Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 Chương 88: Bắc Đẩu bội tinh
Hắn thở một hơi dài ra trong cơn thỏa mãn, tửu khí ngập ngụa. Giờ thì hắn đúng thật là không còn biết trời đất gì nữa, cả người phảng phất như sa vào một chốn tiên cảnh, trước mặt bỗng hiện lên một đạo kinh hồng...
Lê Thanh Vũ lúc này đang có một cảm giác khá vi diệu, bởi vì hắn nghĩ dường như hắn nhận ra hồng hắc y nữ tử trước mặt là ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là nghiện rượu.
Phong quốc có nhiều rượu, điều này là đúng, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn có thể được uống tự do trên tàu, mà lần nhập hàng này hàng hóa lại quá nhiều khiến cho không gian để rượu phải bị giảm xuống, mật ít ruồi đông, đã có một tháng rồi hắn chưa được uống rượu.
Rượu gạo loại mới nhất? Nàng nghe được đấy lại nhìn về phía hai vò rượu mình đang mang.
Khà!
“Sợ gì? Nếu ta trong mười năm đạt đến được Võ Tôn hay Võ Thánh mà vẫn còn ở Ly Nguyệt hay là đi khắp các nơi trên Teyvat thì kiểu gì cũng sẽ gặp được Nhà Lữ Hành, như thế có khác gì nhau đâu? Nhân cũng là Quả? Chỉ là không biết bản thân mình sẽ có ‘Sự kiện đi chơi’ như nào nhỉ?”
Hồng y nữ tử cũng không quan tâm lắm, nàng vốn đang định đặt nam tử thanh niên này xuống rồi rời đi, bỗng nghe được thanh âm một bài thơ truyền tới, chất giọng non nớt nghe đã biết là của hài đồng, quay người sang thì thấy được nhóm của Lê Thanh Vũ, về sau chính là chuyện đã xảy ra.
“A, rượu gạo siêu nặng mới nhất của tửu quán chẳng lẽ không đánh bại được vị anh hùng này sao?”
Từ Lục Thạch cảm thấy hôm nay là một ngày vô cùng tuyệt vời.
“Thế nói theo một cách nào đó, liệu ta bây giờ có phải cũng đã trở thành một nhân vật trong lượng kiếp không? Tương lai chắc chắn sẽ mang đến ảnh hưởng đối với Nhà Lữ Hành cùng ngược lại? Đây là một phần nhỏ trong bố cục của sư phụ? Trọng tâm ở chỗ nào?”
Hồng y nữ tử vừa nhìn nam thanh niên kia liền đã xác định được tu vi cảnh giới của đối phương: Võ Đồ thất trọng!
Cả người dâng lên một cảm giác kháng cự, nhưng đội hữu xung quanh vẫn liên tục động viên, thúc giục hắn phá vỡ kỹ lục đến giờ là hai bát, tuy chỉ là một làn ranh nhỏ thôi nhưng đã chặn biết bao nhiêu người rồi.
....
“Cái được gọi là các nhân vật ảnh hưởng trong lượng kiếp thì về căn bản đều là cái loại gánh vác khí vận lớn, có quan hệ với Nhà Lữ Hành, tuy tu vi về sau có thể không nhất định quá cao tỉ như Diona hay Xinyan, nhưng về căn bản cũng sẽ đều có thứ gì đặc biệt, đây là phỏng đoán của ta.”
Quyển 1 Chương 88: Bắc Đẩu bội tinh (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồng bọn của nam thanh niên vừa mới kịp phản ứng lại là đội hữu đã rơi xuống thì nay đã quay trở lại, kèm theo đó là một vị hồng y nữ tử, nhất thời giật mình chưa kịp kinh hô gì, cũng chưa thốt lên được tiếng cảm ơn.
Lê Thanh Vũ thấy thế không khỏi thở ra một hơi cũng thuận thế cười trừ:
Cuối cùng, vẫn là nàng phá vỡ im lặng, một tay đặt nam tử thanh niên xuống sau đó có chút lúng túng gãi gãi sau đầu:
Đấy là nàng có tu vi cao cường chống đỡ còn như thế, vậy thanh niên kia...
Chủ nhân của đội thuyền Nam Thập Tự, tọa trấn trên Tử Tinh Hào, Long Vương của biển cả, Hải Sơn liệp sát giả, Beidou!
Thời gian quay ngược lại hơn một phút trước...
Thế nên ngày khi thuyền vừa cập bến, hắn cùng với các đội hữu của hắn lập tức chạy như bay đến tòa tửu lâu vô danh này, dùng ngay tiền lương mới cứng vừa nhận được làm một bữa rượu chè say sưa.
Khác biệt với cảnh giới thấp hơn, sở hữu cảm nhận tinh thần sắc bén, bọn họ đều nhận ra người trước mặt rất khó trêu chọc, bản năng cho thấy sự uy h·iếp, đều lựa chọn không để ý đến nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồng y nữ tử người bước ra khỏi tòa tửu lâu, trên vai vác lấy hai vò rượu cỡ lớn, mỗi vò phải lớn tới gần chục đấu, phía ngoài có phủ thêm một lớp vải trắng buộc chặt lại, che đi mặt ngoài chữ tửu được viết bằng mực đen trên nền đỏ.
Nàng lại quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người này đã uống hết rượu trong cái bát đỏ trong tay, thân hình càng lảo đảo, đứng không cũng không vững.
“Hửm?”
Bát thứ hai vừa uống xong, hắn nhìn lên trời cứ ngỡ đang thấy được trăng sao, mặc cho hiện tại đang là ban ngày, nhìn mặt trời chả khác gì mặt trăng.
Tu vi Võ đạo không thấp, thính lực tự nhiên đủ mạnh, nàng hơi tập trung tinh thần liên nghe được: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Các đội hữu của hắn tu vi cũng không cao, nay lại cũng đều đang say, làm sao kịp phản ứng được?
Cảnh giới này tuy cũng hơi nhỉnh hơn bình quân phổ thông nhưng chắc chắn chưa vượt qua được mức người bình thường, rơi từ độ cao ba trượng xuống mà đầu chạm đất trước thì chắc chắn là nát bét! Không c·hết thì cũng liệt cả đời!
Hả? Một đạo kinh hồng?
Nàng quay đầu lại, bỗng thấy được tại tầng ba, có một nam tử thanh niên loay hoay đứng cạnh bên lan can, cả người đang lắc lư không ngừng, trong tay còn cầm một cái bát đỏ dẹt cỡ lớn chuyên dùng để uống rượu.
“Lũ này, ném ra trên biển, chắc chẳng sinh tồn nổi mấy ngày, sớm muộn cũng bị sóng biển đánh gục.”
Chẳng phải loại này hay sao? Nàng gật đầu, trong lòng thầm nhớ lại lời chưởng quỹ Đức Quý từng nói:
Từ Lục Thạch bỗng cảm thấy cả người như được bay lên, giống như mình đang được bạch nhật phi thăng, nghĩ đây là quá trình bình thường, chỉ là không biết tại sao bụng lại hơi có cảm giác nhức nhối?
“Rốt cuộc là khí vận mang tới khi ta xuyên qua ảnh hưởng, hay là khí vận ta được tăng thêm đến từ Tiên Đình dẫn lối cơ duyên? Hoặc nếu nói sâu hơn đôi chút là sự tăng cường xúc tác giữa các nhân vật trong lượng kiếp?”
Đội thuyền của hắn vừa cập bến vào sáng nay sau một chuyến đi hai tháng dài đằng đẵng từ cảng Dornman ở Phong quốc trở về, hắn vốn là một hoa tiêu xuất chúng trong cả đội, tinh thông rất nhiều kiến thức trên biển, nhưng lại chẳng may mắc phải một tật xấu duy nhất.
“Ha ha, hay là các ngươi không thích trà?”
Thượng Thừa cảnh! Lại một vị Thượng Thừa cảnh! Tửu lâu hôm nay thế mà bỗng dưng náo nhiệt lạ thường, có đến hai vị Thượng Thừa cảnh ghé thăm.
Khác với Xingqiu, Hu Tao cùng Chongyun đều có khác biệt không nhỏ với hình tượng trưởng thành đã từng gặp trong game, thì người này lại gần như không khác biệt gì.
Bộ ba không nói gì bởi vì Lê Thanh Vũ không nói gì, Lê Thanh Vũ không nói gì là bởi chưa biết nói gì khi đối phương vẫn chưa nói gì, còn Beidou không nói gì là bởi không biết nên nói gì khi đột nhiên bị mấy đứa hài tử nhìn chằm chằm vào bản thân.
Nhìn lại trong tòa tửu lâu, thấy nhiều kẻ vẫn còn đang khoe khoang vừa nãy đã từng dũng cảm ra sao, dám ném vò rượu trúng người thanh bào võ giả, hoặc là lẫn nhau kể chuyện dè bỉu để rồi phụ họa, dường như những sự việc cúi đầu hay yên lặng lúc trước đều chưa tình phát sinh, nàng không khỏi thở dài một hơi, nghĩ thầm trong lòng:
Nhìn từng đồng xu Mora rơi xuống, con số 1, 2, 5, 10 nhảy lên không ngừng, Từ Lục Thạch ngay cả lông mày cũng không nhíu. Cũng may cho hắn, tửu lâu này giá cả một mực rất bình dân, mặc cho hắn tiêu dùng xả láng lần này thì đến cả một phần mười tháng lương vẫn chưa hết. Chỉ là nếu còn các lần sau thì sao?
Nhận ra Lê Thanh Vũ đang nhìn chăm chú vào hồng y nữ tử kia, bộ ba không biết gì cũng cứ thế mà làm theo, cuối cùng thành tình trạng hai con mắt đấu tám con mắt, không gian ở giữa bỗng trở nên tĩnh lặng.
Không cần phải suy nghĩ nhiều, hồng y nữ tử lập tức xuất thủ, vai đặt nhanh hai vò rượu xuống, mỗi vò hơn trăm cân này chạm đất mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào, nàng nhún nhẹ chân phi thân lên, dụng xảo kình đỡ lấy và cũng vác nam tử thanh niên này lên vai, không tới nửa giây đã xuất hiện ở trên tầng ba của tửu lâu.
“Vật tụ theo loài, nhát gan hội họp một chỗ mà dám đi nghị luận chuyện của các bậc cường giả... Có tai mà không biết nghe, có mắt mà không biết nhìn, chỉ cảm thấy hoang ngôn dễ chịu, dùng hơi rượu che lấp đi sự xấu hổ hay yếu đuối của bản thân lúc trước....”
“Dù có là ngươi, năm bát cũng đủ để chếch choáng, sáu bát giống như say sóng, bảy bát đảm bảo hạ gục.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là thị giác của hắn, còn từ thị giác của hồng y nữ tử thì nam tử thanh niên kia sau khi uống xong bát thứ ba tay liên gục xuống thả bát xuống bàn theo quán tính, sau đó cả người lảo đảo nghiêng người qua lan can lập tức ngã xuống.
“À quên mất, giờ thì đã làm gì có đội thuyền Nam Thập Tự? Tử Tinh Hào cũng chưa, Beidou cũng chưa có được danh hiệu Long Vương, thậm chí cũng còn chưa nổi danh, tự nhiên cũng chưa từng g·iết Hải Sơn rồi.” Lê Thanh Vũ nghĩ thầm trong lòng, lại quan sát kỹ lại hồng y nữ tử trước mặt, phát hiện đối phương chưa có Vision liền xác minh suy nghĩ của bản thân.
Đối với sự tồn tại của Nhà Lữ Hành, hắn cũng không hoài nghi, bởi vì bên trong một số văn bản tài liệu ẩn không chính thức về thế lực Thâm Uyên Giáo Đoàn, hắn đã tìm thấy một đối tượng có xưng hô là “Đế Tử” được mô tả sở hữu một mái tóc màu hoàng kim...
Vốn đang hướng tới một loại danh hiệu nổi tiếng sau khi nghe tới Mondstadt tồn tại danh hiệu Thiên Vương, Từ Lục Thạch lập tức nhiệt huyết lên đầu, không nói hai lời lập tức đồng ý, gọi hẳn ba bát lớn, mỗi bát ngang một cốc vại.
“Cố lên, Lục Thạch! Hai bát rồi, thêm bát nữa!”
Đương nhiên, gánh vác hai cự vật như vậy, mọi người trong quán rất nhanh để ý đến nàng, nhưng nhìn cái cách mà nàng nâng hai vò rượu chẳng khác nào nâng hai chiếc lá mỏng, chẳng còn ai dám đánh chủ ý nào nữa, dù cho có là Tiểu Thừa cảnh võ giả.
Tuy Lê Thanh Vũ đối với lượng kiếp hiểu không rõ quá nhiều nhưng từ cái cách mà phân tích một lượng kiếp ảnh hưởng ra từ trong một số điển tịch của Tiên gia thì hắn gần như hoàn toàn có thể khẳng định được thời gian mười năm sau khi Nhà Lữ Hành tới sẽ là một đợt lượng kiếp, đoán bừa khả năng cao vẫn trúng.
Tự tôn bỗng dưng chiếm chọn cả tâm thần, không khỏi làm hắn thanh tỉnh trong giây lát, tay nâng bát rượu thứ ba lên, nốc hết chỉ trong hai ngụm.
Uống xong một bát, đầu đã cảm thấy đê mê cực độ, tình trạng này thường phải là mỗi một lần nhậu say mới có, nhưng lòng hiếu thắng cộng cá cược không cho phép hắn bỏ cuộc, lập tức lại uống thêm bát thứ hai.
“Sắp ba bát rồi! Chẳng lẽ chúng ta sắp được chứng kiến một huyền thoại?”
Chà, Mora thì cũng thích đấy, nhưng có uống được như rượu không?
“Hừ, chất lượng võ giả ngày hôm nay kém thật! Hay là những năm nay đều như vậy? Chẳng biết được...” Nàng lắc đầu, định bước đi thì khóe mắt dường như thấy được điều gì đó.
“A, không phải, là vị tỷ tỷ đây xuất hiện có chút bất ngờ quá, làm bọn tiểu đệ hơi giật mình đôi chút.”
...
Đây mới là lý do chính mà hắn mất nhiều thời gian câm lặng như vậy, chỉ để cuối cùng kết bằng một câu:
“Bất quá đây là một vấn đề. So với việc tửu lâu đột nhiên xuất hiện hai vị Thượng Thừa cảnh ra thì ta đây càng quan tâm đến một vấn đề. Trước đây gặp Yanfei cùng Bình lão lão thì không nói, về sau hôm qua lại gặp được Hu Tao, trưa nay gặp nốt hai người còn lại trong bộ ba, chiều lại gặp Beidou? Đều là các nhân vật mà ta quen biết?”
“À mà không biết nàng đã đeo băng bịt mắt chưa nhỉ? Tóc che như này ta cũng không thấy được.” Hắn lại nghĩ thầm.
“Khí thế của nàng theo như ta quan sát bằng cách len lén vận dụng chút năng lực của Quan Nguyên chi Nhãn thì có hơi thua kém vị thanh bào võ giả vừa xong một chút, nhưng lại ngang với Yanfei, chứng tỏ nàng đang là Thượng Thừa cảnh sơ giai. Cũng đúng, Hải Sơn là đại hải cự quái, thực lực huyết mạch chắc chắn là không hề yếu, dường như cũng phải ngang với Võ Tôn cảnh, nếu hiện tại nàng còn chưa đạt cảnh giới này thì khi nào nàng mới có thể liệp sát được một đầu Hải Sơn.”
Nhưng điều đấy không quan trọng vào lúc này, giờ là thời gian cho việc nhậu nhẹt. Rượu vào hai tuần, đội hữu của hắn đột nhiên nhắc nhở là gần đây tửu lâu vừa có thêm một loại rượu gạo cực mạnh, mới ra những đã kịp khiến vô số các đấng anh hào phải ngã gục xuống chỉ sau một cốc lớn, hỏi hắn liệu có dám thử hay không? Nếu có thì sẽ đánh cược bằng cả một phần mười tháng lương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.