Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 157: Một vạn ngọc giản nhuộm đỏ bằng máu (3)
Hắn không nhiều lời một đao chém đến.
Thân ảnh trúng chiêu liếc nhìn phần ngực thủng một hố lớn dưới ngay tầm mắt liền kinh hãi, khó khăn thốt lên lời.
Cách đó không xa.
Đám người này ngang nhiên chạy ra cản đường họ đi. Thái độ lại phách lối không để bọn họ vào mắt như vậy, bảo sao họ không tức giận cho được. Nên biết, chỉ thiếu một chút nữa thôi là họ có thể bước vào Ma Đồ Sơn Động tìm kiếm cơ duyên, một bước lên mây từ đó khinh thường chúng sinh rồi.
''Các ngươi đừng có khinh người quá đáng!''
Càng nghĩ càng thấy tức, thân ảnh căm phẫn chỉ kiếm trong tay vào đám người phía trước quát: ''Tránh ra. Nếu không đừng trách chúng ta không nể mặt.'' (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám người đứng nhìn xung quanh thầm hít một hơi khí lạnh. Đôi mắt vô cùng e dè liếc nhìn kẻ vừa mới ra tay.
Dù sao bọn hắn cũng là người của Đại gia tộc, nhiều năm được gia tộc cung cấp tài nguyên bồi luyện, cũng coi như là không thiếu thốn. Tự nhiên không đặt đám người sầu vì tài nguyên trước mặt trong lòng. Nếu như đơn đả độc đấu, họ tự tin vô địch ở cùng một đẳng cấp ma giả.
''Bịch...'' Một tiếng động v·a c·hạm khẽ vang lên.
''Đúng vậy. Còn dám chặn đường, đừng trách đám người chúng ta không nể mặt gia tộc phía sau lưng các người.''
''Các ngươi chưa thể đi.''
''Sao lại...''
Đám người Đại gia tộc khác thấy biến cũng vội nhìn sang.
Hắn không ngờ tới trước những con mắt soi mói ở đây, đối phương vẫn còn dám ra tay.
''...'' Thầm liếc nhìn đối phương, mọi người tức đến đỏ con mắt nhưng không một ai dám đứng ra làm chim đầu đàn nữa.
Cảm giác đứng trên người khác luôn là thứ kích thích bản tâm d·ụ·c vọng phần ''con'' còn lại của con người, cảm giác hưng phấn đó làm cho bọn họ có cảm giác mình là duy ngã độc tôn trên đời, ai dám không tuân theo ''G·I·Ế·T''.
Đám người đứng trước chưởng lực mắng to, vội né sang một bên (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Xoẹt...'' Một đạo quang mang loé lên, xuyên qua thân thể đại hán kia.
Đầu lĩnh gật đầu nói: ''Chúng ta cứ đứng ở đây. Xem ai dám bước qua.''
''A a a...'' Đám người dính chiêu như bong bóng xì hơi thân bay lên cao đập mạnh xuống mặt đất.
Thân ảnh áo bào thêu chữ ''Tuyên'' trước ngực đứng ra nói. Thái độ của hắn ngạo mãn không thèm để đám người trước mắt vào mắt.
''LÀ AI? RA ĐÂY!''
Một đại hán đã g·iết đến đỏ cả mắt, hắn ánh mắt nhanh nhạy bắt được vị trí thân ảnh hư ảo kia liền hét to một tiếng.
''Khục...''
Đã có người làm gương, sao họ còn dám đứng ra nữa. Mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất, nhịn nhục một chút đối với những người sống bần hàn như họ không có sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Là Tuyên Thương!''
''Đám đại gia tộc các ngươi làm như vậy là sao?''
''Vụt...'' Hắn vẩy đao trong tay một cái.
Đã có người đứng ra tiếp thêm dũng khí, những người quan sát tình hình xung quanh tự nhiên chớp lấy thời cơ cùng nhau đứng lên phản kháng đám người Đại gia tộc.
Chương 157: Một vạn ngọc giản nhuộm đỏ bằng máu (3)
Hư chưởng tạo ra từ ma lực nổ tung một mảnh người đông đúc.
Thân ảnh vừa mới ra tay lạnh lùng liếc nhìn đám người kinh hãi trước mắt cười gằn một tiếng buông lời khinh thị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Hừ!'' Thân ảnh đối diện thở hắt một hơi.
''Xoẹt..!!''
''ẦM...''
Một thân ảnh đầu lìa khỏi cổ ngã xuống mặt đất trước những con mắt không dám tin vào chuyện vừa mới xảy ra.
Đối phương thế nhưng là người của Đại gia tộc đó. Không muốn mặt mũi nữa sao?
''C·hết đi!''
Hắn khoé miệng khẽ nhếch quay lại nhìn đám người mặt tối sầm kia khẽ lên tiếng: ''Các ngươi còn không mau c...'' (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Máu tưới nhuộm đỏ một góc trời.
Đám người Đại gia tộc đứng sau lưng kinh hô tạo thành âm thanh vang một góc trời.
Cũng có người gật đầu lên tiếng chấp nhận.
''Vù...'' Trường đao trong tay xé gió vung lên thật cao.
ẦM..!!
Nhưng mọi chuyện đã muộn.
Một đạo huyết quang từ trong đám người lao ra, xuyên thẳng qua thân thể người vừa mới lên tiếng.
''Chúng ta là người của Đại gia tộc, thế gia lẫy lừng ở Giới thành. Tự nhiên đám người kia không thể sánh bằng!''
Nhìn kĩ thân ảnh đang giận giữ như con thú hoang, mọi người biến sắc thầm bật thốt...
''Cái gì!'' Người đứng đối diện hắn kinh hãi bật thốt.
''Vù..''
''Hừ'' Hắn hừ lạnh một tiếng chầm chậm quay lại nhìn đám đồng bạn sau lưng, nhẹ đưa tay lên vuốt tóc rồi lớn tiếng cười to: ''Ha ha ha...''
Một thân ảnh hư ảo lướt qua đám người, hắn đi đến đâu người đổ rạp đến đó.
Đây chính là những gì hắn muốn ''g·iết gà doạ khỉ'' xem ai còn dám mạnh mẽ đứng ra đối đầu với Đại gia tộc như họ nữa không. Còn về chuyện sau khi kết thúc chuyến Ma Đồ này, có xấu mặt về chuyện vừa làm ra hay không, thì đã có gia tộc sau lưng đứng ra giải quyết. Cùng lắm là cái phất tay, lên đài mở miệng nói tiếng ''Xin lỗi'' mà thôi.
Nhiều người cùng lúc đứng ra, tình thế sẽ theo đó lâm vào hỗn loạn, chỉ cần ở sau lưng người ta không ló mặt hô hào những lời từ tận trong phế phủ. Sau này, đám người Đại gia tộc muốn tìm bọn họ để xả cơn giận cũng khó. Nhớ được mặt không đã là một chuyện.
''Ngươi c·hết cho ta!''
''Không muốn sống nữa sao?''
Nếu chỉ có một người, họ tự nhiên không dám. Cho dù qua được kiếp này đi nữa. Khi đi ra ngoài, họ cũng khó tránh thoát khỏi ma trảo của đám người Đại gia tộc trả thù. Nhưng nếu có nhiều người cùng đứng ra thì mọi chuyện lại khác.
''Ha ha ha...'' Đám người Đại gia tộc đứng trước cửa ma trận cũng cười to theo.
Làm xong. Khuôn mặt hắn cuồng ngạo vô cùng, khiêu khích nhìn đám người, ánh mắt khinh thường không một chút che dấu.
''Phạch!'' Huyết tinh dính trên lưỡi đao bắn dài trên mặt đất.
''Vù...''
Thân ảnh đầu lĩnh nói ra nỗi lòng của mình lúc này cho những người đồng bạn trước mắt nghe.
''Không thể nào?''
''Dạ Trần cẩn thận một chút!'' Thanh âm lo lắng của Linh Lung vang lên.
''Bịch bịch...''
Thân ảnh vừa mới xuất chiêu nhìn về đám người sợ hãi quát lớn.
''Chiu...''
''Tên điên!''
Thân ảnh đối diện nhìn thấy thái độ ngoan ngoãn của đám người liền gật nhẹ đầu, khuôn mặt thoả mãn không thôi.
Một thân ảnh bước lên khuôn mặt giận giữa chỉ trích đám người Đại gia tộc.
''Dám buông lời xàm ngôn!''
''Tránh!'' Thân ảnh ngỡ ngàng một lúc, rồi vội hô to trong đầu một tiếng.
Nhìn mấy thân ảnh trên ngực có thêu kí tự đặc biệt của mấy đại gia tộc, những người tiến đến trước ma trận bất mãn lên tiếng hỏi.
Lưỡi đao sắc bén đã chém đến, hắn chỉ thấy trời đất quay cuồng, rồi chớp mắt cảnh quan trước mắt tối lịm đi. Rồi không còn sau đó nữa.
''ẦM..'' Hắn như người vô lực ngã dài trên mặt đất. Khuôn mặt kinh hãi, trợn ngược mắt trước khi nằm thật xuống đủ nói lên những điều hắn vừa trải qua.
Những thanh âm v·a c·hạm không ngừng vang lên.
Hư ảnh bàn tay to lớn đánh về phía những người đứng đối diện.
Bọn họ khổ sở lấy được huyết ngọc từ chiến trưởng hỗn chiến mấy vạn người, mấy lần xém c·hết dưới đao kiếm kẻ khác mới đến được đây. Vậy mà đám người của Đại gia tộc lại ngang nhiên đứng ra chặn đường không cho bọn họ vào, thật là biết cách làm người ta tức giận.
Máu tươi trên lồng ngực chảy ra, đại hán phun ra một ngụm máu tươi liền vô lực ngã xuống mặt đất. Đôi mắt hắn tràn ngập sự không cam lòng.
Nói xong. ''Phập'' Hắn cắm mạnh đao trong tay xuống mặt đất.
''Các ngươi thấy chưa? Bọn chúng là như vậy đó. Ta búng tay một cái là bọn chúng câm như hến ngay. Ha ha ha...''
Thể hiện thiên uy của gia tộc mình cho đám hèn mọn kia phải cắn răng chịu cúi đầu, luôn là điều làm bọn họ thích thú nhất.
''Cùng lắm là vào sau thôi!'' Mọi người đều có chung suy nghĩ này.
Một thân ảnh như đại bàng dương cánh từ phía sau lưng đám người Tuyên gia phi lên, hắn một chưởng tràn ngập ma lực thuần tuý đánh về phía trước.
''Hít hà...''
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.