Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 Chương 76: Hồ gia lão tổ
Nhưng cuối cùng, vào một hôm gần tới ngày đông chí, Tổng Vụ Ly Nguyệt bỗng nhận được một tin tình báo, nói là khu vực phía trên của Bích Thủy nguyên trong khuôn viên trăm dặm toàn bộ tà khí đều đã biến mất không còn vết tích.
Với một đời truyền kỳ như vậy, sử sách ghi chép về y sẽ không thể giống nhau, nhưng nếu có điều gì mà tất cả đều nhất quán, đó chính là...
“Nếu vậy....”
“Ra là vậy, hèn chi...”
Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.
“Kể từ thời Thất đại Thần Quân chi Vị được định ra, kéo dài từ Trung Cổ cho đến hiện tại, Vãng Sinh đường đã trải qua 76 đời, tiền bối ngài đương nhiên đã trở thành lão tổ, xưng hô như này đã được sử dụng thậm chí từ những thời kỳ cuối của Qui Ly Tập, một mực áp dụng cho đến nay.”
“Không hổ là Ca Trần Chân Quân nhất mạch, trả lời hay lắm.” Đệ nhất đường chủ ừm một tiếng, sau đó lại nói:
Chính là y, về sau đã ký kết một khế ước với Nham Vương Đế Quân, hội tụ Nham chi Pháp Tắc chuyển hóa xuống đại địa, làm cho n·gười c·hết có thể hỏa thiêu cùng an táng, ngăn cản các thế lực tà ác khống chế t·hi t·hể cùng lan truyền nguyền rủa với oán niệm.
Thế cục giằng co cứ thế kéo dài hàng chục năm, cho đến khi người ấy xuất hiện.
Ở phía trước tòa đại môn này, gần hai chục đạo hư ảnh to lớn, khí tức mạnh mẽ đang bị huyết xích khóa chặt cùng với hơn mấy trăm loại Ma vật lớn nhỏ, đều đang bị hắc diễm thiêu đốt kêu lên từng tiếng thảm thiết.
Nghe đồn rằng nơi đây cũng từng tồn tại một cánh cổng dùng để dẫn lối linh hồn n·gười c·hết định ra ranh giới sinh tử, thế nhưng đã bị lũ Ma vật cùng Ma Thần chiếm cứ, không còn có thể tìm ra, tự nhiên sẽ khiến âm khí tích tụ ngày càng nặng, vậy nên việc đột nhiên không còn Ma Vật lởn vởn nữa là một việc cực kỳ đáng ngờ.
Lôi quốc, với tư cách một quốc gia trẻ hơn, thì tình huống dường như còn tệ hơn, khi mà vị Tôn Chủ Narukami Ogosho Baalzebul, nhũ danh Makoto, người đã đạt đến cảnh giới Pháp chi Quân Chủ kia đã không thể không cùng với Thần Vu Kitsune Saiguu phong ấn toàn bộ ô uế vào sâu trong Địa Mạch, chấp nhận tai họa ngầm.
Trong tòa không gian Ngoại Cảnh này, bọn họ nhìn thấy một tòa đại môn rộng hàng trăm trượng, khung như được đúc từ kim ngân khắc lên các ký tự cổ lão phảng phất từ thuở thiên địa khai sinh, từ bên trong phát ra vô số quang mang hắc bạch xen lẫn luân chuyển không ngừng, sinh khí cùng tử khí nồng đậm gần như ngưng kết, ở giữa lờ mờ thấy được mấy làn khói tím.
“Chỉ có ngọn lửa không ràng buộc mới có thể thanh tẩy được thế giới này.”
.....
Trừ ma không chỉ là cắt đứt tà khí với ma khí hay phong ấn các Ma vật đang nhởn nhơ dạo chơi khắp mọi nơi, mà còn là xử lý các tà giáo hay ma giáo mọc lên như nấm do nhận được Ma Thần truyền thừa hay bị các Ma Thần tàn niệm thao túng.
Ly Nguyệt truyền thừa được gần 17 thế kỷ, Nham Vương Đế Quân Morax đã nắm được quyền thống trị tuyệt đối trên khắp đất Nham quốc, thế nhưng đối đầu với việc xử lý tà khí cùng nghiệp chướng do các Ma Thần để lại thì cũng có mấy phần lực bất tòng tâm.
Không có một vị Huyền gia lão tổ nào dám đứng ra tranh đoạt danh hiệu này với y, phần vì đây chính là danh hiệu do đích thân Nham Vương Đế Quân ban cho, phần vì e ngại thực lực, ngoài ra cũng có xen lẫn kính trọng trong đó.
“Tiểu hữu, có thể nói cho bổn đường chủ biết gia sư là ai không, có lẽ ta biết vị đấy.”
Lại quay lại với Nham quốc, chư Tiên cùng các Huyền gia với Võ gia đương nhiên sẽ không để tình huống tiếp tục như vậy, tiến hành liên tục các chiến dịch thanh tẩy, bấy giờ gọi là “Trừ ma vệ đạo”.
Phương pháp này vốn được đặt tên là nghi thức Hộ Ma, về sau cũng được các nhân sĩ Huyền gia cùng Võ gia khác làm theo, phối hợp với người dân của Nham quốc, cuối cùng đã khống chế được “bệnh dịch” đè ép tà ma cùng hỗ trợ phong ấn các Ma Thần tàn niệm.
Nguyền rủa, tà ma, oán niệm, quỷ quái,... đều là các danh từ người thường khó có thể hiểu rõ, chỉ có thể gọi chung là bệnh dịch, là t·hiên t·ai, là nhân nạn.
Cũng chính là y đã tìm lại được Sinh Tử đại môn, về sau hỗ trợ linh hồn của Nham quốc có một con đường lớn có thể tiến nhập Luân Hồi giống như hồi trước, lại được xưng là Sinh Tử Phận Tế Thủ Hộ giả, cũng lập nên Vãng Sinh đường.
“Tiền bối hiểu nhầm rồi, Tiên nhân là gia sư, vãn bối chỉ là đồ đệ của người mà thôi.”
“Nghi thức Hộ Ma vốn là nghi thức hỏa táng, chia làm bốn bước nhỏ cùng ba bước lớn, đấy là người đời thường hiểu. Nhưng nếu tính rộng ra đối với một số trường hợp đặc biệt cũng còn thêm một số bước cùng nghi lễ ngoại trước khi hỏa táng, tỷ như bốn người mặc hắc bào khiêng quan tài nhảy cái gì...”
Khoảng hai ngàn năm trước, giai đoạn Thượng Cổ Thần Chiến gần kết thúc, khi ấy xác c·hết Ma Thần ngổn ngang thành đống trên khắp cả đại lục, tà khí bốc lên không dứt, nghiệp chướng che trời.
“Ca Trần Chân Quân sao? Này có lẽ cũng giải thích được đôi chút rồi. Tiểu hữu, không biết năm nay là năm bao nhiêu? Ca Trần Chân Quân đã đạt đến được Thượng Vị Chân Quân hay nửa bước Đạo Quân chưa?” Nam tử trung niên lại hỏi.
“Chỉ là... Vẫn có chút khó hiểu...” Nói đến đây, nam tử trung niên này lại lâm vào trầm tư, nhưng cũng lắc đầu nhanh chóng không nghĩ tiếp, lại hỏi:
“Tiền bối cho hỏi, ngài có phải là Hồ gia lão tổ, đệ nhất đường chủ của Vãng Sinh đường hay không?”
Lê Thanh Vũ cũng đã thu tay về, kiên nhẫn mà đợi nam tử trung niên kia tự trầm ngâm, giờ nghe vậy liền đáp:
*) Hu Tao = Hồ Đào.
“Đố ngươi, nghi thức Hộ Ma thường yêu cầu những gì?”
Một nhân loại vô danh đạt đến được Thánh cảnh, thân phụ các loại nghi lễ thần bí giúp cho Ly Nguyệt có thể thanh tẩy tà ma dễ hơn gấp nhiều lần, điều này càng làm cho xuất thân của y trở nên đáng ngờ, nhưng cũng không ai dám hỏi, thẳng cho đến ngày y biến mất.
“Ha ha ha, thường nói Ca Trần Chân Quân tinh thông vạn sự, ta vốn tưởng đó là lời nói quá. Nhưng nay nghe được đệ tử của ngài tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có kiến thức đầy đủ bậc này thì ta cũng đã tin mấy phần rồi. Ha ha ha...”
Cũng không biết bao nhiêu gia tộc hay tông môn Huyền gia cùng Võ gia đã bị diệt môn, bao nhiêu phương sĩ đạo sĩ hay võ giả đã phải bỏ mạng trong các chiến dịch này, mặc cho có Tiên Nhân hỗ trợ.
Đánh bại thì dễ diệt trừ thì khó, trảm ngọn bất khả trảm căn, chính là đạo lý này.
Trong mắt Lê Thanh Vũ hiện lên mấy dấu hỏi chấm, không phải chỉ là trả lời một câu hỏi thôi sao, tuy đúng là câu hỏi khó thật nhưng cũng không đáng để ăn mừng như thế chứ?
“Đệ nhất đường chủ của Vãng Sinh đường là đúng rồi, thế nhưng Hồ gia lão tổ là cái gì? Mặc dù ta đúng là họ Hồ nhưng chưa từng tự xưng lão tổ.”
Đi đến nơi, tiến vào trung tâm của khu vực được thông báo, tiến sâu vào trong một hang động, tuy đã có chuẩn bị tâm lý nhưng bọn họ vẫn không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Công việc thanh trừ tà khí cùng nghiệp chướng, nói nghe thì dễ dàng nhưng kỳ thực lại vô cùng khó khăn, bởi vì bọn chúng vốn là đến từ căn bản của Ma Thần, tựa như linh khí lưu thông tự nhiên giữa trời đất, quỷ dị mà khó lường, lại ăn sâu vào trong địa mạch, thường cần lực lượng gấp mấy lần mới có thể thanh trừ được.
“Xem qua sơ sơ, không cầu thông tuệ cổ kim nhưng biết đủ những gì cần biết.”
“Năm nay là năm Ly Nguyệt thứ 3720. Còn về cảnh giới của gia sư, thứ cho vãn bối cô lậu quả văn, chưa từng nghe nói qua Đạo Quân cảnh.” Lê Thanh Vũ nghe thế mới ra vẻ nghi hoặc.
Còn về phần nam tử trung niên kia, sau khi thấy mình hỏi mà đối phương vẫn không đáp lại, trên mặt liền hiện lên nét nghi hoặc:
(Để tỏ lòng tôn trọng với phụ thân mình hay vì các lý do không biết, vị đệ nhị đường chủ đã tháo Bỉ Ngạn hoa xuống mà thay vào đó các loại hoa khác, cũng không ngăn cấm việc này cho đến đời Hu Tao là đã thành hoa mận đỏ.)
Chiếc mũ đen nâu đội đầu tượng trưng cho thân phận đường chủ của y, luôn luôn cài Bỉ Ngạn hoa.
“Ra vậy, cũng đúng ha. Mà tiểu hữu ngươi tuy tuổi nhỏ nhưng trả lời lại rất lão luyện, xem ra thường ngày hẳn cũng có nghiên cứu thư tịch?” Hồ gia lão tổ, không, đệ nhất đường chủ gật gù, lại hỏi tiếp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đệ nhất đường chủ chăm chú lắng nghe, cuối cùng sau khi hắn nói xong liền gật đầu vỗ tay một cách hào hứng:
Trong đầu Lê Thanh Vũ đang hiện ra các tri thức được ghi chép về nguồn gốc truyền thừa của Vãng Sinh đường cùng người đã sáng lập nên nó, mắt vẫn không rời nam tử trung niên đứng đối diện, dường như vẫn chưa biết nên nói gì.
Mới đầu không ai tin y, chỉ coi y là một kẻ hám danh chuộng tiếng, cũng không thèm để ý đến các loại liệu pháp kỳ lạ mà y đưa ra, nhìn thấy đều nhếch mép cười bỏ đi.
“Tiên nhân?”
Lê Thanh Vũ nghe thế liền biết mình đã đoán đúng, bèn giải thích:
Âm khí nhập t·hi t·hể hóa thành cương thi, Ma Thần mượn xác người tá thi đoạt hồn sống lại, huyết nhục Ma vật thôn phệ lẫn nhau,... diễn ra như cơm bữa, này là nhân gian họa loạn.
Với lịch duyệt cùng kiến thức của bản thân, bọn họ đều có thể nhận ra được hai chục đạo hư ảnh to lớn kia là các tàn niệm Ma Thần, thậm chí có cả của ba vị Cao giai, đều không tránh khỏi kinh hồn bạt vía một phen.
Thất Tinh bấy giờ nghe thế đều giật mình, bởi bọn họ biết là khu vực ấy cực kỳ gần với nơi trấn áp của Li, một vị Đế giai Ma Thần được đích thân Nham Vương Đế Quân trấn áp, phối hợp với dư khí sót lại của một vị Thái Cổ Ma Thần năm xưa, đã khiến cho khu vực này luôn luôn nhung nhúc quỷ quái, n·gười c·hết khó yên.
“Năm Ly Nguyệt thứ 3720 sao? Nhanh thật, mới thế đã gần hai ngàn năm rồi.” Nam tử trung niên kia nghe vậy tròng mắt hơi đảo ngữ khí t·ang t·hương, sau đó lại thở ra một hơi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quyển 1 Chương 76: Hồ gia lão tổ
(Hóa ra ta đã trách nhầm Hu Tao rồi. Bệnh của nàng, giờ xem ra, là bệnh n·an y· gia truyền, không thể tránh được.)
Chính vì vậy nên người dân của Ly Nguyệt mới phải tìm đến các cách khác để có thể khiến cho linh hồn n·gười c·hết được ra đi an lành, Tết Hải Đăng chính là một trong số đó.
Tuy có phần không hiểu ra sao nhưng Lê Thanh Vũ dựa vào kiến thức có sẵn vẫn đáp lại được:
Không ai biết được cuộc đời trước đây của y, cũng không ai biết được tên thật của y, mọi người chỉ gọi y là Hồ gia lão tổ hay là Vãng Sinh đường đệ nhất đường chủ, hay vị bác sĩ đã cứu Ly Nguyệt trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Y ra đi mà không có tiếng động, chỉ để lại cơ nghiệp Vãng Sinh đường cho con trai truyền thừa xuống kèm danh hiệu Sinh Tử Phận Tế Thủ Hộ Giả cùng với một câu nói được truyền lại cho đến tận ngày nay và được môn hạ Vãng Sinh đường coi như tổ huấn:
Y khoác lên thân hắc bào, đầu đội mũ đen, bên trên cài Bỉ Ngạn hoa, lúc này đang đứng đối diện mỉm cười với bọn họ, dưới chân hội tụ vô số Ma Thần tinh huyết, tay cầm một thanh xích pháp trượng có hình thù kỳ lạ, hỏa diễm bên trên đang cháy hừng hực.
“Gia sư Ca Trần Lãng Thị Chân Quân.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhân sĩ chính đạo tuy luôn nắm được thế thượng phong, nhưng chung quy vẫn không thể ép được chư phương thế lực Ma vật xuống, chỉ đành đánh ván cờ minh ám. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đồn rằng Kim Sí Đại Bàng Vương, Hàng Ma Đại Thánh, một trong Ngũ Thánh Dạ Xoa năm ấy cũng là bởi vì g·iết quá nhiều Ma Thần cùng tà vật, lại thêm Tiên căn ban đầu bị gieo vào ma chủng, cuối cùng bị nghiệp chướng quấn thân, tâm ma khó phá, hai ngàn năm vẫn không thể bước vào Chân Quân chi Cảnh mà chỉ có thể ngậm ngùi dừng bước trước Tâm Kiếp.
Một vị bác sĩ, không biết xuất thân, không biết danh tính, đột nhiên xuất hiện ngay giữa cảng Ly Nguyệt, tuyên bố bản thân có cách xoay chuyển thế cục hiện nay.
Nam tử trung niên kia nghe vậy chợt sửng sốt, sau đó bắt đầu hơi cau mày quan sát xung quanh cùng nam hài trước mặt, cuối cùng giống như hiểu ra điều gì mới thốt lên câu:
Sau một hồi tính sâu nghĩ kỹ, Lê Thanh Vũ mới hơi thở khẽ ra một hơi, quyết định nói thật. Thân thoát khỏi thế cảnh giới, giơ hai tay lên hành lễ:
Hắn giờ đã có thể khống chế được Ý cảnh Hạo Hãn Tịch Hải, tự nhiên cũng có thể cắt đứt liên kết giữa lượng ý niệm trong lòng cùng sóng biển bên ngoài, không để lộ thực hư. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng so với hiện trạng nhập ma hoặc thân tử đạo tiêu của rất nhiều vị Tiên Nhân Dạ Xoa tộc hay các Tiên tộc khác, này đã được xem như tạm ổn.
Dù sao thần lực của ngài tuy hùng hậu nhưng vẫn có giới hạn, lại đang phải chuyên tâm vào rất nhiều việc khác, chỉ có thể cùng chúng tiên phù hộ những khu vực trọng yếu.
Quyết định này được đưa ra sau khi phân tích các thân phận có thể của đối phương, khả năng nguy hiểm đem lại cùng với các phương án đằng sau từ đó lựa chọn ra phương án có tỷ lệ an toàn cao nhất.
Theo như ghi chép cùng ước tính để lại, thì Phong quốc ở phương Bắc nếu không phải dưới thời Phong Vương Decabrian đã bắt đầu tiến hành quá trình thanh lọc cùng hạn chế các Ma Thần khác, cùng với việc Bắc Phương Lang Vương Boreas một vị Thần Vương nguyện ý hi sinh bản thân, thì thế cục Phong quốc có lẽ cũng không khá hơn được là bao nhiêu.
Phần vì việc bắt lại các Ma Thần tàn niệm như này vốn là một điều rất bất khả tư nghị, nhưng phần nhiều lại vì một đạo nhân ảnh đang đứng trước tòa đại môn kia, chính là vị bác sĩ nọ!
Không dám chậm trễ, một đội hình do một vị Võ Tôn dẫn đầu được cử đến thăm dò, theo đó là các phương sĩ của các gia tộc đi kèm, người kém nhất cũng có tu vi Nguyên Anh kỳ.
“Đạo Quân cảnh là cảnh giới tiếp theo của Chân Quân, lấy tuổi của ngươi đúng là khó mà biết được thật, lỗi ta.”
Thấy được nam tử kia dường như lại định lâm vào trầm tư, Lê Thanh Vũ lập tức hỏi:
Nam tử trung niên kia nghe thế liền gật đầu, nhưng sau đó lại thắc mắc:
Sử sách không ghi chép lại thực lực của y, chỉ biết là có thể mở lại Sinh Tử Đại Môn cùng chấp hành nghi lễ do Nham Vương Đế Quân hỗ trợ, y đã mạnh hơn đại đa số Tiên Nhân, ít nhất đứng hàng Thánh!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.