Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1 Chương 33: Cháy! (phần mười tám)
Cộng với việc khu vực nhà vệ sinh gần như không có lính canh gác, mà các khu vực lân cận cũng khá hiếm người (phần nào là do mùi hương nồng nàn từ nhà vệ sinh) thế nên khu vực này từ đầu buổi tối đến nay vẫn luôn vắng vẻ, binh sĩ này chính là người thứ ba tiến vào.
Bùm! Lửa đã bén xuống khí thải ở bên dưới, p·hát n·ổ trong nháy mắt!
Cái gì lợi cái gì hại, trường kỳ hay ngắn hạn hắn cũng đều đã thấy thấu triệt. Dù sao đã sống cả một đời người, bao nhiêu thăng trầm hắn cũng đều đã trải qua.
Cũng cùng lúc đấy, đội lấy nước đã quay trở lại, mỗi người đều gánh thêm bốn năm xô nước, nhưng nhìn thấy thế lửa lên cao, khói bụi đầy trời, họ đã biết là chỉ dựa vào bọn họ đã không thế khống chế được đ·ám c·háy này nữa rồi.
Binh sĩ này nghe vậy cũng gật gật đầu với bóng người, lại tìm một chỗ nào đấy để ngồi xuống, cố dằn cơn đau bụng lại.
Nhưng cho dù như thế, một đường kiếm khí đã cắt qua lớp giáp này, lướt qua phần vai trái của hắn để lại một vệt chém khá sâu, máu tươi dần nhuốm ra y phục. Xem ra đối phương vốn định nhắm đến bảo thạch bên hông hắn nhưng không thành do hắn tiến hành dịch chuyển vị trí.
Quay trở lại thời gian cách đấy vài phút trước....
Vừa bước ra khỏi trướng, Pháp Sư đã bắt gặp một luồng sáng đang bốc lên từ hướng Đông Nam, xem ra là ở vào rìa của doanh trại. Pháp Sư mặc dù không quen vị trí của doanh trại này nhưng dù sao cũng là Pháp Sư, chỉ cần nhìn qua bản đồ một lần là đã có thể nhớ được kỹ càng.
“Thế thì, mời ngài tìm chỗ nào mà ngồi, chờ xem có gì để tiếp viện. Còn về doanh chính thông báo thì không cần, việc đấy cũng đã có người làm rồi.” Người lính canh bỗng lặng im trong vài giây rồi liền phân phó, sau đó cũng nhanh chóng mà chạy đến chỗ đồng đội để trợ giúp.
Pháp Sư vốn là dùng loại cổ trùng này để giá·m s·át cùng thám thính tiểu úy Nhân, không ngờ cuối cùng lại đạt được thu hoạch bất ngờ như vậy, cũng coi như là tận dụng hết giá trị.
Một đời chinh chiến, một đời tu luyện. Đôi bàn tay nhăn nheo nâng lên bảo thạch tinh xảo, trăm năm đã qua, người đã già, thạch vẫn còn như xưa.
“Bẩm Pháp Sư, ta được Lý thượng úy cùng Lê trung úy điều đến để canh gác ngoài trướng cho ngài cùng phụ trách dẫn đường nếu ngài muốn ra ngoài, hơn nữa cũng phụ trách ngăn chặn những tình huống ngoài ý muốn phát sinh để không gây phiền đến ngài. Này gọi là đạo đãi khách!”
“Vừa xuất phát rồi, chắc tầm ba phút nữa sẽ quay lại. Giờ nhiệm vụ của chúng ta chính là nghĩ cách làm sao không cho đ·ám c·háy lan rộng. Ngươi, ta, Tùng, Ngưu lão nhị cùng Trạch phụ trách mảng tường bên phải, những người còn lại xử lý bên trái.”
“Ngươi là kẻ nào?”
“Ra – Ra là họ nói đến cái này.... Ọe!” Binh sĩ kia hít một hơi không khí, men say vừa nãy tuy đã gần hết nhưng đầu óc vẫn còn hơi quay cuồng, lại thêm bụng vẫn đang lộn tùng phèo liền không nhịn được mà cúi xuống n·ôn m·ửa.
Binh sĩ này cứ thế mà chạy vội vào trong phòng vệ sinh gần nhất, vừa mới định kéo khóa quần lên thì: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tới nơi rồi! À, mà nhà vệ sinh của doanh trại này lại để nhiều đuốc thế à? Sao sáng vậy trời?” Men say vẫn còn, cộng với việc người này cũng không phải là binh sĩ của trấn Thanh Binh nên đứng từ ngoài vẫn tạm chưa nhìn thấy được bất cứ điều gì khác thường.
“Không có vấn đề thật chứ? Nhìn sắc mặt ngươi có vẻ không tốt lắm, chân đi cũng không vững.” Người lính canh này nghe vậy liền hơi tỏ vẻ nghi hoặc.
“Kẻ sẽ lấy mạng ngươi. Tiếp chiêu!”
Tuy rằng tối nay mọi người đánh chén rất nhiều, nhưng dù sao cũng mới tầm một canh giờ trôi qua, cũng chẳng có mấy người cần phải đi giải quyết việc nặng, mà việc nhẹ thì chỉ cần đi ra ngoài doanh chính tiến đến gần bụi cỏ là xong.
Lại nói, hắn cũng không phải chưa có nghĩ đến việc nếm thử chút Tinh Linh chi Huyết của vị Tinh Linh kia, tuy có chút hiệu quả nhưng cuối cùng lại gần như không có bất kỳ tác dụng nào với hắn, điều này cũng không ngoài dự đoán, dù sao khác với đương kim hoàng thượng thì vấn đề của hắn lại nặng hơn nhiều, này cũng là do tu luyện lệch mà ra.
“Ài, biết thế tối nay không nên ăn nhiều thế, giờ tức bụng quá!” Một binh sĩ hai tay ôm bụng, chạy vội trên con đường dẫn về phía khu vực vệ sinh.
Pháp Sư nghĩ nghĩ gì, lại nhấc lên viên bảo thạch màu xanh lam đang đeo bên hông, trong mắt lộ ra vẻ hồi ức. Chính viên bảo thạch này đã cứu hắn lúc hắn lâm vào trong thung lũng của cuộc đời, mà cũng nhờ vào viên bảo thạch này mà hắn được nhận vào Xã Tắc Học Cung, về sau mới có thể trở thành Trưởng Lão.
“Ta biết là bọn ta không có quyền chỉ huy trực tiếp đối với ngươi, nhưng mong là ngươi trợ giúp chúng ta một tay. Nhưng nếu say quá thì thôi.”
“Không biết, chỉ là thế lửa to quá, e rằng muốn dập cũng không phải đơn giản. Có lẽ cần phải thực hiện biện pháp ngăn cách tường rào thôi, dù sao thì đa số đoạn nối cũng đều làm từ gỗ, tuy rằng tuyết đang rơi nhưng hiện tại thì cũng chưa đủ để ảnh hưởng đến đám lửa này.” Một người khác lên tiếng.
Dù sao thì hắn cũng đang định đem vị Tinh Linh này về kinh đô luyện chế làm thuốc dâng lên cho hoàng thượng, trợ giúp Nhị Hoàng Tử chiếm được Thái Tử chi vị, cũng nhờ vào đấy mà xin Đại Pháp Sư tự thân ra tay giúp đỡ một lần, ít nhất là cũng triệt hạ được tác dụng phụ của vấn đề tu luyện sai lầm.
“Đạo đãi khách! Tốt, xem ra ngươi cũng là người có chút học thức.” Pháp Sư buông xuống một câu vô thưởng vô phạt sau đó ừm một tiếng rồi cũng không nói gì nữa, chậm rãi bước vào trong trướng
Những người còn lại nghe vậy cũng đều gật đầu, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ được giao. Chỉ có người lính canh thứ nhất vừa mới định bước đi liền dừng lại, quay sang nhìn binh sĩ phát hiện đ·ám c·háy:
Nhưng hắn cũng chẳng phải đợi bao lâu, khi đột nhiên hắn thấy ngọn lửa trong khu vực nhà vệ sinh đột nhiên bốc lên cao, và một t·iếng n·ổ cũng truyền đến bên tai hắn.
Tuy hắn cũng không phải là lính mới trong quân, quân hàm cũng đã là Trung Binh nhưng hắn lại là binh sĩ trực thuộc trung ương, nhà vệ sinh của doanh trại trung ương lại được xây dựng khác biệt so với nơi này, đều là tách nhách từ nước sông để dẫn đi rửa sạch. Hơn nữa, học thức của hắn vốn cũng chẳng cao là bao, thành thử ra hắn nghĩ mãi mà vẫn không biết mối hiểm họa bọn họ đang nói tới là gì.
Mặc dù thân là một vị Thủy hệ Pháp Sư nhưng hắn cũng không có ý định lãng phí pháp lực của mình vào việc này, dù sao thì q·uân đ·ội cũng tự có thể khống chế được đ·ám c·háy này, chỉ là khá vất vả mà thôi.
Người lính gác kia nghe thấy Pháp Sư đích thân hỏi mình liền tỏ vẻ có chút thụ sủng nhược kinh, vội chắp tay đáp bằng một giọng trầm:
Sau khi xoay người lại, hắn đã nhìn thấy rõ ràng kẻ t·ấn c·ông hắn là ai, chính là tên lính gác vừa nãy, lúc này cũng đã thi triển thân thủ nhanh không hợp thói thường của mình né được đa số tiểu đao bay tới, phần còn lại cũng bị kẻ này dùng kiếm dẫn Chân Khí chém vỡ.
“Say thì không còn, nhưng vừa nãy định đi vệ sinh thì lại chưa kịp, giờ đau bụng quá đứng không vững được.”
“Nếu nói chính xác hơn, thì thành phần chính của khí thải lại là nguyên tố Thảo, khi phối hợp cùng lửa có nguyên tố Hỏa thì sinh ra phản ứng ‘Thiêu Đốt’ với hiệu quả cực giai, gần như ngang cấp với một Pháp Sư tinh thông phản ứng nguyên tố. Điều này vẫn thường khiến cho nhiều người nhầm lẫn, nhưng đối với ta thì cũng chỉ là một thí nghiệm thú vị mà thôi.”
Hắn cũng không dám lấy nhiều máu hơn để thử, vừa sợ gây ảnh hưởng đến phong ấn của phù lục, cũng lại sợ vị Tinh Linh này có mệnh hệ gì, khi đó thì được không bằng mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“...”
“Hử, sao lại có mùi... Mùi khói thế này? Lại còn hơi nóng này nữa. Vậy có nghĩa là...."
Chỉ là ngay khi hắn còn cách cửa vào tầm nửa trượng thì đột nhiên từ nơi phương Nam lại truyền đến một hai t·iếng n·ổ lớn, Pháp Sư nghe thấy vậy liền quay đầu lại, miệng nói:
Lính canh thứ hai đáp, sau đó cũng ra lệnh bắt đầu phân phó. Mặc dù hắn chỉ có quân hàm Đại Binh nhưng những người còn lại bất quá cũng toàn là Tiểu Binh cùng Trung Binh nên thành thử ra hắn lại là lớn nhất, có quyền chỉ huy khẩn cấp.
Chỉ là ngay tại lúc đấy, trong lòng của Pháp Sư đột nhiên truyền đến tín hiệu không ổn. Hắn lập tức thi triển thuật hóa thân Thủy Nguyên Tố, thân hình tiến hành dịch chuyển mấy bước về phía trước, cũng ngưng tụ một lớp giáp mỏng.
“Mà vừa nãy họ bảo là cẩn thận với khu vực nhà vệ sinh là sao nhỉ? Nếu chỉ là cháy thôi thì đã không cần phải căn dặn như thế, nghe ngữ điệu xem ra còn có gì nguy hiểm hơn?” Tạm không có việc gì làm, binh sĩ cố gắng đánh lạc hướng cơn quặn dạ trong bụng bằng cách tập trung tinh thần quan sát mấy lính canh khác đi cứu hỏi, bỗng dưng nhớ lại lời vị chỉ huy kia vừa nói.
Tên lính này sau khi chém nát toàn bộ tiểu thủy đao cũng không có tiếp tục t·ấn c·ông, theo từng hô hấp của hắn thì một luồng khói đen cũng chui ra từ miệng, sau đó là từ các vị trí khác trên cơ thể, cuối cùng bao phủ toàn thân, chỉ lộ ra một dáng vẻ giống với nhân hình.
Hơn nữa, cách đây một thời gian ngắn hắn cũng đã nhận được một tin vui nho nhỏ. Vị trung úy họ Lê kia, người mà đã thể hiện ra năng lực kiệt xuất cùng trí lực của mình, là biến số duy nhất trong toàn bộ kế hoạch tiếp tới, đã bị hắn nắm được điểm yếu trong tay.
Dù sao đây cũng là quân doanh, với lại binh sĩ của trấn Thanh Bình cũng được huấn luyện rất khá nên chỉ mất một thời gian ngắn không tới một nén hương là một chi tiểu đội mười người đã có mặt.
Đối với Lê trung úy, kỳ thực dù ngoài mặt không lộ ra nhưng trong lòng hắn vẫn còn có chút e ngại, không ít thì nhiều. Dù sao thì kẻ này hành sự tuy không lộ phong thanh nhưng vì một lý do nào đó luôn luôn chuẩn thời cơ một cách xảo diệu, này là trực giác được tôi luyện hàng chục năm nói cho hắn, giống như tất cả đều nằm trên bàn cờ của kẻ này.
“Bất cứ biện pháp nào cũng có thể sử dụng, bao gồm đạp đổ tường rào cùng lấy đá chặn. Nhưng phải cẩn thận khu vực trung tâm, chính là nhà vệ sinh, cố gắng đừng tiếp cận!”
Bảo thạch bên hông vẫn duy trì độ sáng yếu ớt của mình, khiến cho Thủy Nguyên Tố không ngừng cô đọng trong không khí, theo từng hô hấp mà khẽ tiến nhập một phần nhỏ vào trong cơ thể của hắn, phần còn lại duy trì ở ngoài, dần dần hình thành những hình thù kỳ dị nhưng lại sở hữu một quy luật nào đó.
Mùi khói pha trộn mùi đặc hữu của nhà vệ sinh đã hòa vào nhau thành một thứ mùi khó tả, trong nháy mắt đã tẩy sạch men say, cũng làm vị binh sĩ này hoàn hồn lại, đè ép cuống họng mà hô lên:
“Hả, lại nổ nữa à? Vừa nãy nổ còn chưa h-“
...
“Mẹ kiếp! Là thằng nào đi vệ sinh xong làm rơi đuốc hả? Mà đuốc cũng toàn ở tường ngoài cơ mà, cháy thế quái nào được vào bên trong?” Một lính canh lên tiếng.
Hơn nữa, cho dù là trong quân doanh thì đây vẫn là khu vực vệ sinh chung, cộng thêm một phần lý do chống mùi h·ôi t·hối thì thiết kế của tường ngoài vẫn là hướng vào bên trong, tuy chỉ toàn dùng đá dựng lên nhưng cũng cao quá đầu người, thế nên từ ngoài nhìn vào trong cũng khá là khó khăn.
Hơi lắc đầu, Pháp Sư thở dài nhẹ một hơi, cũng không còn nghĩ đến chuyện cũ, trong đầu bắt đến viễn cảnh tương lai có chút tươi sáng. Đem được Tinh Linh về hoàng cung, nhận được hỗ trợ của Đại Pháp Sư ổn định thương thế. Phò tá Nhị Hoàng Tử lên được ngôi vị Thái Tử sau đó trở thành Hoàng Đế, sau khi Đại Pháp Sư tiền nhiệm đi xuống thì cũng có thể trở thành tân nhiệm Đại Pháp Sư, ứng được danh hiệu Quốc Sư.
“Được ~ Được, không có vấn đề.” Binh sĩ kia đáp lại bằng một giọng điệu run rẩy, hai chân hơi vặn vẹo mất tự nhiên.
Binh sĩ vào lúc này mới nhận ra có điều khác thường, thò đầu ra khỏi cửa nhìn sang một bên thì mới phát hiện ra mấy căn phòng vệ sinh cách hắn một căn đều đang b·ốc c·háy, lửa lớn thậm chí đã nổi lên mà lao về phía hắn.
Đương nhiên, với công hiệu như thế thì cổ trùng này chắc chắn sẽ rất hiếm, cái giá để nuôi dưỡng lại càng không rẻ, Pháp Sư cũng chỉ có năm sáu con như này, mà điều kiện sử dụng cũng cực kỳ nghiêm ngặt. Nếu tiểu úy Nhân không phải người thường, đừng nói là cấp bậc võ lực mạnh như Lê trung úy hay Lý thượng úy, chỉ cần là một vị tiểu Úy có ngưng tụ ra Chân Khí cũng có thể tự mình loại bỏ, đương nhiên chỉ khi phát hiện.
Một mùi hương khó ngửi trong nháy mắt xộc ra ngoài, pha trong đấy là mùi của chất bài tiết, chỉ cần ngửi thôi cũng đã làm người muốn nôn ọe.
Bỗng, từ bên ngoài truyền đến những âm thanh huyên náo cắt đứt những tưởng tượng tốt đẹp của Pháp Sư, mơ hồ đâu đó còn nghe được tiếng hô “Cháy”.
Nhưng theo thời gian trôi qua, những âm thanh huyên náo này cũng không có nhỏ đi mà trái lại càng ngày càng lớn hơn, khiến cho Pháp Sư khó có thể nghỉ ngơi. Thi triển chú pháp “Yên Tĩnh” thì cũng được thôi, nhưng hắn vẫn quyết định đi ra ngoài xem thử xem mọi chuyện như nào rồi mới quay vào trong trướng.
Quyển 1 Chương 33: Cháy! (phần mười tám) (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sự thực cũng đã chứng minh, kẻ này đúng là làm việc có trước sau, tất cả mọi thứ hắn làm đều nằm trong kế hoạch. Nhưng giờ thì nhờ vào cổ trùng được gieo bên trong người của tiểu úy Nhân, Pháp Sư nay đã biết hết được tính toán của kẻ này không có xung đột lợi ích với mình, lại nắm được bí mật của hắn, nhất thời cũng đã không còn nhiều thứ phải cố kỵ.
Pháp Sư cũng không lo việc cổ trùng bị phát hiện, vì loại cổ trùng này vốn là nấp cực kỹ ở bên trong ruột của chủ ký sinh, dùng Chân Khí cũng không thể phát giác. Ngay cả khi chủ ký sinh có c·hết thì cổ trùng cũng sẽ chỉ chui ra trong một hai phút rồi lập tức tan ra thành vũng nước nhỏ, không để lại vết tích gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chỗ đó... Hình như là nhà vệ sinh đúng không nhỉ? Nếu ta nhớ không nhầm thì vừa nãy tiểu úy Nhân cũng vừa ở đấy... Lửa lớn như này, chắc là nhà vệ sinh đã nổ rồi? Chậc chậc, xem ra vị Lê trung úy này vì hủy thi diệt tích cũng là nhọc công, này cũng là một cái cớ khá hoàn hảo.” Pháp Sư thấy cảnh này chỉ mất tầm một phút là đã suy đoán ra đầu đuôi câu chuyện, không khỏi nhếch mép lên cười.
Pháp Sư thấy địch nhân không tiếp tục t·ấn c·ông liền cũng dừng lại, trong lòng nhanh chóng suy tính thân phận của đối phương, một tay ôm lấy bả vai tiến hành trị liệu bằng Thủy Nguyên Tố, mặt vô cảm hỏi thăm dò:
Xoay người định bước vào trong trướng, Pháp Sư mới để ý rằng có một lính gác đang đứng ở ngoài trướng của mình, nhìn y phục thì là của trấn Thanh Bình, ngay lúc đi ra hắn đã nhìn thấy rồi nhưng cũng không có để ý quá nhiều, chỉ là vừa thấy được phản ứng thú vị này thì tâm trạng cũng đang khá tốt, buồn mồm liền hỏi:
“Phản ứng sinh ra từ khí thải cùng lửa, nếu luận theo góc nhìn phổ thông thì không nói nhưng nếu pha trộn nguyên tố vào thì lại có chút khác biệt. Thoạt nhìn thì đó là phản ứng ‘Khuếch Tán’ nảy sinh giữa nguyên tố Hỏa cùng nguyên tố Phong, hiệu quả đạt được giống như phản ứng ‘Quá Tải’ khi kết hợp Hỏa cùng Lôi, nhưng kỳ thật đều không phải.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Được một lúc, Pháp Sư cũng dừng việc minh tưởng lại, nghỉ ngơi một hồi. Tuy rằng lấy cảnh giới của hắn đã có thể làm được minh tưởng cả đêm thay cho đi ngủ nhưng giờ dù sao hắn cũng đã già, tinh lực một phần cũng đã không còn dồi dào như lúc còn trẻ, phần còn lại cũng là do tinh thần lực tiêu hao khi sử dụng đạo phù lục được Đại Pháp Sư ban thưởng kia.
“Này, mọi người đều đang đi c·ứu h·ỏa. Ngươi còn đứng ở đây làm gì?”
Ở trong trướng của mình, Pháp Sư vẫn còn đang ngồi trên giường tĩnh tâm minh tưởng, bàng vô thế ngoại. Trong trận chiến nửa đêm hôm trước hắn cũng đã tiêu hao rất nhiều, mà một ngày qua hành quân liên tục nên hắn cũng chưa kịp hồi phục toàn bộ pháp lực của bản thân.
“Đội lấy nước đã đi lấy chưa?” Vị lính canh ban đầu lại hỏi.
“Cháy?” Pháp Sư nghĩ thầm trong lòng, đoán chắc là có binh sĩ nào đó khi say làm đổ ngọn đuốc mà gây nên, bèn cũng không để ý, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát để tý nữa còn tiếp tục minh tưởng.
....
Đầu cũng chưa xoay lại, Pháp Sư dựa vào phần thần niệm vốn đã bị suy kiệt của mình phát hiện ra vị trí của đối phương, ngón tay phải hơi động, nhất thời mấy chuôi tiểu thủy đao được ngưng tụ trong không khí tiến hành phản kích, cùng lúc xoay người lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.