Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 1 Chương 39: Sâm lâm chi chiến (phần hai mươi tư)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 Chương 39: Sâm lâm chi chiến (phần hai mươi tư)


Vụt! Mũi thương xé gió lao v·út đi trong không khí, cuối cùng bay sượt qua tai của vị Tiểu Úy này chỉ cách có đúng một tấc, trên thân còn quán chú Chân Khí, kình phong cuộn theo phấn chấn bừng bừng, bay đến cuối thậm chí còn vô tình dập tắt một ngọn đuốc trên tay một vị binh sĩ nọ.

Đến khi vị Trung Úy đầu tiên đến được khu vực chiến đấu, cảnh tượng mà hắn bắt gặp chính là:

Quyển 1 Chương 39: Sâm lâm chi chiến (phần hai mươi tư)

Bụp! Âm thanh một tiếng va đập vang lên, một “vật thể lạ” đã đánh trúng trán của vị Tiểu Úy này, Chân Khí bên trong một đòn kích sốc hắn b·ất t·ỉnh nhân sự, thân hình cũng theo từ trên yên ngựa ngã xuống, rơi bên cạnh còn có những mảnh vụn của vật thể lạ, vốn là một hòn đá được hắc vụ nhân ném ngay khi vừa thi triển thân pháp lao tới.

Trong nháy mắt thân thụ tầm mười mấy mũi tiễn, kẻ này dù không c·hết có lẽ cũng chỉ có thể nằm thoi thóp được mấy hơi.

Thân vốn đang vận kình, nên hai ngón giữ tên nhất thời cũng chưa có buông lỏng, mũi tên vẫn còn đang nằm trên dây cung căng cứng, mãi tận đến khi chủ nhân chạm đến mặt đất mới lấy một tốc độ nhanh khó lường mà lao v·út ra, nhưng mục tiêu lại không ở đó, đích đến cũng chẳng giống ban đầu.

Hắc vụ nhân sau khi sử dụng binh sĩ này làm bao đỡ đ·ạ·n cho mình liền thuận thế quật hắn vào tên bên cạnh, trong chớp mắt truyền đến tiếng xương rạn vỡ do hai phần lưng v·a c·hạm, nhưng khi đó thì cây trường thương của người này cũng đã lao khỏi tay của hắc vụ nhân sau khi đi được hơn nửa vòng, lao v·út về một tên cung thủ hàm Tiểu Úy khác.

“Tấn c-“

Đa số mũi tên nhắm bắn trực diện đều bị người lính xấu số này cản thay, đa số đều không xuyên qua được da thịt của hắn, ba cái xuyên qua được thì lại bị hắc vụ làm chệch hướng cùng cản lại.

Hắc vụ nhân đạp lên từng cành cây trên không trung, khinh công được ngự sử vô cùng tinh tế, quanh thân khí lãng bốc lên từng mảng, giống như đi mây về gió.

Bất quá vị Tiểu Úy thứ ba này cũng không thật sự nghe được thanh âm xé gió khi trường thương lướt qua, tai trái của hắn đã bị kình phong bên trên kích thương, giờ chỉ nghe được mấy tiếng ù ù, mơ hồ còn nghe được tiếng ngựa hí ở nơi phương xa do bị tên bắn trúng.

Rủi thay, một cơn vô lực không biết từ đâu bộc phát bỗng chốc lan truyền ra khắp cả cơ thể của hắn làm cả người thiếu linh hoạt, động tác cũng chậm hơn một nhịp.

Chỉ là tên còn chưa ra khỏi cung, vị Tiểu Úy này đã nghe loáng thoáng trong gió hình như có cái gì đó lao đến, chỉ là tinh thần vốn đang tập trung hoàn toàn vào hắc vụ nhân lại thêm hoàn cảnh trời tối nên cũng chưa có phát hiện, giờ có muốn phản ứng của chẳng kịp.

Tâm huyết nghịch thùy, vị Tiểu Úy này cũng đã ngất đi, những âm thanh cuối cùng vang lên bên tai lại chính là tiếng kêu thảm của các đồng đội.

Một số bắt đầu thở gấp, đa số là các binh sĩ dưới hàm Úy, nhưng ngay trước khi bọn hắn kịp nhận ra có điều gì bất thường, hắc vụ nhân đã sớm dừng lại, đứng thẳng trên một cành cây nọ của một thân cây to lớn.

Nhận thấy đối tượng bị truy bắt đột nhiên tăng tốc độ, các kỵ binh cũng không thể làm gì hơn ngoại trừ việc thúc giục chiến mã chạy nhanh hơn, tâm thần cũng càng phải thêm tập trung phòng trường hợp b·ị đ·ánh lén trong hoàn cảnh thiếu ánh sáng như này.

Mà coi như hắn có mặc quân trang phổ thông, thì hắc vụ nhân cũng chỉ cần dựa vào hơi thở, bộ pháp, cách cầm cung hay lực đạo là đã có thể xác định được cảnh giới của người này, thế nên kỳ thật điều này cũng không quá quan trọng.

Âm phong nổi lên từng mảng, hắc vụ nhân đứng ở giữa hàng cây trơ trọi trong màn đêm đen, xung quanh có vô số binh sĩ nằm la liệt, sinh tử không rõ. Ngựa chiến chạy loạn thành bầy, nhiều con trên thân có nhiều vết chặt chém cùng b·ị b·ắn trúng loạn ngang dọc, nhìn qua vẫn chỉ còn mấy mươi binh sĩ còn cố gắng gượng lại được, nhưng đa số đều chỉ là vùng vẫy chống trả yếu ớt.

Đấy là một vị Tiểu Úy chỉ huy cầm cung tên, lúc này đang mặc một bộ quân trang màu vàng nhạt trông rất dễ phân biệt so với các binh sĩ xung quanh. Kỳ thực cũng không chỉ hắn mà tất cả quân phục của các cấp sĩ quan chỉ huy luôn luôn khác biệt so với binh sĩ thông thường, chỉ là tùy thời điểm mà dễ nhận ra hay không mà thôi.

Tim đập như quân trận, hít thở tựa bão tố, cười phảng phất sấm động, này đã là cảnh giới tuyệt đỉnh của cao thủ trong giang hồ, làm cho các binh sĩ đuổi theo cảm thấy tâm thần vô cùng bất an, chỉ có số ít người mới không bị ảnh hưởng, nhưng uy áp vô hình giống như tới từ tự nhiên này vẫn đang đè nặng lên tâm tình bọn họ, dù là nhỏ tới mức khó có thể phát giác.

Hắc vụ nhân sau khi phóng ra một thương này cũng không có dừng lại, đạp bộ ngang thân cây lao đến cùng hướng. Hắn cũng không có đi ném tiếp thanh trường thương còn lại, bởi vì thân thương sớm đã bị gãy đôi sau khi hắn vận kình đè lên trên đầu thương đồng thời công kích người cầm, một nửa của nó lúc này còn đang bị cắm sâu vào trong đất.

Một số trong đó thậm chí còn đạp lên trên lưng ngựa, chuẩn bị leo lên trên trên thân cây ngăn cản từ trên không trung.

Lại nói về hắc vụ nhân, ngay sau khi một đòn trọng thương vị Tiểu Úy bất hạnh kia, hắn đã nhanh chóng nghiêng người sang một bên né lấy hai mũi tiễn lao đến đồng thời từ hai phía khác biệt, sau đó lại thi triển thân pháp chớp giật về phía sau ba trượng, bắt đầu đi tìm n·ạn n·hân khác.

Ngay tại lúc mà hắn nhìn thấy trường thương trong tay hắc vụ nhân đột nhiên lóe hiện, thân thể đã làm ra phản ứng kịp thời, dự cảm t·ử v·ong trong lòng báo động liên hồi, toàn thân vận kình nhanh chóng nghiêng người sang một bên né tránh.

Quân lệnh còn ra chưa hết, hắn đã cảm thấy toàn bộ ánh sáng xung quanh đột nhiên biến mất, trước mặt đã là một mảnh khí đen như mực. Tuy rằng não bộ chưa kịp phản ứng, nhưng bản năng thân thể vẫn thúc giục hắn nâng lên trường thương trong tay còn lại.

Thân thể đổ rập xuống mặt đất, vị Tiểu Úy cảm thấy toàn thân đau đớn không thể tả, đặc biệt là phần ngực cùng phần lưng vừa bị tác động đến. Một đòn vừa rồi, có lẽ phải nặng đến mấy ngàn cân, hắn nghĩ trong lòng, vừa cảm thụ được đa số xương sườn của mình lúc này đều đã rạn vỡ.

Cũng khó trách được vị Tiểu Úy này, vốn là hắn đã phản ứng vô cùng nhanh, từ ngay sau khi hắc vụ nhân đả bại được người trước đã giương cung lên, quá trình này dù là một giây không tới, chỉ tiếc là cảnh giới giữa hai bên chênh lệch chỉ kém đúng lạch trời, tốc độ ném đá của hắc vụ nhân còn nhanh hơn hắn mấy lần lại thêm chiêu trò đánh lạc hướng, lúc này mới làm cho tiễn thuật của hắn không chỗ phát uy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nào, giờ ta dừng lại rồi đấy. Các ngươi định làm gì đây?” Hắn cất giọng âm trầm, cũng không thèm để ý là đội kỵ binh đã thiết lập vòng vây ở bên dưới phong tỏa mình, giống như bọn họ chỉ như một lũ dê bò chờ làm thịt, hoàn toàn không thể gây hại.

Từng tiếng hô lớn truy bắt vang lên liên tục trong khu rừng tối, xen lẫn với tiếng vó ngựa cùng tiếng cười khằng khặc càn rỡ.

Binh sĩ ở hai bên cạnh cũng nhanh chóng giơ thương ra thủ hộ, ý đồ chặn đường công của hắc vụ nhân, nhưng trường thương của một trong hai người này lại đang khẽ rung lên nhè nhẹ, hô hấp cũng có mấy phần bất ổn.

Này cũng không phải là do hắn khinh thường, đặt trong tình huống thường ngày thì dù cho Võ Công của hắn có đạt đến cảnh giới nửa bước Cương Kình, đủ để khinh thường thiên hạ quần hùng nhưng gặp hơn 100 kỵ binh tinh nhuệ truy bắt thì cũng chỉ có thể tạm thời tránh lui, đấy là chưa kể bên trong còn có một số chỉ huy sở hữu cảnh giới cũng không thấp.

Về lý thuyết, hắn cũng là cấp bậc Tiểu Úy, đan điền cũng gần ngưng tụ ra được Chân Khí, mà phần Chân Khí này cũng chỉ là một đòn của đối phương đánh ra, đáng ra là có thể dùng khí huyết để đẩy ra được.

Cảm nhận được từng bức tường không khí vỡ nát liên tục trước mặt mình, từng cơn sảng khoái từ tận đáy lòng hắn không ngừng tuôn lên, đã hàng chục năm hắn chưa từng lại trải nghiệm được cái cảm giác này nữa rồi, tiếng cười phát ra ngày càng cuồng loạn mà cũng càng tự do, giống như chú chim trong lồng lâu năm mới lại được cất cánh bay về phía bầu trời.

Ở những chỗ khác, các kỵ binh còn lại cũng đều đã hồi hồn cùng phản ứng lại sau khi chứng kiến vị Tiểu Úy đi đầu bị một đòn đánh văng, giờ cũng nhao nhao giơ v·ũ k·hí lên, đa số cung thủ đều đã lấy ra tên lắp lên dây, còn nhiệm vụ của những người khác là bảo vệ cho họ cùng giữ chặt vòng vây không cho Yêu Quái trốn thoát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiết trời về đông, lá đã rụng hết, thân ảnh của hắc vụ nhân hiện lên vô cùng rõ ràng xuyên qua mấy lớp tán cây.

Nhận thấy đối tượng cũng không định tiếp tục di chuyển, các binh sĩ bên dưới cũng vẫn chưa làm ra cử động t·ấn c·ông, chỉ là vô cùng chuyên nghiệp mà lấy vị trí bên dưới chỗ hắc vụ nhân đứng làm trung tâm triển khai thế trận bao vây.

Vị Tiểu Úy kia do sở hữu khoảng cách xa hơn so với người đầu tiên nên lại càng có thêm nhiều thời gian để phản ứng, nhanh chóng giương cung ngắm bắn hắc vụ nhân đang lao đến.

Vang vọng trong màn đêm, tiếng cười của hắn không khác gì quỷ thần thì thầm, làm cho muông thú đều phải sợ hãi, chim chóc mấy loài trên từng tán cây cũng đã bay tán loạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ngoại trừ thương tổn vật lý trực tiếp vừa gây ra xong, đòn vừa rồi cũng còn để lại trong cơ thể hắn một luồng Chân Khí hung mãnh, lúc này đang tác oai tác quái, cuồng bạo vô cùng.

Mục tiêu của hắn bây giờ chính là trọng thương nhiều người cấp tiểu Úy nhất có thể trước khi đội Trung Úy hỗ trợ đến kịp, các binh sĩ còn lại thì không hề đáng lo.

Một bóng hình v·út qua trên từng hàng cây, toàn thân bốc lên hắc khí đen như mực, tản ra như một làn sương mờ, thậm chí còn đen hơn rất nhiều so với cả bóng tối xung quanh, theo ngay sau là từng lớp nhân mã đang truy đuổi.

Chung quy là binh sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp ở trung ương, mặc dù thân chịu trọng thương là thế nhưng tinh thần của hắn tạm thời vẫn còn tỉnh táo, vẫn cố thử dùng khí huyết còn lại trong cơ thể để đẩy luồng Chân Khí này ra ngoài.

Mấy vị Tiểu Úy chỉ huy cũng không để ý hắn nói gì, chỉ lo củng cố quân trận cùng chuẩn bị sẵn sàng. Vị Tiểu Úy vừa nãy vừa bị khiêu khích sau khi nhìn một lượt xung quanh, lúc này cũng đã giơ tay lên, ra lệnh t·ấn c·ông:

“Khố - khốn nạn! Ngươi đợi đấy!” Một binh sĩ đi đầu, này là một vị Tiểu Úy, nghe thấy lời trêu chọc như vậy không khỏi tức giận, đang định mắng gì nhưng lời nói lại như bị nghẹn lại, vội rút gọn câu nói lại lấp liếm cho qua đoạn khẩu khí này.

Cao thủ chiến đấu, ăn nhau là ở một khắc này. Phản ứng chậm một giây chưa tới, vị Tiểu Úy này đã cảm nhận được một luồng cự lực đập trúng ngực mình, đánh văng hắn ra khỏi yên ngựa đập thẳng vào thân cây phía sau cách đấy gần trượng, vang lên một tiếng rầm mạnh.

Nhưng trước khi việc này kịp xảy ra, thì hắc vụ nhân cũng đã tiếp cận được đến nơi này, hai vị binh sĩ kia căn bản cũng không kịp phản ứng với việc vị Tiểu Úy bên cạnh ngã xuống thì đừng nói tới tốc độ của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây chính là một trong hai vị cung thủ khác đã phản ứng kịp thời ngay lần đầu tiên hắc vụ nhân công kích, đồng thời cũng là kẻ đã sở hữu nhát bắn thứ hai.

“Khặc khặc, nếu là các ngươi nghe được lời như này thì các ngươi có chịu dừng lại không? Nhưng dừng lại cũng không phải là không thể, rủi thay là ta cũng chưa có con, nếu có ai chịu nhận làm nhi tử đang thiếu phụ thân thì có thể hô lên, lúc đấy có lẽ ta sẽ dừng lại, dù sao hổ dữ không ăn thịt con, ta cũng không nỡ lòng nào bỏ lại nhi tử trong đêm đông giá rét như này....”

Nhưng sơ hở này làm sao qua được tai của hắc vụ nhân. Hơi nở nụ cười bên dưới lớp khói đen, hắn lại đột ngột tăng tốc trong nháy mắt.

Nhưng tình huống bây giờ thì lại khác biệt rất nhiều.... Hắc vụ nhân cười thầm trong lòng, mắt cũng đã tìm ra được đối tượng tiếp theo, chân nhanh chóng sử thân pháp lao đến, tay trên cũng lật một cái.

Người vẫn khỏe mạnh còn chưa kịp dùng sức đâm về phía trước thì đã có cảm giác là trường thương bên trên đột nhiên có thêm một khối trọng lượng khiến cho đầu thương nhanh chóng bị chúc xuống đất, tầm mắt bỗng một màu đen mịt mờ, ngay sau đó là một luồng cự lực không biết từ đâu đập vào toàn bộ lưng hắn, trong nháy mắt khiến cho xương sống của hắn bị lệch vị, cũng theo đó mà ngã nhào về phía trước.

Nào ngờ, cơn suy yếu vừa nãy đến bây giờ vẫn còn, thậm chí còn trầm trọng hơn, phối hợp cùng luồng Chân Khí p·há h·oại kia song trọng tác uy, làm cho khí huyết hắn không công mà lui, thậm chí dưới trạng thái kinh mạch phản phệ còn nôn ra một ngụm máu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn thấy cảnh hắc vụ nhân lại xuất thủ đánh bay một vị Tiểu Úy, hắn cũng không nghĩ gì nhiều, vội lao đến cứu trợ.

Tất cả những điều này đều diễn ra trong vòng không đầy ba giây, chỉ là khi cung thủ vừa mới bắn ra mũi tên thứ nhất của mình, hai trong số họ đã là mũi thứ hai, thì bọn họ đã nhìn thấy hắc vụ nhân chân giẫm mạnh lên đầu thương của một trong hai binh sĩ, tay nắm lấy trường thương cùng bả vai của người còn lại rồi nhấc kẻ xấu số này lên, sau đó xoay chuyển hắn một vòng.

Do hai lần công kích quá chóng vánh nên hắn cũng không kịp thúc ngựa thay đổi vị trí của mình được quá xa, chỉ là nửa trượng không tới, dựa vào hướng tên thì hắc vụ nhân đã xác định được vị trí của hắn mà tiến hành công kích từ xa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 1 Chương 39: Sâm lâm chi chiến (phần hai mươi tư)