Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 Chương 99: Hoàng Lô trấn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 99: Hoàng Lô trấn


Ha ha, một màn hài kịch được biểu diễn, nếu như đằng sau không có tính toán thâm sâu hay triết lý gì rung động lòng người, vậy liền không thể coi như hài kịch chân chính, đạo diễn cùng biên kịch cũng nên phân vai.

Lê Thanh Vũ vừa mở miệng nói, liền thấy đối phương khoát tay:

Dù sao, khoảnh khắc này quả thực rất khó được.

“Bình bình đạm đạm, phủ đầy hồng trần khí, không có giang hồ mưa gió, cũng không có tu luyện khắc nghiệt, chỉ là một ngụm khí thở ra hít vào mà thôi.” Nàng bình, không biết là bình chén trà vừa uống, hay là bình đoạn nhân sinh trải nghiệm ngắn vừa rồi.

Phong ba một hồi tới rồi đi, chớp mắt trời cũng đã lại sáng, Lê Thanh Vũ cùng Đặng Trần An thu dọn chút hành lý vừa bày ra không nhiều.

Thường đi cùng với hắn, chính là Lệ gia lão tổ, Lệ Phi Vũ, lúc đỉnh phong nhất tu vi nửa bước Võ Tôn cảnh.

“Kỳ thực... Chủ yếu là ta không muốn người có thể là đệ tử tương lai của ta bị trưởng thành giống ngươi, muốn uốn nắn ngay từ gốc, thông cảm.”

Lệ Hàn Tuyết đương nhiên biết hai tên này đang hao lông dê của mình nhưng dù sao cũng là một cường giả Thượng Thừa cảnh, gia sản nhiều nàng cũng không chú ý chút thiệt thòi nhỏ đấy, bèn mặc kệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phải, hắn thừa nhận, chuyện hôm qua chính là một màn hài kịch.

Vốn đến nơi lúc hoàng hôn, đặt phòng xong liền là tối rồi, mùa đông cũng không có gì đặc biệt lại là trấn phổ thông cũng không có gì đáng để dạo đêm, chưa kể còn có giờ giới nghiêm, bởi vậy nên ba người cũng rất nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, bất quá không ngờ lại có bất ngờ, Đặng Trần An tu luyện Cố Lưu Tâm Kinh sau mấy ngày đã nhập môn, làm cho Lệ Hàn Tuyết sau khi cảm thán mấy câu ngộ tính liền lôi đối phương vào trong phòng mình chỉ điểm, cũng bất chấp luôn ánh nhìn mờ ám một cách không đáng có từ Lê Thanh Vũ.

Phân tích tình huống đến từ góc độ của hai người kia đã có, từ góc độ của hắn lại là thế nào đây?

“Này, ta đổi ý rồi. Hay là tiểu tử ngươi ngay từ lúc này liền bái sư đi cùng ta đi, chủ yếu là ta không an tâm.”

Yên trung thôn trấn bách lộ cách,

“...Đạt được hay không không nói, chung quy tâm cảnh cũng có chút được thư giãn.” Lệ Hàn Tuyết bén nhạy nhận ra chút ý tứ, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ cười một tiếng.

Tiện đây nói luôn, Lệ gia đệ nhất lão tổ, Lê Thanh Vũ biết, trong điển tịch của Tiên gia không ngờ lại có ghi lại tên người này, nằm ở phần sử sách.

Bất quá khi hắn tới gần, bỗng nghe được tiếng thì thầm:

Trong bốn ngày này, Lệ Hàn Tuyết đóng vai trò như một hướng dẫn viên du lịch, hết chỉ đông rồi đến tây, có đưa bọn hắn đi qua chút danh lam thắng cảnh núi cao hồ lớn, tiếc thay màu đông thực tế xem được nhiều nhất cũng chỉ có những thứ này, một hồi lại chán nàng liền dẫn bọn hắn tới một thôn trấn gần nhất.

Đương nhiên, nàng không phải đang nói đến thiếu niên đáng ăn đòn kia, nàng là đang nói tới hài tử này.

Dù sao cũng là Võ gia, đây chính là hai dịch vụ tương đối là gần với bản chức.

Vốn là thiên tài từ lúc nhỏ gây nên thần binh cộng minh, nàng không khác gì thiên chi kiêu tử của Lệ gia, cho đến khi bái nhập Tế Thủy phái cũng vẫn là hàng ngũ thiên tài đứng đầu nhất, lại đến hiện tại là Tử Tuyết tiên tử, người nhìn về phía nàng nhiều nhất đều là kính sợ, ganh đua, thán phục...

Này mới khiến cho bên trong câu thơ cuối của Lê Thanh Vũ có ba chữ “hoành diệp lô” chung quy ám chỉ thứ này.

À thôi, Lệ tiền bối nói đúng, đại ca hắn là một tên khốn kiếp.

Phải, luyện tán không phải luyện đan.

Cũng không phải nàng không thích những cảm giác đấy, nàng chỉ coi nó là chuyện bình thường, tự nhiên nhiều lúc cũng sẽ truy cầu chút mới mẻ, lại chưa ai có thể cho nàng cảm giác nhẹ nhõm, cùng với nàng dạo phố một cách phổ thông vui vẻ, không phải vì nhiệm vụ, không bị đón tiếp như một Thượng Thừa cảnh cường giả, một chút bình an giữa trần thế...

“Không cần lo lắng, thương thế của ta về cơ bản sau một hôm cũng đã tương đối ổn định, hiện có thể tạm coi như Võ Giả cảnh tu vi, vừa đi vừa dưỡng thương cũng là làm được. Về phần ngoài ý liệu, chưa nói tới việc với cảnh giới của ta lúc nào cũng có thể lâm thời xếp đặt cấm chế có thể coi như thủ đoạn với Tiểu Thừa cảnh đổ xuống, đổ lên không tác dụng thì không phải tại Hưng Vũ châu vốn là bản doanh liền sẽ an toàn hơn sao? Chí ít ta còn có thể đi cầu cứu người quen biết, ngoại châu ta không quen.”

....

Hoàng Lô trấn.

Lệ Hàn Tuyết nghe được vậy liền thở dài, nhất thời cũng không định thuyết phục thêm nữa, đành phó mặc cho thời gian cùng duyên số vậy.

Tiểu trạch khúc khuỷu, địa hạ mai sương, uẩn vụ thu sơn, đây đáng ra là một hình ảnh đẹp không thua tranh vẽ, có mấy phần tiên tử rời phàm trần, lại có mấy phần bằng hữu chia tán, cho đến khi vị này tử bào tiên tử mở miệng:

Lệ Hàn Tuyết sau đó đã dựa vào một tấm lệnh bài khách mà đặt được trong khách sạn hai phòng ngủ, đương nhiên vì Lê Thanh Vũ cùng Đặng Trần An chỉ cần một phòng.

“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đấy, nhìn tới ngươi trí lực có chút vượt qua niên linh, hẳn cũng nhìn ra được biểu ca của ngươi là một tên khốn nạn đốn mạt vô sỉ đáng khinh bỉ.... tới mức nào, nhìn thủ đoạn là biết. Ngươi còn có tương lai rực sáng phía trước, ta không thể để mầm non đất nước bị hắn ô nhiễm được!”

Đặng Trần An đương nhiên cũng biết điều đó, cũng phần nào tán thành với lời này, dù sao bản thân hắn cũng phải công nhận thủ đoạn này kỳ thực rất vô liêm sỉ, bất quá phần nào trong hắn lại vẫn không đồng ý với đánh giá của nàng với Lý đại ca, vừa định ngẩng mặt lên cãi đôi ba câu thì như cảm thấy điều gì, xoay người nhìn lại.

“Chút tài lẻ, không đáng nhắc tới.” Thiếu niên khẽ lắc đầu, tay lại khẽ kéo lại nam hài không để hắn vì ngó nghiêng mà có chút thất thố.

Lạc đề đã xa, lại quay lại chính sự, do Lệ gia cùng Hoàng gia có giao tình, bởi vậy nên ở trấn này tự nhiên cũng có phân nhánh của Lệ gia, tại đây mở hai dịch vụ tiêu cục và khách sạn.

...

Có ý nghĩa gì sao?

Sau khi chắc chắn củi khô không thể lại bén lửa, xiên thịt cũng đã đều được gói ghém, hai người bọn hắn liền cúi đầu nói lời tạm biệt với Lệ Hàn Tuyết cùng với lời cảm ơn vì tài nguyên, lễ nghi vẹn toàn.

Đừng nói cái gì mà vì hắn tranh đoạt chút tư nguyên, cả hai đều hiểu được chuyện này đối với hắn mà nói nhiều nhất là dệt hoa trên gấm, thậm chí còn có thể nói là thừa thãi, chỉ riêng có chút nhân mạch này mới tạm gọi là tương đối đáng giá.

Năm xưa Ly Nguyệt có nghệ nhân Đại Tông Sư Hàn Vũ danh vang tứ hải, lại ít ai biết đối phương còn có một người biểu ca gần tên gọi Hàn Lập, từng đi theo một vị Dạ Xoa chiến tướng chiến đấu, cuối cùng tung tích không rõ.

Một ngày trôi qua cũng tương đối nhanh, mặt trời lại sắp một lần nữa hoàn thành chu kỳ, bọn hắn hiện đang ở trên tầng hai của một trà lâu.

Nàng lúc này cũng đã tiến hành dịch dung, dù sao hiểu được lấy dung mạo của nàng có thể rước đến phiền phức không cần thiết, cũng không cần lộ mặt cho hạ nhân của Lệ gia, giờ đang trông không khách gì một nữ hiệp khác phổ thông với dung mạo nhàng nhàng, ngay cả hai viên dưa hấu trước ngực nay cũng đã dưới một số loại bí pháp đặc biệt co rút còn hai khỏa bánh bao.

Đặng Trần An đang hoang mang cực độ.

Bất quá nàng chung quy vẫn muốn nói thêm điều gì, chỉ là lời còn chưa ra tới miệng, nàng bỗng quay ngoắt về một phía, trong mắt tinh quang lóe lên.

Một đống từ ngữ thô tục xuất ra từ miệng mỹ nhân, lại không hề có chút cảm giác bất hợp lý nào trong tai người nghe nếu đã nhìn thấy toàn bộ tình huống vừa xảy ra.

“...Không ngờ tiểu tử ngươi còn có chút tài thi nghệ?” Giọng một nữ tử vang lên, ngữ khí tương đối ngạc nhiên nói với người bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ai, bắt quả tang tận mặt luôn. Có thể làm ra chuyện này, nên cảm thán thế nào đây? Đạo đức tiêu vong? Nhân tính vặn vẹo? Thế phong nhật hạ nhân tâm bất cổ?”

So sánh với hai người, phong khinh vân đạm nhất lại chính là Lê Thanh Vũ. Chủ yếu vì náo nhiệt hơn như này hắn cũng đã thấy, cô quạnh hơn như này hắn trải nghiệm cũng nhiều, đừng quên trong Mộng cảnh cũng đã từng có một đoạn nhân sinh kia, hắn đi dạo phố cùng lý do một phần cũng giống với Lệ Hàn Tuyết, một phần cũng là tính khí cho phép, phần còn lại là cũng có chút đồ cần mua.

“Trải nghiệm như này, cũng tương đối thú vị.” Lệ Hàn Tuyết nhấp một ngụm trà, nói.

Lấy nhân quả không rõ làm sân khấu, lại có tuế nguyệt làm màn che, giống như một vở kịch kinh điển, màn đầu lần này là hài kịch.

Tổ hợp ba người này đương nhiên chính là Lê Thanh Vũ, Đặng Trần An cùng với Lệ Hàn Tuyết, thời gian từ lúc bắt đầu đi cùng nhau đến giờ đã cách bốn ngày.

Tà dương bên dưới, giống như nàng cảm nhận được thấy, đỏ như màu máu.

Có thể không phải là màn đầu mà hắn biết, nhưng là màn đầu mà hắn thực sự tham gia, dưới tư cách tiểu biên kịch.

Một người cũng không có nhiều niềm vui, hắn liền lại bày bàn cờ ra, giải thế chán rồi lại móc máy ảnh ra thử nghiệm phục chế, dù sao phẩm chất cũng không cao lấy trình độ Cơ Quan thuật của hắn vẫn nhìn ra được một số điểm mấu chốt, nguyên nhân chủ yếu mà hắn vẫn chưa phục chế được kỳ thực nằm ở chỗ nguyên vật liệu, trình độ hắn có giỏi đến đâu thì cũng không thể từ không sinh có được.

Ăn sáng xong ba người cũng không ngồi không quyết định đi dạo phố, Đặng Trần An từ nhỏ sinh hoạt ở trong một ngôi làng sau lại trải qua sâm lâm sinh sống tự nhiên không biết được cuộc sống trong trấn phồn hoa như nào, tuy rằng có tự kiềm chế nhưng vẫn nhìn đông ngó tây không ngừng, tràn ngập tò mò với mấy món đồ bày bán.

Nói thật, đọc tới đoạn đấy, hắn cũng kém chút phụt ra nước miếng, bất quá nghĩ lại hẳn chỉ là trùng hợp, dù sao nó cũng rất không hài hòa....

Lê Thanh Vũ đi đằng sau, thấy tình huống phía trước, trên mặt nơi góc khuất vén lên nụ cười, trong mắt lóe qua một tia tinh quang.

“....” Lê Thanh Vũ nghe vậy hơi ngây người, mà tại công phu sát na đó, Lệ Hàn Tuyết đã kéo được Đặng Trần An đi tới bên cạnh mình, bắt đầu giảng giải chút thường thức về Hưng Vũ châu.

Với nhâu khẩu trên dưới năm ngàn người, đây là một trấn không quá to, cũng không quá nhỏ, tương đối đặc biệt là trước trấn có một chiếc hoàng lô rất to ngay cửa vào, thứ này rất có lai lịch, nghe đồn là của người lập trấn vốn là một vị tu sĩ Huyền gia để lại, vốn chuyên dùng để luyện tán.

Nhưng mặc dù luyện đan không có bước cuối chỉ ra tán không khác gì rồng không được điểm mắt, chung quy cũng vẫn không gây ra vấn đề lớn, dược hiệu vẫn còn đó chả qua khi phục dụng sẽ phức tạp hơn rất nhiều lại còn phải cẩn thận chút độc hiệu nhất định nhiều hơn so với đan độc, bởi vậy những dược sư dạng này chung quy vẫn nhận được kính trọng, gia tộc truyền thừa bởi vị kia tự nhiên cũng có chút địa vị siêu nhiên trong trấn, chính là Hoàng gia, gia huy cũng là hoàng lô.

Sở hữu trí tuệ hơn xa đồng lứa, bản thân lại còn nắm giữ chút thông tin về thân phận chân chính của thiếu niên kia, góc độ nhìn của nam hài tự nhiên có khác biệt không nhỏ so với nữ tử họ Lệ, bất quá chung quy vẫn là tầm mắt không đủ không thể đào ra được bố cục sâu hơn dưới vở hài kịch, này mới cuối cùng chuyển hóa thành một đạo thở dài, khi mà hắn dưới ánh mắt chấp thuận của vị “Lý đại ca” kia tiếp nhận đống tài nguyên tu luyện được Lệ Hàn Tuyết đưa cho.

.....

“Tạm biệt? Vì sao phải tạm biệt? Các ngươi đi Hưng Vũ châu đúng không? Vậy liền cùng đường rồi. Các ngươi không biết Tế Thủy phái ngụ tại Hưng Vũ châu à?”

Chỉ thấy Lê Thanh Vũ lúc này đang một tay máy ảnh, một tay Lưu Ảnh Thạch, lẩm bẩm phảng phất không để ý hai đối tượng trước mặt đều sở hữu thính lực vượt qua người thường:

Khách lâm tiết thụ hoành diệp lô.”

Một đêm chẳng mấy chốc là qua, tới sáng mấy người ở tầng dưới khách sạn ăn uống đôi chút, mặc dù nếm qua trù nghệ của Lê Thanh Vũ Đặng Trần An tự nhiên cảm giác thức ăn khách sạn có chút tẻ nhạt vô vị, bất quá thắng ở đa dạng dù sao có Lệ Hàn Tuyết ở đây thì món gì gọi cũng đều không phải là vấn đề, thậm chí Lê Thanh Vũ còn nhân cơ hội học thêm được chút công thức nấu ăn mới đặc trưng của vùng này, tất nhiên còn tốn thêm chút phí tổn.

“Chúc mừng tiền bối có đạt được.” Thở ra một hơi, hắn khẽ ôm quyền nói.

“Đông lâm chích thụ tàn diệp cô,

“...Nhưng không phải tiền bối ngài đang bị thương sao? Giờ tìm một nơi an tĩnh dưỡng thương có phải tốt hơn không? Lỡ trên đường gặp phải tình huống ngoài dự liệu...”

Một vở kịch. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lệ Hàn Tuyết nói đến có lý có chứng làm cho cả hai người thiếu niên cùng nam hài đều vì đó gật đầu cho là phải, bất quá cuối cùng lại nghe được thêm lời bổ sung:

“Lại nói, lâu rồi cũng chưa từng cước đạp thực địa dạo quanh sơn thủy, nay cũng có thể nhân cơ hội này tu luyện chút tâm cảnh tìm kiếm cảm ngộ. Vậy thì, vì sao không tiện đường đi luôn? Việc này với hai ngươi cũng là có lợi, ta có thể vừa lúc làm người dẫn đường, cũng có thể tùy thời chỉ điểm nếu tâm tình cho phép, việc này không biết bao nhiêu võ giả cầu còn không được nhé.”

“Trần An, thiên phú ngộ tính của ngươi thực sự rất tốt, nếu không bồi dưỡng liền sẽ long đong. Ngươi thật sự không suy tính bái ta vi sư sao? Nếu như có bận tâm về chút chuyện sư thừa ta có thể nói, sư quy của ta rất lỏng lẻo, trước giờ lại chưa từng chiêu thu đệ tử, ngươi sẽ là đại đệ tử chân truyền của ta.”

Nghĩ tới đấy, nàng lại có chút trìu mến nhìn đối phương, nói:

Trải qua một số chuyện hôm qua cùng chút quan hệ biến hóa vi diệu, mơ hồ ở giữa, nam hài cũng đã không còn biểu lộ bài xích tử bào nữ tử, lại thêm giọng kể của nàng cũng hấp dẫn, liền một mặt bé ngoan lắng nghe, tổ hợp ba người cứ thế mà bất tri bất giác khởi hành.

Tuy rằng đúng là bên trong các Huyền gia lưu phái không thiếu những đan phương, bất quá đa phần chủ yếu còn đều chỉ dừng lại ở giai đoạn luyện dược tán, tức là giai đoạn bốn theo như phân chia Lê Thanh Vũ hiểu được, còn tới được giai đoạn năm rất ít, nói đúng hơn, Luyện Đan bị Tiên gia lũng đoạn.

Ngồi ở đối diện Lê Thanh Vũ bén nhạy nhận ra một tia uy thế, chính là dư thế tiếp dẫn thiên uy, xem ra không những nàng đã khôi phục đến mức có thể miễn cưỡng triệu hoán thiên uy, một khi khôi phục hẳn cũng có thể tiến lên một hai bước, phần cảm ngộ này đến từ sinh tử chiến mấy ngày trước hòa quyện với sự thả lỏng mấy hôm nay, khổ nhàn kết hợp có được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

....

“?”

Mã đáo uyên quang diệc nhạc hồ.

Hai người rất thân, tới nỗi truyền ngôn còn nói nhiều lúc tưởng như một người, nhưng năm đấy chiến tang thông cáo Hàn Lập cũng có dự, vậy nên chuyện này mới đành thôi.

Chuyện đã rồi, nhưng hắn vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc là vị Lý đại ca kia đang mưu tính điều gì?

Nàng có thể nói là đã hạ tư thái xuống thấp hơn rất nhiều so với mấy ngày trước, cũng là bất chấp cái tên thiếu niên kia lẩm bẩm cái gì mà “dạy từ thuở còn thơ” “sư đồ luyến kích thích” bất quá câu trả lời của Đặng Trần An vẫn như cũ trước sau như một.

Quyển 2 Chương 99: Hoàng Lô trấn (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tùy tùng với hắn còn có Lệ Hàn Tuyết, đương nhiên là lấy nhãn giới của nàng thì cực ít đồ vật có thể vào được tầm mắt, bất quá nàng hiện đang trong trạng thái trải nghiệm một loại không khí rất khó được, tự nhiên cũng tự hạ thấp tầm mắt xuống mà thể hiện thái độ tò mò, phần nhiều là tò mò với cuộc sống của người bình thường, bởi vậy cũng bồi tiếp nam hài với sự nhiệt tình, thậm chí còn có lần vì đó mà cãi vã với một vị phụ nhân trong trấn khi đang tranh nhau vòng cổ.

“....”

Những điều kể trên tuy vốn không phải bí sự gì những cũng không phải ai cũng biết được, đều là do Lệ Hàn Tuyết kể. Theo như nàng nói, lão tổ đời thứ ba của Lệ gia vốn có giao tình với người lập trấn này cách đây bốn trăm năm trước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 99: Hoàng Lô trấn