Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 Chương 44: Mạc Phong Đao Ý! (phần hai mươi chín)
Đến một ngày nọ, gió cũng dừng hẳn, Đao Ý đã thành, nàng cũng rời đi, lưu lại một lời hứa. Ngày nào hắn đạt đến được Phản Phác Quy Chân, cũng là ngày hai người gặp lại.
Việc ẩn tàng đao cùng Ý cảnh chính là vì chờ thời khắc mà Lý thượng úy tung bài tẩy, cuối cùng trong một chiêu trọng thương người này, sau đó bộc phát lực lượng xử lý nốt bốn vị Trung Úy còn lại.
“Nhưng đương nhiên, nếu ngài bị ép thì... Cứ cho bọn họ một đòn thống khoái đi, không cần phải cố kỵ gì đến ta. Dù sao cũng là chiến đấu thực tế, kiểu gì cũng phải có kẻ thương n·gười c·hết, này là không thể tránh khỏi.”
Ngay từ đầu, dù cho có phải chiến đấu chật vật, hắc vụ nhân vẫn kiên quyết không sử dụng đao của mình mà vẫn luôn giấu nó trong người, chính là để mọi phán đoán cùng quyết sách cuối cùng của người khác dùng để đối phó hắn đều sẽ phát triển theo hướng này hoặc ít nhất là có liên quan đến, cuối cùng đều sẽ dẫn đến phán đoán sai lầm.
“Lý thượng úy, có điều này ta vẫn không hiểu?” Vị Trung Úy kia thều thào.
“...”
“...”
Mà Vân thúc tích trữ ngần này Chân Khí còn lại cũng không vì gì ngoại trừ một mục đích, đi cứu viện cho Lê Thanh Vũ.
Lại một thoáng tĩnh lặng ngắn đi qua.
Nghe vậy vị Trung Úy này mới vô thức đảo mắt kiểm tra xung quanh, đúng là không phát hiện được tung tích của Lê trung úy cũng như việc hắn có đến, phần cũng là do hai bên vốn chưa có quen biết gì sâu phần vì vừa nãy đang mải bận chiến đấu nên nhất thời cũng không nhớ ra được hàng Trung Úy có thiếu một người.
Tuy rằng đao này đã từng đâm qua nghĩa sĩ, nhưng nó lại chưa từng g·iết nhầm người, chưa từng làm vẩn đục trái tim của chủ nhân nó. Hắc vụ nhân biết rất rõ những thứ gì đã từng, đang, và sẽ nhiễm lên chuôi đao này.
Đáng tiếc, hành quân không được phép mang rượu, này đã là quân quy, nếu không chi quân đoàn bên kia trong lúc lấy ra tất cả các loại thuốc chữa trị với mong muốn đánh cược một lần thì có lẽ đã giải được rồi.
“Trước đây mấy phút... ta có cử Lê trung úy đi dò xét Pháp Sư do có nghi ngờ hành tung của lão.”
Hắc vụ nhân nhìn xuống chuôi đao đã làm bạn mình cả đời, ký ức trong lòng đột nhiên bị xúc động.
“Lão già đó cũng chỉ là một vị trưởng lão bình thường của Học Cung, có gì đâu mà ghê gớm?”
Trắng đen đan xen, Vân thúc giống như là nhớ ra điều gì, vội quay người khạc ra. Từ bên trong miệng Vân thúc bay ra một hòn đá nho nhỏ sở hữu hai màu đen đỏ như máu tươi cùng máu khô hòa lẫn, lúc này đang có hắc vụ từ đó bốc lên.
“He he Lý thượng úy, ngươi cũng đừng nói như vậy, ta dù sao cũng là Yêu Quái vạn người phỉ nhổ mà, chửi thế còn bị người nói là nhẹ quá đấy. Ngoài ra, cũng đừng thông minh quá như vậy, ta không g·iết các ngươi chính là do các ngươi quá ngu đấy, ít nhất cũng làm bia chắn được.”
Trong đó thì thể năng của các Tiểu Úy thường cách Đại Binh một khoảng cách khá là xa, càng đừng nói đến Trung Úy đã trải qua một lần lột xác cơ thể.
Bỗng, từ nơi xa truyền đến một tiếng cười giễu cợt, tuy không quá to nhưng với thính lực của Vân thúc sao hắn lại có thể không nghe thấy, xoay người lại thì đã phát hiện ra người vừa rồi vừa cười chính là vị Trung Úy cầm thương.
Thiếu thời vô tình ngộ bí tịch,
Thứ còn sót lại, kỳ thật chỉ là những hình tượng đến từ hai lời ước nguyện hợp làm một, thẳng cho đến hắc ám hư vô.
Từng món nguyên liệu kết hợp với nhau trong bữa ăn cuối cùng biến thành thiên hạ kỳ dược, lại kết tủa ở trong dạ dày đồng thời không gây hại cho cơ thể thành thử ra dù là cấp bậc Úy Tá cũng khó lòng phát hiện mà bức ra ngoài, đương nhiên nếu trước khi nó phát tác thì vẫn có thể tạm phong cấm trong thời gian ngắn, một khi nó đã phát tác rồi thì cho dù là mấy vị Trung Úy ở đây sở hữu Chân Khí dồi dào cũng phải tốn ít nhất một hai canh giờ ngồi đả tọa mới có thể bức ra được, càng đừng nói đến Tiểu Úy cùng bên dưới.
Đao nhận chưa có ngày nào khô.
Giải Độc Đan đối với loại dược hiệu này hoàn toàn là vô tác dụng, bởi vì cùng loại với xuân dược, loại dược hiệu này cũng không hề gây hại cho cơ thể trừ khi dùng quá liều mà còn được coi như một loại thuốc bổ khuyết khích bản năng tự bảo vệ, tự phục hồi cùng nghỉ ngơi triệt để của các hệ gân cơ trong cơ thể.
Lấy Nguyễn trung úy làm đánh lạc hướng thi triển công kích bằng thương, nếu như đối phương vẫn còn đỡ được lập tức rút kiếm từ sau lưng ra khiến cho đói thủ tưởng nhầm đấy là đòn sát thủ, vừa lại tập trung chú ý vào thanh kiếm thì đã buông kiếm ra, mà các Trung Úy còn lại cũng đồng thời t·ấn c·ông không để cho đối phương phản ứng, cuối cùng mới nhân lúc đấy rút ra một con dao găm ẩn giấu trong lòng, đồng thời thi triển Ý cảnh sơ thành chấn nh·iếp tâm thần đối phương rồi đâm thẳng hậu tâm.
Máu của tên Thủ Lĩnh Ma Vật này cũng không phải là thứ duy nhất đã từng nhuốm lên trên chuôi đao này, ngoài nó ra còn có rất nhiều.... Dã thú, Dị thú, Ma vật, Yêu ma, Quỷ quái, Võ giả, ác nhân, nghĩa sĩ...
“Ha ha, đương nhiên là không rồi, ta chỉ nhắc nhở ngài thế thôi. À, mà cấp Úy của trấn Thanh Bình ngài tốt nhất là không nên g·iết thậm chí phế võ công bất kỳ người nào, ta cũng không muốn xuất hiện quá nhiều biến cố về sau. À mà ngoài ra ngài cũng cần phải nhớ thêm điều này nữa...”
“Ừm, ghi nhớ...”
“Lý do?” Lý thượng úy khẽ đáp: “Không phải ngươi vừa nói rồi ư? Lão đã già rồi. Còn Yêu Nữ có năng lực gì khỏi cần ta nói chứ?”
“Tứ trưởng lão!” Trong mắt của Vân thúc đột nhiên xẹt quang một tia thiểm điện, trong lòng lại nổi kinh đào hãi lăng, bất quá ngữ khí của hắn bên ngoài nghe vẫn không ra được bất kỳ thay đổi:
Nghe được mấy lời như này, vị Trung Úy này do chưa hiểu mô tê gì nên cũng chưa có phản ứng lớn lắm, nhưng ở một bên Lý thượng úy đã căm phẫn hét lên:
Này chính là căn nguyên của “Hắc Vụ” cũng là Yêu Khí phát tán ra trên người Vân thúc.
Từ trong miệng của Lê Thanh Vũ hắn cũng biết được Pháp Sư này là một trong các trưởng lão hàng đầu của Xã Tắc Học Cung, tu vi chắc chắn là sánh ngang với cấp bậc Trung Tướng, hay còn nói là Võ giả Cương Kình cảnh, nhưng hình như do tu luyện sai lệch thế nào mà gần như không thấy sử dụng Tinh Thần lực, cộng thêm thân thể già nua ảnh hưởng đến khả năng hồi phục Pháp Lực, Vân thúc cảm thấy Lê Thanh Vũ chắc chắn có thể cầm chân được Pháp Sư cho đến lúc hắn tới nơi, khi đấy thì hai người hợp lực chắc chắn có thể g·iết được lão ta.
Điều này thì cũng lại phải quy công cho hắc vụ, vì hắc vụ đối với loại dược này so với Chân Khí thì mẫn cảm hơn mấy lần, lại thêm tìm kiếm có chủ đích thì hắn cũng đã nhận biết được tình hình tương đối để tính toán thời gian, mặc dù cuối cùng có mất đi một cơ hội duy nhất để chữa trị tay nhưng hắc vụ nhân vẫn cảm thấy đáng giá.
Phải, hắc vụ nhân hiện tại chính là Vân thúc, thiên chân vạn xác.
Càng suy nghĩ, Chân Khí trong đan điền hắn càng vận chuyển điên cuồng, tốc độ cũng ngày càng nhanh, tuyết rơi xuống đụng phải khí huyết nội liễm trong da cũng giống như bị lửa làm cho hòa tan, rồi ngay sau đó đã bốc hơi tại chỗ, chỉ để một vệt khói trắng nhỏ.
“Ta cười ngươi không biết trời cao đất dày, lại dám nói như thế về Pháp Sư đại nhân. Tuy rằng ta cũng không thích cách làm việc của lão già kia nhưng thực lực của lão thì ta vẫn bắt buộc phải công nhận.”
Quay lại với Vân thúc, người lúc này đang lướt đi giống hệt như một bóng ma trong màn đêm, lớp tuyết mỏng dưới chân tuy bị dẫm lên nhưng lại không để lại bất kỳ dấu chân nào, gọi là đạp tuyết vô ngân như người đời vẫn thường gọi, đã chứng tỏ cho bản lãnh khinh công tuyệt đỉnh.
Ở một bên khác, cũng là lúc này, Lê Thanh Vũ đã đứng ở ngay đối diện Pháp Sư, tay phải cầm kiếm chỉ về phía trước, tay trái đã bị ba thanh thủy nhận đâm xuyên, máu tươi chảy ra thấm đẫm cả quân phục.
Với chuôi đao này, hắn đã g·iết rất nhiều sinh linh, cũng từng cứu rất nhiều. Giang hồ như một thùng thuốc nhuộm, vốn cũng không tồn tại hai màu sắc trắng đen, chỉ có ân oán yêu hận, chỉ có khói lửa đao kiếm.
Trong đầu lại vang lên mấy lời cầu tình của Lê Thanh Vũ, Vân thúc hơi gật đầu trong vô thức, chân bước ra mấy bước giống như định thi triển khinh công, miệng lẩm bẩm:
“Nhưng sau đấy không biết vì nguyên do gì đột nhiên mất tung m·ất t·ích khỏi giang hồ, nhiều người đồn đại là tu luyện vào lối rẽ nên đã bị tẩu hỏa nhập ma không còn dùng được Tinh Thần lực, thậm chí cơ thể cũng trở nên già nua đi rất nhiều, này xem ra là đúng thật.”
Thập tuế trải phong trần máu lửa,
“Ừ, nghe thì cũng kinh thật đấy. Nhưng ai bảo ngươi mục tiêu cuối của ta là lão đâu?”
Tương tự các vị Tiểu Úy đầu tiên, việc bị suy yếu tức thời lúc sinh tử quan đầu là một đòn chí mạng, đặc biệt khi đối phương sở hữu trình độ Võ thuật cao, không có ngoại lệ, mỗi người chỉ cần một đòn là đã b·ị đ·ánh bại.
Lý thượng úy khục ra một ngụm mau nhỏ, xem ra là do vừa rồi hét quá to, đáp bằng một giọng buồn bã:
Trong số tất cả các binh sĩ đang ngã la liệt khắp nơi ở đây, đại đa số không phải là do b·ị đ·ánh trọng thương nên mới ngất mà đều là do dược hiệu, ngoại trừ mấy vị Tiểu Úy đúng là do hắn đánh, vì thời gian phát tác lâu hơn so với người khác thế nên khi các Trung Úy đến kịp thì bọn họ có lẽ vẫn còn bảo lưu bảy thành chiến lực, như vậy thì sự việc cũng sẽ trở nên khá là phiền phức, hơn nữa phải tạo cảm giác cho các Trung Úy tự mình phát hiện ra loại độc này.
Song, chỉ có một thứ mà hắn không biết chuôi đao này cũng đã từng uống, đó là...
“Hửm?” Vân thúc lúc này lại làm ra vẻ tò mò, sau đó lại hỏi:
Từng khoảng ký ức chạy xuyên qua não hải, đấy chính là những lần mà hắn đã vung đao, kẻ thù ở phía trước, bằng hữu đứng cạnh bên, từng tràng cảnh năm xưa được tái hiện trong không đầy nửa khắc.
“Tại sao kẻ kia lại tha mạng cho chúng ta? Chỉ vì chúng ta “ngu” sao? Ý hắn là sao? Mà làm lá chắn có ý nghĩa gì?”
“Không, giờ chúng ta đang bất lực rồi, chỉ có thể nằm đây hồi phục thương thế mà thôi.” Lý thượng úy trả lời với một giọng điệu tràn ngập đắng chát.
Lại khạc ra tiếp một ngụm máu nhỏ, Vân thúc cũng đã cảm giác được trong người tốt hơn kha khá, lại tiếp tục di chuyển như bay.
Nhưng hôm nay mượn nhờ dược hiệu, hắn đã thành công đánh bại cả tiểu đoàn này, mà số lượng Chân Khí nằm trong đan điền vẫn còn được tầm phân nửa, chỉ có thể gọi là đại thành công. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng thứ quan trọng nhất, thì hắn đã lại quên, dù cho hắn tưởng rằng hắn đã khắc ghi nó sâu vào trong tim. Bởi vào năm đấy họ trùng phùng lần cuối, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt mỹ lệ kia, khi nàng thân thủ lấy đi nó.
“Mục tiêu cuối cùng của ta kỳ thực chính là một kẽ nào đấy cứ thích chõ mũi vào chuyện của người khác cơ mà, thông minh như vậy để làm gì cơ chứ? Rõ ràng là có thiên tư tốt như vậy...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhất thiên thấu triệt chữ tình duyên.
Còn về phần chiến trường ở đây, toàn bộ sĩ quan cùng binh sĩ đều đã mất đi năng lực hành động, cũng không cần phải cho một kích cuối cùng. Từ đầu đến cuối Vân thúc chỉ g·iết có đúng tầm ba bốn người, mà trong số đấy đa phần đều là do bản thân bọn hắn, tỉ như có một kẻ đang đứng trên cây bị dư uy chưởng lực lan đến trượt chân ngã gãy cổ, này cũng là số đen mấy đời.
“Không, không phải chứ?” Hắn lẩm bẩm: “Nhưng lão làm gì có lý do gì để...”
Vân thúc vừa xong khi rời đi vẫn còn giữ được vẻ ung dung nhưng sau khi biến mất đã dùng hết tất cả sức lực để chạy đi, trong lòng hắn hốt hoảng như có lửa đốt.
“À, Vân thúc. Trước khi chúng ta bắt đầu thực hiện kế hoạch thì ta vẫn phải nhờ ngài. Nếu có thể, thúc, mong ngài đừng hạ sát thủ, đặc biệt là với người của trấn Thanh Bình, dù sao mấy năm qua ta đều có ít nhiều tình cảm với bọn họ, ít nhất bộ quân phục ta đang mặc hiện tại vẫn là của trấn.”
Chính ra ngày hôm đấy Lê Thanh Vũ cũng phải là vận may ngập trời thì mới không khiến cho tên Ma Vật đấy chú ý đến hắn, phần là do uy áp Tinh Linh tự nhiên của Nguyệt Lạc ở ngay gần, phần cũng là do nó cảm nhận được một mối nguy hiểm khác ở gần đấy.
“Nhưng không phải lão đang đi cùng một chi quân đoàn khác sao? Mà sao lão không đi một người ngay từ ban đầu?” Vị Trung Úy này đang cố đề ra những điểm mà hắn cho là bất hợp lý.
Chuôi đao này, đã tám năm rồi hắn chưa hề sử dụng lại, kể từ lần bắt buộc phải xuất thủ định cứu Lê Thanh Vũ cùng chiến đấu chống lại một tên Thủ Lĩnh Ma Vật.
Nhưng dù là kỳ dược như thế nhưng kỳ thật vẫn có một loại có thể áp chế được vô cùng đơn giản thậm chí hoàn toàn, đó chính là thức uống lên men, hay nói đơn giản ra là rượu. Chính nhờ rượu này mà mới có thể đảm bảo không có binh sĩ nào có thể phách quá kém mà ngất xỉu luôn lúc đang cứu lửa bởi vì hơi men đang còn, mà cũng có thể bảo chứng được thời gian dược hiệu phát tác.
Sau ngày hôm đó, hắn bắt đầu thu đao, quy ẩn giang hồ, trở về nơi cố hương, cũng không màng tăng tiến công lực mà chỉ rèn luyện mỗi Võ thuật, đôi lúc lại ngồi xuống uống một ngụm trà hồi ức lại những ký ức xưa.
“Thế giờ chúng ta không thể làm được gì sao?”
Lệ.
Người này do từ ban đầu đã b·ị t·hương nhẹ nhất nên vẫn còn giữ được tỉnh táo, cũng chỉ có thân thể vô lực cử động nhưng mặt thì vẫn có thể cử động, lúc này nghe được lời của Vân thúc thì không khác gì nghe được một trò cười vô cùng thú vị, bèn phá ra cười.
Chồng chồng lớp lớp tính toán, cuối cùng chỉ vì một thời cơ hoàn thiện sát cục, trong hoàn cảnh đấy thì dù hắc vụ nhân có thi triển loại võ học kiểu tứ lượng bạt thiên cân như vừa xong thì cũng không thể tránh khỏi việc bị trọng thương, càng đừng đề cập đến đối tượng thông thường.
Vị Trung Úy này lúc đầu vốn đang định chế giễu kẻ này vô tri, nghe được lời hắn nói xong cũng tự nhiên cụt hứng, chẳng buồn cười nữa, bèn đáp lại:
Cuối cùng khi mà Lý thượng úy đến, tuy rằng hắc vụ nhân cũng không biết là Lý thượng úy cùng Nguyễn trung úy đã trao đổi như nào nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc là Lý thượng úy sẽ sử dụng biện pháp vây khốn hắn đầu tiên, thứ sẽ rất tiêu hao thể lực cùng kích thích dược hiệu phát tác, nhưng do ảnh hưởng ban đầu còn nhỏ nên cũng sẽ không để ý trừ những lúc trí mạng, tương tự với bốn vị Trung Úy còn lại.
Lạ thay, dù cho nhật nguyệt có thay đổi bao nhiêu lần, hắn vẫn còn nhớ được tiếng thủ thỉ của nàng trong màn đêm, vẫn còn nhớ được tiếng cười bi hỉ của nàng khi mưa xuống, vẫn còn nhớ được bóng hình của nàng cạnh hoàng hôn, cả đam mê sở thích của nàng....
“Tuy rằng không biết được thông tin chính xác nhưng Tứ trưởng lão của Xã Tắc Học Cung năm nay cũng đã tầm trăm tuổi, được nhận vào Học Cung cách đây tầm 80 năm sau đó công lực một đường tiến mạnh, không ngoài sáu mươi đã tiến vào hàng ngũ trưởng lão, Pháp Lực nằm trong thập đại trưởng lão có thể nói là mạnh nhất. Mà hắn cũng không phải chỉ chuyên nghiên cứu trong Học Cung mà cũng thường ra ngoài chiến đấu, tuy rằng công tích không thể sánh được với mấy vị Tướng Quân nhưng cũng đã không tồi, cũng nhiều lần chứng tỏ được thực lực của mình, được nhiều người đồn đại là sẽ trở thành Đại Pháp Sư kế nhiệm.”
Một tên Ma Vật có thể chiêu ra chiêu về với một vị Võ giả bán bộ Cương Kình, tuy đúng là có đồng bọn trợ giúp và sau cùng vẫn bị g·iết sau mấy phút thì cũng không phải dạng vừa, ít nhất là đã mạnh ngang Lý thượng úy hiện tại, đọ sức với lợn rừng bất quá chỉ vì nó không muốn đồ ăn bị cháy khét quá nhiều mà thôi.
Nhưng Lý thượng úy cũng không biết, hắn đã lọt vào trong cạm bẫy của hắc vụ nhân.
Cả một tiểu đoàn hơn trăm người, gồm có cả 4 Trung Úy cùng 1 Thượng Úy, nếu là thường ngày đối đầu trực diện thì mặc cho hắn là Võ giả bán bộ Cương Kình cùng sở hữu Đao Ý thì vẫn sẽ thất bại một cách chắc chắn, coi như có mượn được địa thế thì cùng lắm là có thể đào tẩu thành công mà thôi.
Thanh niên một đao xông giang hồ.
Từ Lê Thanh Vũ hắn đã biết được rõ là thứ dược hiệu này là một loại dược hiệu rất đặc biệt, được tổ kiến từ gần như tất cả các món mà các binh sĩ ăn trong bữa yến tiệc, do trong nguyên liệu không hề có cái nào là độc dược và ngay cả bản thân thành phẩm sau cùng cũng không phải độc dược mà chỉ là một loại thuốc ngủ mạnh thì ngay cả Pháp Sư cũng không hề phát giác, càng đừng nói đến những người khác.
Hồi tưởng kết thúc trong chưa đầy giây lát, mắt hắc vụ nhân đã hồi thần, sau đó mới hướng Lý thượng úy nói:
Tư duy của người này vẫn còn hoạt động bình thường mặc dù vừa xong có lĩnh một đòn vào mặt, ngoại trừ cảm xúc cùng tinh thần hơi thất thường đôi chút ra còn lại không có vấn gì, sau đó hơi suy nghĩ một chút cũng đã hiểu được mô tê đa phần, kết hợp với lời nói vừa xong liền đã kinh ngạc trợn tròn mắt:
“Rốt cuộc ta làm hết thảy, là đúng hay là sai?”
Người duy nhất còn thức lúc này chính là Lý thượng úy. Do sở hữu công lực cấp Trung Tá nên tuy rằng thân chịu trọng thương nhưng hắn vẫn còn khá tỉnh táo, nhưng đương nhiên thì hắn cũng chỉ có thể gánh gượng được tầm mấy mươi phút nữa mà thôi.
“Được rồi tiểu tử, không cần phải lèm bà lèm bèm như vậy, đến lúc đó thì đương nhiên ta sẽ tự có phán đoán. Lại nói nhìn ta giống một kẻ lạm sát lắm sao?”
Người đi đến cuối hỏi cửu tuyền.
Quyển 1 Chương 44: Mạc Phong Đao Ý! (phần hai mươi chín)
Vân thúc sau đấy cũng liền bước đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm, trong giọng có mấy phần nghi hoặc cùng nghiêm túc hỏi:
“Ha ha, làm Thượng Úy quả nhiên là ủy khuất ngươi, lại còn giấu một con bài chủ khó lường như vậy. Ý cảnh sơ thành... Ý cảnh sơ thành, thứ mà ngay cả một số Tướng Quân cũng không có sở hữu mà ngươi đã lại có rồi, tuy rằng vẫn còn có chút khiếm khuyết nhưng lấy tuổi của ngươi thì trong đời này chắc chắn có thể hoàn thiện được nó, thậm chí có thể tiến thêm một bước đạt đến tiểu thành.”
Đến cuối cùng, hắn thấy được một thanh niên đứng vung đao trên đỉnh một tòa sơn phong, bên người có một bóng hồng. Trong tiếng cười nói, đao vung tuy không trở nên nhanh, nhưng gió bên cạnh lại ngày càng chậm lại.
“Bởi vì lão sợ bị nghi ngờ nếu đi một mình, một phần có lẽ cũng cần người làm khiên chắn vì Yêu Nữ chắc chắn không cùng một bọn với lão. Phần còn lại ngươi không thấy sao? Độc tính của hắc vụ nhân đã đủ mạnh thậm chí để cho chúng ta cũng phải trúng chiêu, quân hàm Binh đứng trước mặt thì có ý nghĩa gì?”
...
Nhưng kỳ thật mà nói, ngay cả Lê Thanh Vũ cũng không có dự đoán được kết cục này, vì hắn không biết là vị Vân thúc này của mình lại mạnh được đến thế, chỉ coi như một vị bán bộ Cương Kình phổ thông mà thôi, trong khi đó thì lực chiến chân thực của Vân thúc phải gấp 2 đến 3 lần một vị bán bộ Cương Kình bình thường, này mới dẫn đến việc Vân thúc vẫn còn nhiều Chân Khí đến như vậy, và cũng kết thúc chiến đấu nhanh hơn rất nhiều so với phán đoán của hắn.
Trong quãng thời gian đấy, mồ hôi và máu, chính là thứ đã lại tôi luyện nên thanh đao này, lại trải qua vô số tinh thiết trân quý tinh chế, phàm đao năm xưa nay đã trở thành khoáng thế kỳ vật.
“Các ngươi.... Các ngươi... Các ngươi là một lũ khốn mạt!”
Với một tiếng cười dài, thân ảnh của Vân thúc đã biến mất, ngay cả chút khói bụi cũng không thấy, thể hiện cho khinh công siêu hạng, để lại tại chỗ Lý thượng úy giờ đang lộ vẻ sầu uất còn vị Trung Úy còn lại mặt đang ngơ ngác không hiểu gì.
“Được rồi, như vậy cũng đã là gần xong, còn có một mục tiêu cuối, xem ra cũng khá dễ xử lý.”
Ngay tại vừa xong, dù là lấy nhãn giới của hắc vụ nhân cũng không thể không thừa nhận, một chiêu kia của Lý thượng úy thật sự quá đẹp, cũng ẩn tàng rất sâu.
U minh dẫn lối chẳng hỏi lần, (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thứ hai, hắn cũng là đang ngụy tạo thực lực của mình, cũng không thi triển ra Ý cảnh của bản thân ngay từ đầu chính là vì chờ đợi thời cơ một mẻ tóm gọn, đồng thời cũng là để chờ cho dược hiệu có tác dụng.
Sau đó chính là phân đoạn chiến đấu ngắn giữa hắc vụ nhân cùng bốn vị Trung Úy, trong đó bao gồm tìm cơ hội đánh bọn họ nội thương dù là nhẹ đến mấy cũng được, để bọn họ tạm chưa phát hiện ra chất động, đồng thời từ Chân Khí nhập thể cảm nhận ngắn ngủi về tình trạng của c·hất đ·ộc.
“Tiểu Thanh Vũ, ta đến đây, ngươi ngàn vạn lần không nên có chuyện gì...”
“Hử?”
“Một trưởng lão bình thường!? Ngươi định nghĩa vị trưởng lão đứng hàng thứ tư bên trong Học Cung mà là bình thường à? Tuy rằng thực lực của ngươi cũng rất khá, cũng đã ngang ngửa với một vị Trung Tướng, nhưng chỉ vì thế mà coi thường lão thì ngươi lầm to rồi! Lần trước lão bị ngươi đả thương chả qua là vì sợ tiêu hao sức lực mà thôi, dù sao cũng già rồi. Bây giờ ngươi đã để lão lên quyết tâm lại thì dù có cộng thêm tên trợ thủ kia thì ngươi cũng không phải là đối thủ của lão. Ha ha, quả đúng là Yêu Quái vô tri!”
“Hả?” Nụ cười trên mặt người này bỗng cứng đờ lại.
“Ngươi cười cái gì? Đừng miễn cưỡng, ngươi giờ đã trúng độc độc môn của ta, cười nhiều đau cơ mặt đấy.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đương nhiên, Lê Thanh Vũ cũng không phải thần thánh mà tính được hết các chi tiết sẽ xảy ra, hắn chỉ đưa ra phương hướng cụ thể cùng những hạch tâm cần phải chú ý, còn lại đều là do hắc vụ nhân tự mình ứng biến, nhưng như này cũng đã đủ kinh thế hãi tục.
Hai bên rơi vào trầm mặc.
“Tứ trưởng lão? Mẹ nó tại sao ta lại quên chứ? Nghe tiểu tử Thanh Vũ miêu tả ta cứ tưởng là mấy vị trưởng lão phổ thông nhiều nhất là bài danh cuối như đệ bát hay đệ thất gì đó, chứ là lão già này thì hoàn toàn là không được.” Trong đầu Vân thúc bắt đầu nhớ lại những thông tin năm xưa mà hắn biết được về Pháp Sư.
Ngoài ra còn một lý do nữa cho việc hạ thủ trước đối với Tiểu Úy cũng khá là đơn giản, chính là vì chế tạo hỗn loạn để các binh sĩ phổ thông “dính chưởng” nhanh hơn cùng tăng độ khó của phán đoán.
Một lời thề nguyện hai câu ước,
“Bất quá, kế hoạch mà ta đặt ra cũng đã trải qua suy tính kỹ lưỡng, cơ hội chắc chắn sẽ xuất hiện để khiến ngài buộc phải hạ sát thủ về căn bản là không có dù sao lúc đấy đa phần bọn họ đều đã mất khả năng hành động thậm chí là cảnh báo cho Pháp Sư rồi, nhưng mà ta vẫn phải dặn dò trước.”
“...” Lý thượng úy hơi trầm ngâm trong chốc lát liền đáp lại:
Ngoại trừ rượu có thể áp chế lại dược hiệu, thì thể năng tuần hoàn máu chính là tác nhân chủ yếu đối với dược hiệu này, tức là vận chuyển máu càng nhanh càng nhiều cùng mật độ máu càng thấp thì dược hiệu càng dễ ngẫm cùng phát tác, này đã là thường thức.
“”Ngu” sao? Chúng ta có lẽ đúng là “ngu” thật... Còn về phần lá chắn, ta nghĩ ý của hắn là sắp tới chuẩn bị có Yêu Họa đột kích. Tuy rằng ta không biết chính xác tập tính của Yêu Quái như nào nhưng ta đoán bọn chúng cũng không phải là hòa thuận với nhau, giống như con người chúng ta vậy. Thế nên hắn tha c·hết cho chúng ta là bởi vì khi Yêu Họa tập kích nơi đây thì chúng ta sẽ là những người đầu tiên phải đi ra nghênh tiếp, cũng không thể chạy trốn mà bỏ lại người dân đằng sau được, tạm xem như lá chắn cho hắn.”
“Đã tính tới sao?” Lý thượng úy lẩm bẩm không rõ tiếng trong miệng, sau đó lại nằm nghiêng sang một bên, trong lòng tái hiện từng tràng cảnh của quá khứ, cuối cùng mới thở ra một câu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khẽ liếc nhìn xung quanh, do hỗn loạn đã chấm dứt, ngựa chiến lại nhớ chủ nên cũng không rời đi mà đa số đều đã quay về, đứng kề cận các binh sĩ. Đối mặt với số lượng mấy chục ngựa chiến như này, đừng nói là một con dã thú mà là cả đàn dã thú đến đây cũng không dám manh động, an toàn của các binh sĩ đang nằm ở đây đều đã được đảm bảo.
Chân Khí đã thu về chỉ còn Ý cảnh tồn động. Một bông tuyết trắng xóa rơi lên chuôi đao, sáu cánh vỡ ra như nụ hoa nở rộ, điểm sáng bạch ảnh từng phần ký ức năm xưa.
Đưa mắt nhìn khắp khu vực chiến đấu, hắc vụ nhân không khỏi cảm thán trong lòng. Bởi vì tất cả những điều vừa xảy ra... đều nằm hết trong tính toán của Lê Thanh Vũ, từ việc tính toán thời gian dược hiệu phát tác cho đến các kế sách có thể sử dụng.
“Nếu là lão thì thật sự không ổn, vì một khi tiểu tử ép được lão phải liều mạng thì lúc đấy dù cho phải đánh đổi một cái giá rất đắt thì chắc chắn lão cũng sẽ khôi phục tu vi cảnh giới chân chính, đến lúc đấy thì tình hình của tiểu tử hiện tại rất có thể không ổn.”
“...” Vị Trung Úy kia nghe vậy cũng đã hiểu được, dù hắn thấy hình như có chỗ nào kỳ quái nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, lại thêm dược hiệu lúc này cũng đã phát tác càng thêm trầm trọng, khẽ nhắm mắt xong liền ngủ mất.
Khi đó thì theo phương hướng tư duy cố hữu cùng ám thị mà hắn tạo ra, dù là tinh ranh như Nguyễn trung úy cũng sẽ coi là nguyên nhân chủ yếu đến từ hắc vụ chứ cũng không nghĩ được đến yến tiệc, bèn phục dụng Giải Độc Đan để chống trả mà không biết rằng ở trong dạ dày thì dược hiệu đã ăn sâu vào nhưng còn chưa phát tác.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.