Tương Dạ Mộng Nhai
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 111: Nghịch Mệnh
Người đứng đằng sau nghe vậy, khuôn mặt nháy mắt trở lên hèn mọn vội vàng lên tiếng nịnh hót đối phương.
''Hay là... ngừng đi.''
''Ầm...'' Ma lực trong người hắn một lần nữa bạo phát.
''Bộp...'' Ngũ Kiếm đập mạnh lòng bàn tay phải lên mặt sàn, làm máu tươi văng tứ tung.
''Chuyện này là sao?''
Quanh thân Ngũ Kiếm như có ngọn lửa vô hình hiện lên, ma lực mạnh mẽ từ hắn toả ra làm không gian xung quanh phải biến dạng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 111: Nghịch Mệnh
''Bừng...'' Tiếng hắn vừa dứt, một nguồn ma lực mạnh mẽ đột nhiên bạo phát.
''Đám thuộc hạ... cũng không rõ.'' Có một người đứng ra cũng kính đáp.
Tiếng nói vừa dứt, quang mang loé lên.
''Ngũ Thiên Diệt Nhân Trận''
''Keng...'' Ngũ Kiếm như đã dự liệu từ trước, hắn để ngang thân kiếm đỡ lấy kiếm chiêu của Linh Lung.
''Choang...''
''Mẹ kiếp... ngươi đánh người ta thành ra như vậy. Vẫn còn muốn làm bằng hữu...'' Có người cúi đầu thầm mắng.
......
''Tí tách, tí tách...''
Tứ Du và Lân Diễm không khỏi xấu hổ, đỏ mặt khi nhìn vào thân ảnh Linh Lung trên sàn đấu.
''Keng keng keng...'' Kiếm và kiếm v·a c·hạm vào nhau, ánh lửa loé lên không ngừng.
Dưới đài, Linh Lung thần tình nghiêm túc nhìn vào người nằm co dưới sàn.
Lúc nãy Ngũ Kiếm còn b·ị đ·ánh cho tơi bời hoa lá, sao giờ lại trở lên mạnh như vậy. Đã vậy hình như còn có xu hướng chèn ép ngược lại đối thủ nha.
''Xeng...'' Tiếng v·a c·hạm kéo dài, mũi quang kiếm chạy dài trên thân kiếm trong tay Ngũ Kiếm.
HA!!
''Đối thủ quá mạnh. Nếu như chiến ý còn thua đối phương nữa... vậy thì thua thật.'' Ở trên lầu hai, một thanh niên mặc bạch y thầm đánh giá.
''Chúc mừng thiếu gia, ngôi vị gia chủ càng thêm được củng cố.''
''Có vẻ như trận đấu bây giờ mới thực sự bắt đầu.'' Dạ Trần nhíu mày nói.
''He...'' Ngũ Kiếm nhếch miệng cười đáp trả đối phương...
Hắn cũng không dám nói thẳng ra à. Mà không chỉ hắn như vậy, mọi người bên cạnh, sau lưng hắn cũng thế.
Kiếm trong trong lòng bàn tay phải hắn rơi xuống đất, khuôn mặt Ngũ Kiếm khốc liệt, năm ngón tay siết chặt thành quyền đấm thẳng vào mũi kiếm ánh sáng kia.
''Hừ...'' Linh Lung dừng sức đẩy mạnh quang kiếm trong tay.
Nhìn vưu vật phía trước như vậy thần tình chăm chú, đám thuộc hạ sau lưng tà hoả không ngừng bốc lên. Nhưng nhớ đến sự đáng sợ của nữ nhân phía trước, họ vội cúi đầu xuống không dám nhìn tiếp.
''Nghịch Mệnh... sao?'' Tuệ Hàn Uyển nghe vậy, khẽ nhíu mày lẩm bẩm.
''Ầm...''
''Cái này... là sao?'' Nhiều người không khỏi lên tiếng nghi hoặc.
Ngũ Kiếm không để cho nàng được như ý, hắn tốc độ đã nhanh hơn trước rất nhiều. Linh Lung chạy đi đâu, hắn đuổi theo đến đó. Một tay còn lại cũng rút kiếm ra chém liên tiếp về phía Linh Lung.
Dạ Lân Linh đội, nữ quá mạnh. Nếu như nam không có một ai chống lại được, vậy thì tương lai sau này khỏi cần nghĩ.
Linh Lung từ từ hạ chân xuống, ánh mắt hồn nhiên, miệng cười hỏi: ''Ngươi không sao chứ?''
''Nhũng theo tư liệu Diệt Ma Hội ghi lại. Ngũ Kiếm kẻ này khác thường, càng dồn hắn vào đường cùng. Hắn càng trở lên mạnh mẽ. Danh hiệu mà hội đặt riêng cho hắn chính Nghịch Mệnh A Kiếm.'' Người đó vội nói tiếp.
Hai người thân thủ nhanh nhẹn, kiếm pháp điêu luyện, hai tay di chuyển chớp nhoáng chỉ để lại những hư ảnh, tàn dư cho người xem chứng kiến.
Năm thanh kiếm đề minh, một thanh còn lại ra khỏi bao, hai thanh đằng xa như nhận được hiệu lệnh thân kiếm rung rung một lúc liền bay đến, năm thanh kiếm được hội tụ trước mặt Ngũ Kiếm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Hì...'' Linh Lung nhếch miệng cười.
''Xoeng...'' Ngũ Kiếm như một tia chớp, nháy mắt lại gần Linh Lung không quá hai bước chân, hắn bắt lấy một thanh kiếm sau lưng thần tình vô cảm chém ngang.
Linh Lung đôi mắt tia sáng chợt hiện. Nàng giữ nguyên thế kiếm trong tay phải, một lần nữa xoay mình dùng kiếm còn lại chém vào cổ Ngũ Kiếm.
''Hừ... cuộc chiến giờ chỉ mới bắt đầu.''
''Nhưng mà...''
''Thiểm Quang Kiếm.'' Linh Lung hai tay hai kiếm, ánh mắt nghiêm túc nhìn lại Ngũ Kiếm đằng xa.
''Thiếu gia thật tinh mắt. Lần này, thiếu gia cược thắng rồi. Quay trở về gia tộc nhất định được thưởng lớn.''
''Hi vọng sau chuyện này. Chúng ta vẫn là đồng đội.'' Linh Lung cười ngại ngùng nói.
Nàng chỉ chờ cơ hội này mà thôi.
Ngũ Kiếm trợn tròn mắt, hắn như quả bóng xì hơi, khom mình bay lùi lên cao.
Dạ Trần trên lầu hai khoé miệng giật giật.
''Leng keng...''
Ngũ Kiếm không để cho nàng toại nguyện vội hất kiếm trong tay lùi lại ra xa.
Lưng Ngũ Kiếm mạnh mẽ tiếp xúc với màn chắn, hắn vô lực rơi xuống dưới, ngã ầm lên mặt sàn làm đám bụi đất bay tứ tung.
''Bụp...''
''Cực Quang Cầu.'' (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Ta Ngũ Kiếm vẫn còn kiếm trong tay... Ta còn chưa thua.'' Ngũ Kiếm mắt đỏ hoe gằn giọng nói.
Hắn từ từ đứng đậy trước con mắt kh·iếp sợ của đám người bên dưới.
Ngũ Kiếm ngửa mặt lên trời hét lớn, khói bụi xung quanh bị thổi bay đi.
Linh Lung nháy mắt xuất hiện trước mặt Ngũ Kiếm.
''Thiểm Quang Thuật.'' Linh Lung như một tia sáng, chớp nhoáng lùi ra sau.
''...'' Mọi người có chút c·hết lặng nhìn nàng ta.
''Ha ha...'' Ngũ Kiếm thấy vậy phấn khích cười to.
Từng giọt máu rơi xuống đài cao, Ngũ Kiếm cắn chặt răng gồng mình đứng lên.
Tứ Du ở bên cạnh không đành lòng lên tiếng.
Nhưng một lọn tóc của nàng cũng theo gió bay đi, rơi xuống vị trí cũ nơi nàng vừa dùng thuật pháp tránh đi.
Kiếm trong tay nàng biến mất, hai tay nhanh chóng chụm lại với nhau để lại một khoảng trống nhỏ.
Đối diện Ngũ Kiếm nhíu mày, trong lòng có chút bất an.
Đối diện Linh Lung kinh ngạc vì sự thay đổi trong nháy mắt của Ngũ Kiếm, nàng phản ứng cũng không chậm vội nghiêng người, lách mình sang ngang né đi kiếm chiêu của Ngũ Kiếm.
Dạ Trần trán đầy mồ hôi không biết phải làm sao, cũng không biết lên nói gì vào lúc này.
''Cách... ầm...''
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng nhẹ gật đầu.
Lân Diễm hai tay che mắt không dám nhìn tiếp.
Dạ Trần là đội trưởng, tất nhiên không thể tính.
Thân ảnh lạnh lùng nhắm chặt mắt ngồi trên lầu hai thầm nói.
''Ta không phải là kẻ hẹp hòi.'' Ngũ Kiếm nhe răng, bất đắc dĩ nói.
......
Một thanh niên tuấn tú cầm quạt, khuôn mặt tràn ngập sự giận giữ, đập vỡ chén trà trong tay thét to.
Linh Lung cắn chặt răng, nàng hất vang kiếm ra. Vội xoay mình đâm lại một kiếm.
''Không được...'' Dạ Trần vội đứng bật dậy.
Nàng hai tay song kiếm trực diện cận chiến với kẻ ''không bình thường'' trước mắt.
''Đây lại là chuyện gì?'' Tuệ Hàn Uyên nhìn đám thuộc hạ Diệt Ma Hội ở sau lưng hỏi.
Trong một căn phòng khác.
''Chịu thua đi. Ngươi không đánh lại ta đâu... Ngũ Kiếm.'' Linh Lung cắm quang kiếm xuống sàn, có chút không lỡ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngũ Kiếm như diều đứt dây b·ị đ·ánh bay ra đằng sau nằm gục xuống sàn. Cánh tay áo đã bị kiếm khí xoắn nát, hiện đỏ một màu máu tươi che đi một vết cắt thật dài từ mu bàn tay đến bả vai, người nhìn vào phải dựng cả tóc gáy.
Tóc tai hắn rối bời, mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm. Hắn cũng giống như Linh Lung, hai tay siết chặt hai kiếm, không sợ hãi lao lên phía trước.
''Tốt à!''
''...'' Đám thuộc hạ xung quanh thấy vậy không khỏi sợ hãi, ai nấy cũng câm như hến không dám nói một lời nào.
Mạng vẫn quan trọng hơn, giữ lại rừng xanh sợ gì không có củi đốt.
''Đáng kính cũng đáng trách...'' Một người thấy vậy thở dài nói.
...... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
''Ngũ Kiếm huynh đệ không ngờ còn có chiêu này nha.'' Tứ Du có chút vui mừng nói.
''Khốn kiếp... lão già kia không lẽ giở trò sao?''
Khoé miệng thân ảnh khẽ nhếch...
''Cái này là...'' Dạ Trần nhìn thân ảnh vực dậy trên sàn có chút không hiểu thấu.
''Xoẹt...Ầm... Bịch...'' Liên tiếp những thanh âm dài vang lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.