Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1 Chương 79: Bộ ba tìm đến cửa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 Chương 79: Bộ ba tìm đến cửa


“À mà có khi đối với kẻ viết chữ xấu như hắn lại đúng là như vậy thật, giống như việc nếu mình cược thua sẽ phải tự cấm túc một tuần. Chậc, sống không bằng c·hết, nên phải liều mạng thôi.”

Xingqiu không nói gì, chỉ quay sang nhìn hai tiểu đồng bọn, lắc lắc đầu, nét mặt tự tin, ý là mọi việc vẫn còn nằm trong kế hoạch.

“Cái trò ngươi vừa làm được gọi là “Bắt tay” vốn được lưu truyền từ Fontaine sau những đợt giao lưu văn hóa bởi các thương nhân tiến đến kinh doanh ở cảng Ly Nguyệt. Nó được cho là một kiểu chào lịch sự và có phong cách, cũng đồng thời tạo dựng một sự thân mật giả tượng nhất định trong thời gian ngắn, rất thích hợp với các lễ nghi xã giao nói chung và thương mại nói riêng.”

Ánh mắt chớp động, y khẽ cảm thán:

“Thanh Vũ huynh! Ta biết là bọn ta đến có chút đường đột nhưng ngươi có thể dành ra chút thời gian được không?”

“Ngươi không tò mò tại sao chúng ta đến đây ư, cũng không tò mò động tác ta vừa làm là gì ư? Nếu ngươi chịu mở cửa thì ta sẽ giới thiệu tường tận cho ngươi. Đảm bảo lịch sử của nó sẽ làm ngươi kinh ngạc.”

Rầm! Cánh cửa lại sập lại một lần nữa.

“Nói những gì cần nói, thái độ tuy khiêm nhường nhưng khí thế lại chưa từng bị đè ép, đứng trước bậc đại năng đủ để nghiền ép mình như một con kiến vẫn không để sợ hãi cùng đề phòng lấn áp cảm xúc, cuối cùng thậm chí còn ung dung cầm đi ích lợi mà rời khỏi.”

“Xem ra việc nó hỏi ta về phương diện đấy của Ý cảnh cũng là có phương hướng riêng, này cũng không tồi. Dù sao...”

“Nghe giống lượng kiếp ha? Mà thôi, biết cũng chẳng để làm gì, ta lại chẳng liên hệ được với bản tôn. Vậy nên, ngủ tiếp đi là hơn...”

“Không phải chỉ là luyện thư pháp một tuần đạt chuẩn thôi chứ? Có gì đâu?”

“Nhưng thực sự vẫn rất kỳ lạ.”

Đây là không gian ý thức được lưu lại trong đạo ấn ký nọ, khoảng thời gian kể từ khi Lê Thanh Vũ rời đi đã được vài phút.

“Quê... Quê...”

Sầm! Cánh cửa gỗ rầm mạnh một tiếng, đóng sập lại ngay trước mặt cả ba người.

“Tiểu tử đó... Ý chí lực mạnh đến một mức độ khủng kh·iếp, chẳng thua kém gì Thần Ma, nhưng dường như vẫn chưa nắm vững được toàn bộ sức mạnh Ý Chí của bản thân, nếu không phát huy sẽ không chỉ dừng lại ở mức độ này.”

Đạo thần niệm của đệ nhất đường chủ bỗng phá lên cười sằng sặc:

Cũng may, nàng biết rõ tính của Lê Thanh Vũ. Chỉ mới thông qua một lần tiếp xúc, nàng đã đoán được đối phương sẽ không bao giờ mở cửa trong tình huống như này, càng đừng nói để cho đối phương tiến vào nhà.

Nghiệp hỏa thiêu vạn niên.

“Hừm, Ca Trần Chân Quân thu được một đệ tử tốt. Cả về mặt tâm tính lẫn trí tuệ đều đạt chuẩn, chẳng biết bồi dưỡng như nào nhỉ?”

Huyết hoa thủ đại thiên.”

Vừa mới nghĩ đến đấy, bên ngoài lại tiếp tục truyền tới mấy tiếng gõ cửa.

“Bất quá lại không bị hỗn loạn hay phân tạp giống như mấy con tân sinh Ma Thần, ngược lại cứng cáp giống như ngọc thô, chỉ chực chờ được đánh bóng. Cảnh giới cũng kém hơn rất nhiều....”

Bởi vậy nên hôm nay, dù có phải liều cả cái mạng này, dù có phải vứt hết tấm mặt mo này, hắn cũng phải ép đối phương nghe hắn nói bằng được!

Ở mặt bên còn lại của cánh cửa, Lê Thanh Vũ đang đứng đấy, một tay giữ cửa, thần tình trên mặt không thay dổi.

“Ý chí cấp Thần Thông, là phàm nhân cũng có thể thay đổi thực tại. Là Chân nhân, thì sẽ lại mạnh biết nhường nào?”

“Tại hạ, Xingqiu.”

Mà trong trường hợp hắn không có hứng thú thì cảm giác kỳ lạ ắt hẳn vẫn phải có chứ? Khi đấy thì sẽ rất dễ để bắt chuyện tiếp, tiến tới mục đích sau cùng của bọn hắn khi tới chỗ này.

“Để xem nào, ta cược với hắn nguyên văn là, nếu hắn có thể làm cho đối phương mở cửa rồi bước được cả người vào nhà đối phương, là hắn thắng. Còn không thì là ta thắng.”

Ghi chép xong, hắn cất quyển sổ đi. Vẻ mặt nghiêm túc, hắn lại tiếp tục gõ cửa, không ngừng cò mồi.

“Ảo thuật là ý tưởng hay, đáng sử dụng... Nếu vậy nên học... Thổi lửa....?”

“Hạnh ngộ, các hạ ắt hẳn là Thanh Vũ?”

Hu Tao thấy thế liền lộ ra một bộ dáng “ta biết ngay là vậy mà” còn nam hài còn lại ở một bên tuy phản ứng hơi chậm một chút nhưng vẫn lộ ra vẻ khó hiểu.

Y rút ra một tay, nâng lên. Một ánh lửa chợt lóe lên, từ bên trong bay ra một con hồng điệp.

“Tám tuổi.... Bằng độ tuổi của nó, ta chắc chắn không thể làm được như vậy.”

Yên hỏa phiêu phiêu, huyết vũ đầy trời.

Nhìn thấy trong mắt Xingqiu như bừng lên hỏa diễm, trên thân tràn ngập một loại khí khái phảng phất liều mạng, Hu Tao không khỏi lắc đầu, nghĩ thầm:

Nam hài còn lại ở một bên tuy không lộ hết ra ngoài như thế nhưng từng tiếng khục khục vang lên chứng tỏ là hắn đang rất kìm nén cơn cười của bản thân, chỉ là ngại mặt mũi của bạn thân nên mới không phát ra tiếng.

“Tại sao? Tại sao?”

Bất quá Xingqiu là ai? Phi Vân Thương Hội nhị thiếu gia, từ nhỏ nổi danh thiên tài, lại còn kết bạn được với Hu Tao loại bất thường này, tự nhiên sở hữu khả năng hồi phục cảm xúc vô cùng cường hãn.

Xingqiu ngây người ra như phỗng. Tiếng quạ kêu trên trời thường ngày vốn là quạ quạ thì nay vào tai hắn lại như nghe được thành:

“À mà nãy giờ nói được hai phút rồi, hẳn cũng đã quá mấy giây? Thôi chào nhé, nhóc tì còn non lắm.”

“Đã là người sinh ra trên đời, Nhân Quả luôn luôn dính lấy, dù là chưa tồn tại cũng không ngoại lệ. Kéo theo đó sẽ là nghiệp chướng hoặc ý thức ô nhiễm cùng hư không bản chất, bất quá lại do tâm cảnh của kẻ này mà là ít hay nhiều mà thôi.”

“Nhìn ngoài tuy rất tùy tiện nhưng kỳ thực đã phân tích thế cục rất kỹ, phương hướng thao túng tràng diện lại không khéo quá hóa đà, cuối cùng gần như loại bỏ hết các mối nguy hiểm, không, phải nói đúng hơn là nắm vững các tình huống nguy hiểm có thể xảy đến, từ đó định ra chừng mực.”

“Nhưng đấy mới là điều đáng để thắc mắc.”

Cộc! Cộc! Cộc!

Xingqiu thấy thế vui mừng, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã thấy đối phương nói:

“Bỉ ngạn lâm hồng trần,

Tuy là hắn cũng biết nếu như để sau này có thể phát triển được ở Ly Nguyệt thì quảng giao thêm chút bằng hữu cũng là không tệ, đặc biệt nếu xét về thân phận của ba người kia, thế nhưng hiện tại hắn lại đang khá là bận, thực cũng chưa đào ra được thời gian để tiếp đãi.

Đấy chỉ là một lý do, ngoài ra còn có thêm một số vấn đề nữa... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngươi cũng đã làm rất khá bằng cách thay đổi xưng hô từ tại hạ hay các hạ thành thuần ngươi ta cùng thủ thuật gây ấn tượng, nhưng thế vẫn là không đủ. Nếu là ta mà nói thì gặp trường hợp này sẽ ưu tiên sử dụng ảo thuật nhiều hơn, cái đó mới là cái có sức hấp dẫn đối với lứa tuổi của chúng ta hiện giờ, so sánh với nó thì ảnh hưởng của chiêu trò bắt tay sẽ ít hơn kha khá, xem ra là ngươi đã chịu ảnh hưởng bởi môi trường sống không ít.”

“Hồng điệp, đối với gia tộc chúng ta, là biểu tượng của linh hồn đã được độ hóa khỏi nghiệp chướng cùng ô uế, khi đấy tâm thần thanh thản, có thể dễ dàng tiến hành siêu thoát khỏi nhân gian, tiến nhập trong luân hồi, không còn vương vấn kiếp trước, này tức là Vãng Sinh.”

Giọng Xingqiu lại vang lên.

Đây là cái mà ở Fontaine người ta gọi là “Bắt tay” vốn không hề thịnh hành ở Ly Nguyệt, hắn cũng là do từng được nhìn thấy phụ thân sử dụng động tác này với một thương gia ngoại quốc nên mới học được.

“Thanh Vũ huynh! Nếu ngươi không mở cửa ra, chúng ta sẽ một mực đứng ở đây đấy. Mà bàn về độ lỳ lợm thì vị huynh đệ đang đứng bên cạnh ta này chắc chắn sẽ ăn đứt ngươi luôn, ta thề có Nham Vương Đế Quân làm chứng.”

Dù sao quan hệ giữa cả ba thì trong cốt truyện gốc hắn cũng đã biết rồi, chỉ là không ngờ cả ba lại quen biết nhau sớm đến vậy, cũng không ngờ bọn họ lại tìm đến tận cửa nhanh thế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhẹ nhõm và tinh khiết, chỉ có thể miêu tả bằng tính từ như vậy.

Giữa không trung, cái đầu của Lê Thanh Vũ hiện ra, tràn ngập vẻ nghi hoặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hu Tao ở một bên thấy vậy sớm đã phá ra cười nghiêng ngả, lăn lộn khắp dưới mặt đất. Người qua đường ở một bên cũng không chú ý tới nàng, chỉ coi là hài tử nghịch ngợm.

Sáng nay đã lỡ đánh cuộc với Hu Tao rồi, cược này hắn thua không nổi!

Thú thực, hắn đúng là không nghĩ tới ngay buổi gần trưa ngày hôm sau Hu Tao lại vác thêm hai người kia đến, nhưng điều này thú thực cũng chẳng bất ngờ là mấy.

Chỉ thấy hắn lấy ra từ bên người một quyển sổ nhỏ, chăm chú ghi chép lại: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hồng điệp vỗ cánh, xích huy nhàn nhạt, thân hình phiêu hốt bay lên, nhẹ nhàng như không có trọng lượng. Mặc cho biển lửa xung quanh tràn đầy thứ mùi ô uế nhàn nhạt khó nói, hồng điệp lại phảng phất không bị nhiễm lấy, chẳng khác nào một đóa sen mọc giữa bùn lầy.

Ngoài cửa, nét mặt Hu Tao như bị ngũ lôi oanh đỉnh, hai mắt trắng dã, trong lòng thất thanh:

“Khặc khặc, kệ ** nó, ta đây không quan tâm. Bất quá chỉ là một đạo thần niệm được lưu giữ qua hai thiên niên kỷ, tuy đa phần đều ngủ say để bảo tồn lực lượng nhưng cũng đã nhàm chán gần c·hết từ sớm. Có gì cứ để bản tôn xử lý đi thôi, trời sập tự có cao nhân đỡ lấy mà. Chỉ tiếc không được chia sẽ với bản tôn về tiểu tử kỳ lạ này mà thôi.”

Nam hài này giơ lên một tay, nét mặt tủm tỉm nhìn về phía đối phương.

Thế nên, ha ha, ván cược này, nàng thắng ch-

“Tự tin thái quá sao? Cũng không hẳn, vả lại ta cũng đánh giá cao sự tự tin trong trường hợp này.”

Tam công trấn nghiệp chướng,

“Sau gần hai ngàn năm Vãng Sinh đường cũng đã xuất hiện một vị truyền nhân có thiên tư hiểu thấu được Nghiệp Hỏa Huyết Hoa, còn gây nên Hộ Ma Pháp Trượng xúc động, thế nhưng các nhà khác anh kiệt cũng xuất, nghiệp chướng giữa thiên địa trở nên càng thêm nồng nàn, biên độ dao động lớn tới một mức độ không cần thiết....”

Coi như giả dụ đối phương có biết đi chăng nữa thì điều này cũng không thay đổi, Xingqiu vẫn còn nhiều phương án dự phòng nữa để nói chuyện tiếp với đối phương, túm lại là động tác này sẽ mang đến cho hắn rất nhiều quyền chủ động, đây đều là những điều hắn học được từ phụ thân trong đạo lý nói chuyện với người bình thường.

“Người đầu tiên nghĩ ra nó là một thương nhân tên Charl·es Dubois, sinh sống vào thời gian cách đây ba thế kỷ. Nghe đồn là người này đã nghĩ ra vào một hôm phải tiếp khách quý trong khi đang b·ị đ·au vòm họm, cuối cùng mới sử dụng cách này cũng nhằm khiến cho người hầu có thể hỗ trợ hiểu ý nói lại thông qua các cử chỉ.”

“Đột ngột xuất hiện trong thế giới này!”

....

Còn về phần tại sao? Theo Lê Thanh Vũ thì không ngoài hai khả năng là sáng nay Hu Tao đã đi kể cho đồng bọn về việc tối hôm qua bị bón hành như nào, chắc là có tí thuyên giảm, hoặc là dựa vào miệng lưỡi đi bố cục lừa hai thằng nhóc kia mà thôi.

Bất kể là trường hợp nào, tính chất cũng không quá khác biệt.

“Rốt cuộc là trong điều kiện như thế nào, thì một cá thể như thế mới có thể tồn tại được? Chẳng lẽ từng trải qua một loại tẩy lễ nào đó? Hay đây là thủ đoạn bồi dưỡng đệ tử mới nhất của chư Tiên? Có tác dụng phụ gì không?”

Đệ nhất đường chủ lại lẩm bẩm tiếp: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tại sao ngươi lại không theo lẽ thường!?”

“Bọn ta cũng chỉ nói mấy giây thôi, nghe xong đảm bảo ngươi sẽ đổi ý!”

“Thế nhưng tiểu tử kia... Quá sạch sẽ! Phảng phất có ai đó đã gánh hết Nhân Quả cho vậy. Nhưng Nhân Quả dù có bị gánh hộ thì nghiệp chướng vẫn sẽ còn tồn tại, thế nhưng ta lại khó có thể cảm nhận mảy may dù có dùng đến Bí Pháp, có mấy tia sinh ra thì cũng rất là mới mẻ, phảng phất kẻ này....”

“Hình như trước kia cũng từng có một lần như này rồi, cuối cùng dẫn đến... Cái ngành nghề Luyện Cổ Sư bốc hơi khỏi đại lục, chậc...”

“Điều này là không thể tránh, dù sao nghiệp chướng một phần vốn là đến từ Nhân Quả. Mà Nhân Quả cái thứ này á, dù là chư vị Thần Quân cũng khó lòng xóa bỏ, thậm chí ngay cả mấy vị đang ngồi ở trên thiên không cùng ẩn núp trong các giới ngoại cũng là như vậy.”

.....

Két một tiếng, cửa lại mở ra, nhanh tới mức Xingqiu không kịp phản ứng, ngã chổng vó trên sàn gỗ trong nhà của Yanfei.

Chẳng biết từ lúc nào, mảnh xích huyết thiên địa này bỗng giống như thời gian bị ngừng lại, chỉ còn đâu đó nghe thoang thoảng những âm thanh tiếng ngáy.

“Nhưng tinh khiết này cũng chỉ là tương đối, tỉ như bản thân ta, đã vượt qua Tâm Kiếp, tự nhiên một mảnh nhỏ thần niệm cũng sẽ trở nên tinh khiết không sợ nghiệp chướng, so với linh hồn phàm nhân phổ thông còn thanh tịnh hơn gấp nhiều lần, nhưng vẫn sẽ mãi mãi tồn một đoạn nhỏ.”

Đệ nhất đường chủ thả hai tay ra sau đầu, cả người dựa lên trên mấy đạo xiềng xích màu đen, dáng vẻ vô cùng thư thái, chẳng khác đang nằm trên giường êm là bao.

Quyển 1 Chương 79: Bộ ba tìm đến cửa

Cảm thán đến đây, trán y hơi nhăn lại, phảng phất như trầm tư:

Từ Hu Tao hắn đã biết đối phương là một kẻ khá khó chơi, nhưng dù sao vẫn là người, thậm chí cũng chỉ là một hài tử trạc tuổi bọn hắn, khả năng cao sẽ có hứng thú khi nhìn thấy động tác kỳ lạ này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 Chương 79: Bộ ba tìm đến cửa