Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 Chương 52: Ly Nguyệt chúng Tiên
Chớp chớp mắt ba lần, “Tầm nhìn” cũng đã thu về, mọi thứ trong tầm mắt hắn lại quay lại như xưa. Lúc này Lê Thanh Vũ cũng đã minh bạch, nhờ có chén trà kia, khả năng quan sát vạn vật của hắn đã được đề thăng lên một tầng thứ mới.
Bảo nàng gọi Shenhe là tiểu sư thúc thì cũng thôi đi, dù sao ngươi ta cũng đúng là lớn hơn nàng một chút, coi như bằng tuổi hay ít hơn cũng không quan trọng. Nhưng nghĩ tới cái cảnh nàng phải gọi tên tiểu tử đáng ghét này là “Tiểu sư thúc” trong lòng liền không khỏi cảm thấy uất ức vô cùng.
“Hả?” Yanfei có chút nghi hoặc, lòng chợt cảm thấy có gì không ổn.
Lê Thanh Vũ lấy hai tay đỡ chén trà, nhìn qua chỉ thấy được hơi nước vẫn còn đang bốc lên ngùn ngụt, hóa thành sương khói bắt đầu cuốn lấy hai tay hắn, không nóng không lạnh, chạm nhẹ là tan, như mộng ảo không chỗ bám tựa.
“... Sư phụ, quy củ là c·hết Tiên là sống-“ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu đệ đệ! Sướng rồi nhá, ngươi được Lão Lão thu làm đệ tử, còn là nhất đẳng! Ha ha, phải biết vô số người đi mòn gót chân, ngồi quỳ mỏi gối cũng còn chưa nhất định là thấy được Tiên Duyên đâu. Nhất đẳng đệ tử, dù là mấy lão tổ trong các gia tộc phương sĩ cũng phải hâm mộ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nói đến cuối, hắn còn nhếch miệng cười, nhãn thần mang hàm ý không cần nói cũng rõ.
Chỉ đến lúc nghe được lời này, Lê Thanh Vũ mới ngẩng đầu lên, hai tay cũng thu về, có chút trịnh trọng nói:
“Vậy nên, theo như bối phận, ngươi sẽ phải gọi hắn là...” Nói đến đây, Bình lão lão còn cố ý nhấn mạnh:
Đối mặt với thái độ nhiệt tình của Yanfei, Lê Thanh Vũ vẫn chưa có phản ứng, mà vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay hướng Bình lão lão, người vẫn hơi cúi xuống.
....
Mới một ngày trôi qua, sao đã có cảm giác như rất lâu rồi vậy? Nàng thầm nghĩ, miệng lại giận dỗi nói:
Lễ thu đồ đến đây là kết thúc.
“Khách quan, ngài quả nhiên là có ánh mắt vô cùng tinh đời, chỉ có những người trong nghề chân chính mới có thể nhìn ra được những chi tiết này.” Chủ quán chính là người đàn ông trung niên kia, lúc này đang phải cố giữ khuôn mặt tươi cười lắng nghe những lời bình của người thanh niên, bất quá gân xanh trên trán lại không thể che giấu.
“Được, như vậy...” Bình lão lão nghe vậy gật đầu, sau đó giơ lên một tay kết thủ ấn ngay trước mi tâm:
“Không có gì cả, chỉ là...”
“Nào nào, ở chỗ này Hổ Phách Cấm Thuật mạnh mẽ nhất của ngươi sẽ rất khó thi triển, có gan thì ra t- Chờ chút, ngươi có lại cảm nhận được gì không?”
“Sư phụ à, đồ nhi nghĩ lại rồi. Quy cũ là c·hết người là sống, cái chuyện bối phận xưng hô này có thể bỏ qua đi, dù sao ta cũng mới có tám tuổi, nàng lại đã đôi mươi, gọi nhau như thế cũng có hơi ngại thật. Cứ gọi nhau tỷ đệ như bình thường thôi cũng được.”
“Được rồi Thanh Vũ, buổi lễ cũng đã kết thúc, ngươi không còn cần phải tiếp tục hành lễ nữa.”
Không biết tại sao, đến bây giờ Lê Thanh Vũ cũng đã hiểu được một phần lý do khiến Yanfei tuy cực kỳ yêu quý Bình lão lão lại cực kỳ ít qua thăm cùng sống riêng ngay khi có cơ hội, bằng chính trải nghiệm thực tế của bản thân mình.
“Tiên Nhân của Ly Nguyệt... Có lẽ ngoại trừ vị Tiêu Hồng Tế Vũ Chân Quân Tubby kia... Thì không có một ai là bình thường cả!”
“Lão Lão – Ngài xấu tính lắm, dám cùng tiểu tử này - đối – đối phó ta. Oa oa, Lão Lão không còn thương ta nữa rồi...”
“Ác?” Yanfei ngây người ra như phỗng, giờ nàng mới nhận ra điều này, nhất thời có chút không thể tiếp nhận nổi.
“....Phần họa tiết của chiếc bình này vốn trải qua ba lần vẽ cùng bốn lần gia công lại phần mặt, từ đấy mới có thể bảo lưu lại chi tiết chồng lẫn lên nhau suốt hàng trăm năm. Kỹ thuật thật sự rất khá...”
“Lí Thủy lão gia hỏa, ngươi có cảm nhận được không?”
“Nhưng mà...”
Hắn cũng không có cố gắng khống chế hơi ấm này giống cách mà hắn vận chuyển Chân Khí trong kinh mạch, mà cứ mặc cho tự nhiên, để nó đến đâu thì đến, đi đâu thì đi. Cho đến tận khi quá trình kết thúc, toàn thân hắn giống như đã được quán đỉnh hoàn toàn từ trên đỉnh đầu xuống tận lòng bàn chân bởi thứ hơi ấm này.
....
“Nếu tính theo bối phận dòng Tiên, thì phụ thân ngươi dưới ta một bối. Thanh Vũ là nhất đẳng hồng trần đệ tử của ta, coi như chân truyền, tương ứng đồng bối với phụ thân ngươi.”
Nhìn không tới một sát na, Lê Thanh Vũ đã cả kinh trong lòng, vội thu hồi tầm mắt của mình lại. Này cũng không phải là do “Tầm nhìn” của hắn không còn tiếp tục hoạt động nổi, mà do hắn hiểu được, nơi đây là một loại gì đó ngang với điện thờ chủ, quy tụ linh tính cùng đủ loại sức mạnh mà hắn không biết.
“Cái gì!? Ý ngươi là gì? Có ngon thì đứng lại!”
“Này này tiểu tử.” Yanfei ở một bên có chút không hài lòng: “Tự dưng lại trang nghiêm nhu vậy thật làm ta cảm thấy không quen. Lão Lão là Tiên Nhân, ta cũng được tính như một nửa Tiên Nhân, sao chưa thấy ngươi cung kính đối đãi ta khi nào vậy?”
Không phải như thế chứ? Lê Thanh Vũ tự hỏi, dù gì thì gì nàng cũng đã hơn hai chục tuổi rồi, sao lại...
....
“Nham Vương Đế Quân giám chi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nói thế Nham Vương Đế Quân có làm gì ngươi thì ta cũng không đảm bảo được đâu nhé.”
Bình lão lão nhấc chén trà lên, hơi đẩy tay nhẹ về phía trước, thả cho chén trà trôi lơ lửng giữa không trung đến trước mặt Lê Thanh Vũ, sau đó đứng yên chờ đợi.
“Ừm, nghe cũng có lý đấy. Thế nhưng... Ta là Tiên mà?”
Yanfei vốn là đang phẫn uất, nhưng cũng không tới mức phải khóc, chỉ là nghe được mấy lời này lại không nhịn được, bắt đầu nức nở lên:
Nhất thời, sấm động cửu tiêu!
“Thôi được rồi, đừng có tưởng vừa được Lão Lão thu làm đồ đệ liền lên mặt, ngươi vẫn là tiểu đệ của ta thôi.”
“Bình?”
“... Sư phụ, quy củ là c·hết, Nhân cùng Tiên là sống-“
Ở giữa trung tâm của tất cả các bức tượng, đứng hàng cao nhất có huyền không một tôn Long Thần Tượng, chính là chân thân của Nham Thần Morax, tức Nham Vương Đế Quân, lúc này toàn thân đang toát lên thất thải thần quang, như có như không một cỗ hấp lực kỳ dị thu hút ánh mắt hắn.
Biến cố đột nhiên mà đến này lập tức khiến cho cả Lê Thanh Vũ lẫn Bình lão lão đều có chút giật mình.
Bình lão lão vừa mới định ra hiệu cho Lê Thanh Vũ đứng dậy, thì từ một bên Yanfei đã chạy tới, xốc hắn đứng lên, cười:
Nếu như điều đấy vẫn là chưa đủ, Lê Thanh Vũ ở một bên còn cố kiễng chân vỗ vỗ lấy vai nàng, cố ý nói bằng giọng trẻ con, nhưng lại mang theo ngữ khí đại nhân an ủi hài tử: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“....Thảo nào Đế Quân lại hay bảo ta đi cùng với ngươi. Đầu óc như này, chậc!”
Yanfei bị hắn nói lại tới á khẩu. Bực bội xoay mặt sang một bên, nàng có chút hoài niệm thời gian cách đây một ngày trước, khi đó hắn vẫn còn gọi nàng một tiếng cường giả hai tiếng siêu cấp cường giả, giờ thì... nàng đã bắt đầu có chút hối hận khi đem kẻ này cho Bình Lão Lão rồi.
“Không có nhưng nhị gì hết, lễ là lễ, danh xưng bối phận không thể loạn!” Bình lão lão đột nhiên nghiêm giọng, lời này như một búa đập xuống nát bấy tất cả huyễn tưởng của nàng.
“Shenhe tiểu nha đầu này, chung quy vẫn là không quen đối mặt cục diện như này. Có lẽ phải để bổn Tiên ra tay cứu đám phàm nhân này rồi- Hả? Thứ lực lượng này?”
Lời Bình lão lão vừa dứt, một cỗ khí tức vô hình đột nhiên phóng ra từ bên trong hư ảnh Tiên Đình, xoắn xuýt bên người Lê Thanh Vũ một hồi ngắn, cuối cùng bay vọt thẳng lên trời.
“Vâng, thưa sư phụ.”
“Ha ha, điều đấy thì cũng không chắc đâu.”
“Không, không phải Tiên Đình. Thứ ba động này...”
Nàng gõ nhẹ hai lần lên trên bàn trà, hư ảnh Tiên Điện sau lưng theo đó mà biến mất, chén trà cũng từ trong tay Lê Thanh Vũ bay về trên mặt bàn.
Nghe thế Lê Thanh Vũ lại quay sang liếc nhìn Yanfei, miệng đáp:
“Lão Lão, ta thật sự phải gọi hắn như thế sao?” Nàng hỏi bằng giọng yếu ớt, vẫn cố giữ lấy một tia hi vọng mong manh.
Tầm mắt lại chú mục về hư ảnh Tiên Đình sau lưng Bình lão lão, lúc này Tiên Khí ngùn ngụt cũng đã chỉ như từng mảng hơi nước mỏng phiêu miểu trong vô định, thần quang trọng trọng bất quả chỉ có thể phủ lên một tầng màn che, đã không còn có thể ngăn chặn hoàn toàn được ánh mắt của hắn, đành phải phơi bày ra một phần chân tướng đằng sau.
Thanh niên trên thân mặc một bộ hắc bào thanh lịch gọn gàng với kiểu đuôi vảy rồng, tai đeo khuyên khảm ngọc, mắt sáng màu hổ phách, lúc này đang nâng lên một chiếc bình cổ gia truyền của cửa hàng mà đánh giá.
Lưu Vân Tá Phong Chân Quân, Tước Nguyệt Trúc Dương Chân Quân, Lí Thủy Điệp Sơn Chân Quân, Tiêu Hồng Tế Vũ Chân Quân, Bình lão lão tức Ca Trần Lãng Thị Chân Quân, Hàng Ma Đại Thánh Xiao,... cùng một số bức tượng khác mà hắn chỉ có thể đoán mò ra dựa theo phong thái, chính là các Tiên Nhân Dạ Xoa Tộc cùng Di Tiêu Đạo Thiên Chân Quân, trong trạng thái sừng chưa gãy.
“Ta đã nói rồi, ngươi có nghe không, Tiên Đình lại mở chứ gì?”
Nếu không phải nhìn kẻ này ăn mặc trông cực kỳ có khí độ của nhà giàu, hắn đã sớm đuổi ra từ lâu, bởi vì kẻ này từ khi vào cửa hàng đồ cổ của hắn đến giờ cũng không hề mua bất kỳ thứ gì mà chỉ đi đi lại lại, khi thì nhìn vào một hai món đồ rồi lại lắc đầu, lúc lại nhấc lên mà bắt đầu một bài phẩm dài lê thê, thật sự hắn đã có chút không thể nhẫn nhịn được nữa rồi.
Lê Thanh Vũ có thể cảm nhận được, dường như cơ thể mình đã trở nên khỏe hơn ít nhất là gấp rưỡi so với lúc trước, tinh thần cũng có cảm giác thần thanh khí sảng.
“Đương nhiên phải thế rồi, này đã là lễ nghi truyền thừa hàng ngàn năm rồi, sao có thể thay đổi được.” Bình lão lão lắc đầu.
“Tước Nguyệt lão bất tử, đương nhiên là ta cảm nhận được rồi. Tiên Đình đã được mở ra, có gì đâu cơ chứ?”
Lúc này Lê Thanh Vũ đã có thể thấy được quang cảnh bên trong đại sảnh thờ, hóa ra đứng đầy tượng của các Tiên Nhân, đều là ở dạng Tiên Thú, một số cá biệt là dạng người, hắn có thể nhận ra một vài trong số bọn họ.
....
Trong trường hợp đó, khi không đạt tới cấp độ nhất định, phàm nhân không thể nhìn thẳng Thần, và cũng không nên nhìn thẳng Thần. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đặc biệt, nhìn ở phần cuối đuôi của họa tiết chúng ta có thể nhìn ra được dụng ý của người nghệ nhân đối với cái b-“ Thanh niên đang nói bất chợt dừng lại, xoay người nhìn về phía Bắc, trong mắt thần quang đảo qua không tới một phần vạn sát na, lông mày hơi nhíu lại, ngữ khí nghi ngờ:
Thở ra một hơi, sương khói theo đó mà tiêu tán, hắn mở mắt ra, nhãn mục gian kim quang chưa tán.
“Chư Tiên Ly Nguyệt minh giám! Hôm nay, ngã Ca Trần Lãng Thị Chân Quân thu Lê Thanh Vũ làm hồng trần đệ tử, Huyền Môn chính danh, ban đạo hiệu Thanh Vũ, dĩ cách nhất đẳng, bất liệt Tam Nhãn Ngũ Hiển!”
Chỉ là nàng cũng không ngờ tới, Bình lão lão đang đứng một bên nghe thấy lời ấy liền cười, cắt ngang:
“Tiên Nhân có thực lực cao, đương nhiên phải coi trọng. Tiên Nhân có công thủ hộ bách tính Ly Nguyệt, đương nhiên phải tôn trọng. Tiên Nhân hiểu biết sâu rộng về thế giới, đương nhiên phải tôn kính. Tiên Nhân nay là sư phụ ta, đương nhiên phải cung kính. Trong số bốn cái này, tỷ tỷ đã làm được cái nào vậy?”
Thiên quang trong mắt tản đi, lại thay vào đó là nhãn thần hiền lành như mọi khi, thấy hắn cung kính như vậy, Bình lão lão lại nở một nụ cười ôn hậu:
“Bỉ Ngạn!?”
“Ngươi có phải Tiên đâu?”
Trên đường phố của cảng Ly Nguyệt, trong một gian hàng đồ cổ nhỏ, có hai nam tử, một trung niên một thanh niên đang đứng nói chuyện.
“Phu quân, chuyện gì vậy?”
Quyển 1 Chương 52: Ly Nguyệt chúng Tiên
“Tầm Nhìn” bí ẩn vô thức được mở ra, hắn có thể thấy được ẩn dưới lớp sương mù đọng lại trong từng tầng nước là một loại sức mạnh vô cùng huyền diệu, khi hợp khi tán, biến hóa khôn lường, nhưng lại luôn luôn bất biến giữa phiến thiên địa này.
Thế giới trong mắt hắn cũng đã không còn đồng dạng, so với lúc trước thì quả giống như một bức tranh không màu đã được sơn dầu, sống động hơn rất nhiều lần.
Nghi hoặc nhìn sang Bình lão lão, chỉ để nhận lấy về một cú lườm nguýt, hắn không biết làm gì hơn, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu lè lưỡi, cuối cùng thở ra một hơi dài, nói:
“Tiểu sư thúc!”
Từng Nguyên Tố trôi nổi trong không gian, như màu vẽ thổi hồn vào vạn vật. Hợp tan từng đoạn, khúc phác rõ ràng, hắn dường như còn thấy được thứ gì đó sâu hơn.
“Lượng kiếp sắp đến, ma vật càng ngày càng nhiều, lũ Ma Thần này quả là âm hồn bất tán. Hừ, nghiệp chướ-?”
“Cò Chân Quân, Ăn Chực Đế Quân, xin lỗi nhị vị, trước giờ đều là do ta hiểu nhầm rồi. Hóa ra thực tế nó lại phũ phàng như này.” Lê Thanh Vũ nghĩ thầm trong lòng.
“...”
Thấy được hắn chủ động thu hồi ánh mắt, Bình lão lão âm thầm gật đầu, cũng càng thêm hài lòng về tên đệ tử mới thu. Thấy được bản chất Đạo chi Quang mà vẫn còn giữ vững được lý trí, này cũng là hiếm có.
“Sư điệt ngoan ngoan, đừng khóc mà ~”
Đã hiểu được dụng ý, hắn cũng không chần chờ lâu, nhắm mắt nhấc tay uống cạn chén trà, dụng tâm tinh tế cảm nhận sự khác biệt sắp xảy đến trong cơ thể mình.
....
Sau khi niệm lên lời cuối của Khế Ước, điển lễ bái sư cũng đã đi đến giai đoạn cuối cùng.
Hơi ấm truyền đến từ trong cổ họng, nương theo thực quản đi xuống dạ dày, sau đó bắt đầu lan truyền ra khắp cơ thể, sâu vào từng vùng gân thịt, đi đến tận đầu từng lỗ chân lông.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.