đội viên phải thật nhanh thu dọn tàn cục.
''Hình như... chúng ta vẫn chưa từng gặp ma thú trung cấp?'' Dạ Trần nhíu mày hỏi.
........
Ở nơi hẻo lánh này gặp nhau, cũng coi như là một phần duyên phận, mà nói gì thì nói cũng nhờ một phần công lao của người đội trưởng trước mắt làm suy yếu đi lũ ma thú, mới tạo cơ hội cho Lân Diễm, dù nhẹ nhàng thản nhiên, không dùng toàn lực nhưng đạt được hiệu quả lớn lao.
''Ngươi ăn cái này đi.'' Dạ Trần cầm lấy một xiên thịt đã được nướng kĩ, đưa cho cô gái lộ ra đôi tai hổ dễ thương ngồi bên cạnh mình.
Lân Diễm lại gần, vô tư hỏi: ''Các người là ai, sao lại ở đây?''
''Xoẹt...'' Tiếng vật sắc cắt thịt khẽ vang, rất nhanh mặt đất nhuộm đỏ màu máu.
Nhìn đám người cúi gục đầu xuống, một bầu không khí trầm trọng hiện lên, Dạ Trần không có ý tứ ở lại, bèn nói:
Hai ngươi cứ thế giải quyết bữa tối lạnh lẽo trong Sơ Vực đầy rẫy ma thú đang thỉnh thoảng gào rú điên cuồng.
''Ở bên này.'' Tay đối phương chỉ về một thân cây to lớn bên phải ở tít đằng xa.
''Ha ha, tất nhiên rồi Đội trưởng!!!'' Đám đội viên vui sướng trả lời. Rồi cả đám nhanh chân vọt lên, thu thập chiến lợi phẩm tiện nghi đang nằm c·hết trước mắt.
Lân Diễm mỉm cười nhận lấy.
Ở núi rừng rậm rạp nhiều ma thú hay xuất hiện như này, ngủ trên cây lớn đích xác là đúng đắn. Ít nhất, Dạ Trần hắn còn chưa nhìn thấy có ''kẻ'' nào dám bay cao trên đầu Sơ Vực đâu.
Hai người Dạ Trần nhanh chóng chạy về phía sâu cùng trong Sơ Vực. Ở trong này, càng lúc gặp gỡ ma thú càng ít, khiến cho Dạ Trần cùng Lân Diễm cảm thấy chán nản. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở lại nhất định sinh chuyện chẳng lành, đám người trước mắt còn lục đục nội bộ, thật là làm cho người ta không yên tâm.
Pháp bảo cấp cao à, từ lúc hắn sinh ra cho đến hiện nay còn chưa được cầm thử một lần nào đâu. Có được nó, hắn còn sợ gì đám ma thú như đám sói ban nãy nữa!
Nhìn mọi người thế đã sung sướng quên cả trời mây, Hàn Võ không khỏi lắc đầu.
Dạ Trần nhìn theo liền gật đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người khác mà biết họ có suy nghĩ này, nhất định mắng to không thôi. Thật sự là làm cho ''Nhân thần công phẫn'' khi người khác muốn an toàn không được, còn hai người họ thì cứ muốn tông đầu vào chỗ nguy hiểm, thật sự là chẳng ra làm sao!!!
Vị cô nương kia g·iết nhiều ma thú như vậy, trong khi cảnh giới cũng chỉ như hắn là Trung cấp ma giả, nên theo hắn suy đoán, trước đó đối phương tỏ ra mạnh mẽ là nhờ vào ngoại lực, cùng thanh pháp bảo cấp cao đang nắm trong tay. Giờ hắn mà ra tay, có lẽ sẽ là một hồi cơ duyên lớn, giúp cho hắn một bước lên mây.
''Khà khà...'' Tiếng cười ghê rợn kết hợp với âm thanh xào xạc của khu rừng soạn lên một bản nhạc t·ử v·ong.
''Ầm...''
Nhìn thấy đội trưởng bất mãn ra mặt, cả đám sợ hãi cúi đầu, không dám phản bác.
Hai người dứt khoát quyết định liền nhanh chóng chạy đến nhưng họ không biết là, có một ma ảnh đang dần tiếp cận hai người theo dấu vết họ để lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.