Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 Chương 97: Ước thệ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 97: Ước thệ


Không, không có sau đó nữa.

Tỷ như Thủy Thần với Công Lý chi Đạo cũng có thể đưa ra đảm bảo tương đương lại tồn tại nhiều chỗ biến hóa, Vĩnh Hằng chi Đạo của Lôi Thần đảm bảo thệ ước bất diệt, tuy cứng nhắc lại chắc chắn thích hợp với những minh ước cổ xưa, Thảo Thần phụ thuộc vào điều khoản nội dung.... Đây là bốn loại thệ ước hay được sử dụng nhất.

“Vả lại, ta chưa hề nói muốn ngài thu hắn làm đồ nha, cũng chỉ là có ý đó thôi, Lệ tiền bối không muốn tự mình đa tình. Có khi, không phải ngài không vừa mắt hắn, là hắn không vừa mắt ngài đây? Hài tử mà, ai biết đâu được...” Lê Thanh Vũ lại nói tiếp.

“...Ngươi cũng nên biết đủ rồi đi? Có được những tài nguyên như vậy ngươi còn muốn thêm?”

“....” Lẽ thẳng khí trừng một câu nói ám muội được tung ra giữa không gian, nhanh chóng biến bầu không khí thành trầm lặng.

....

Bên trên còn có Thần Thánh Thệ Ước, cũng được gọi là Thiên Không thệ ước, nhưng trong trường hợp này cũng chưa cần được nhắc tới...

“Mấy lời này... Thậm chí ngay cả tuổi tác của ta, hẳn cũng không phải mấy thứ ngươi có thể nghĩ ra được? Là ai nói với ngươi sao?”

“Lão nương không phải quân tử!”

“Tiền bối hiểu lầm. Ta đâu phải loại người tham lam, tự nhiên cũng biết đủ chứ? Bất quá ta ăn no rồi biểu đệ lại bị đói thì làm thế nào? Hắn cũng góp công trong việc cứu giúp tiền bối ngài nha ~”

Còn về phần Phong Thần.... Thệ ước cái gì? Hôm đấy rõ ràng là ta uống say nói mớ...

Cũng không mất quá nhiều thời gian để hai người hoàn thành thệ ước, đảm bảo cũng đã xong xuôi, nữ tử liền đứng dậy, chỉ thấy nàng khẽ uyển chuyển toàn thân nhẹ nhàng mấy động tác, nước đọng trên y phục nhanh chóng bốc hơi, thấy được Lê Thanh Vũ thầm gật đầu.

Băng Thần điều kiện khắc nghiệt, tình huống có mấy phần phức tạp.

“...Với cái này thực sự nên dùng Thủy Thần thệ ước...”

Ngẩng đầu lên, đã thấy được một nữ tử khoan thai rút lên Băng Thương, một mặt cười hiền dịu với hắn, sau đó... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Quanh đi quẩn lại, Nham Thần thệ ước vẫn là hàng dễ dùng nhất, huống chi còn đang ở trên đất Nham quốc, cả hai đều ngay lập tức đồng ý với phương án này.

“Quan trọng nhất là, có kẹo đường để ăn nha~’

“Không biết tiền bối đánh giá biểu đệ ta thế nào?” Thiếu niên cắt ngang, lập tức chuyển chủ đề.

Vốn là một món Tinh phẩm y trang, có được khả năng chỉ cần không bị xé rách thành từng mảnh nhỏ liền có thể khôi phục được như vậy cũng không tới mức thần kỳ, huyền bào của Lê Thanh Vũ đồng phẩm thậm chí còn có nhiều công dụng hơn.

“Có chuyện gì à?” Tử bào nữ tử kỳ quái hỏi.

Dường như có chút không xác định, nàng cũng không chỉ dừng lại ở việc đứng từ xa quan sát, bắt đầu lại gần nắn bóp lấy tay chân của đối phương, ánh mắt nương theo từng lời đánh giá trong miệng mà càng ngày càng sáng, đến cuối cùng bốn mắt tương đối, làm cho Đặng Trần An dù sao cũng là trẻ tuổi có chút không chịu được khẽ dời ánh mắt đi, lại sau đó phảng phất vì hành động này cảm thấy xấu hổ nương theo một cỗ uất khí không chịu thua nhìn thẳng lại, làm cho Lệ Hàn Tuyết có chút ngẩn người, sau đó che miệng cười hì hì.

“A, tiền bối đừng hiểu nhầm. Chả là trong nhà thân quyến có chút người làm công việc liên quan đến luật pháp, lấy sẵn mấy bản phòng thân mà thôi. Ngài không tin có thể nhìn thấy vết mực đều đã phai rất lâu tuyệt đối không thể là mới viết.” Người có sư điệt là nữ nhi của luật pháp hóa thân Tiên Nhân thiếu niên cười, một mặt vô hại giải thích.

“Ngươi! Đừng có giở công phu sư tử ngoạm –“

“Sao lại không? Tiền bối ngài dù trẻ thế nào có thể trẻ bằng tiểu tử ta không?”

Già...già... già... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“....” Lê Thanh Vũ không đáp, chỉ là để tiếu dung thay thế câu trả lời.

Không nhìn một đối tượng nào đấy đang rất thèm đòn, nàng bỏ cuộc, không định cải biến xưng hô của nam hài nữa. Bất quá, dường như có trực giác mách bảo, nàng có chút tò mò hỏi:

Hành động này nàng cũng không có vận dụng Chân Khí, đơn thuần là ngưng tụ cùng áp s·ú·c nhiệt khí trong cơ thể thông qua vận động kình, chỉ ở cấp độ này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới việc chữa thương của nàng.

Nam hài tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ mơ hồ cảm thấy vị Lý đại ca này lại đang định bố trí gì đấy, bất quá xuất phát từ tín nhiệm với đối phương vẫn nghe lời làm theo bước tới phía trước.

Ở phía đối diện, Lê Thanh Vũ thấy cảnh này ra vẻ tằng hắng đôi chút, lại hỏi:

“Biểu ca còn nói, nữ tử nha, rõ ràng là tuổi tác đã không nhỏ rồi, vẫn còn phải so đo chuyện thanh xuân xưng hô, thật tình không biết là cái gì đã qua rồi là đã qua nha, bởi vậy nên mới càng phải quý trọng...”

“Hắn có thể vì ngài xoa bóp, giống như vừa nãy.”

Nham Vương gia ước thệ, nói đơn giản chính là bằng vào việc tụng niệm tên của Nham chi Thần Quân Morax mà lập lời thề, khả năng linh nghiệm có thể nói gần như tuyệt đối, bởi vậy nên là một trong những lời thề có độ tin cậy cao nhất trên cả đại lục này, hơn thế nữa còn vô cùng đơn giản.

“?”

Tu luyện giả không phân tuế nguyệt, tuổi tác chỉ là một con số, quan trọng là... quan trọng là... tâm cảnh cùng dung mạo nha! Nhìn nàng như này, ai dám gọi nàng một tiếng bà lão?! Tử Tuyết tiên tử chống chế trong lòng, cưỡng ép làm cho sắc mặt trở nên hiền hòa:

Lệ Hàn Tuyết sau đó lại khẽ đặt tay lên trước núi non hùng vĩ, lông mày hơi nhíu lại, chỉ thấy ngay sau đó vùng khoảng không nơi bạch thỏ ngụ dần bị lấp đầy, bạch y khôi phục lại bộ dáng như cũ.

Nội dung rất đơn giản, hai bên không tổn thương lẫn nhau từ tính mệnh căn bản đến các phương diện tinh thần, theo đó Lệ Hàn Tuyết sẽ không cố gắng tập sát Lê Thanh Vũ cùng Đặng Trần An, còn hắn sẽ phải trả lại máu cho đối phương, đồng thời hứa hẹn không tàng tư.

Hỏa Thần thệ ước không đáng tin, có thể ký kết lại có cực nhiều thủ đoạn có thể dùng phản chế, chung quy Chiến Tranh chi Đạo không quá thích hợp với lời thề, thường dùng nhiều nhất để ngưng tụ quân tâm.

Mở ra, không ngờ là một bản Nham Thần thệ ước đã được viết rõ ràng với đầy đủ tất cả các điều kiện, quý giá hơn nữa còn vô cùng tương thích với luật pháp đương quyền của Nham quốc, với hai bên Giáp (A) bên Ất (B) rõ ràng...

“À, tiểu tử ngươi hẳn có chỗ không biết, võ giả tu luyện tới cảnh giới như ta sớm đã có thể coi như siêu phàm thoát tục tu luyện giả, cải lão hoàn đồng không có gì khó, tuổi tác cũng liền không quan trọng. Mà ngươi nhìn, ta nhìn trẻ đẹp như vậy, hẳn không nên gọi Tuyết bà hay Tuyết di đúng không?”

Chỉ là, ngay từ lúc nàng lại từ bạch y quay về tử bào, còn chưa kịp cảm nhận hơi ấm tử bào được hơ lửa nãy giờ mang lại, nàng đã thấy được thiếu niên đứng trước mặt nàng, một tay giơ ra.

Thế nhưng là... Thế nhưng là....

Thấy được một cỗ kinh thiên sát khí đánh đến, Lê Thanh Vũ làm sao còn dám đứng tại chỗ, đã sớm quay đầu chạy.

“Vậy tiền bối ngài muốn như nào?”

“...Xem ra, cái mà ngươi muốn đề cập, là muốn ta thu tiểu tử này làm đồ đệ? Ha ha, cũng không phải dối gạt ngươi, việc này rất nhiều đại gia tộc cầu ta mà còn không được đây, dù sao cũng là Thượng Thừa, cái danh Tử Tuyết tiên tử cũng không phải để trưng. Trung phẩm Linh Căn, gân cốt tinh kỳ đạt ngũ đoạn, tuy cũng rất tốt, có thể nói là thiên tài cấp bậc, nhưng nói thật cũng không phải không thu không được...” Lệ Hàn Tuyết vừa lẩm bẩm đáp lại vừa nhéo má Đặng Trần An, xác thực má mềm non mịn sờ rất thích tay.

“Ừm, tiền bối ngài ưa thích là tốt rồi.”

Tất nhiên, bản chất của việc này kỳ thực vẫn là dựa vào “chứng giả” trong trường hợp này là Nham Thần, sở hữu Khế Ước chi Đạo mới có thể làm được toàn vẹn như vậy, cũng từ đó định ra tính chất của lời thề.

“Thế nào? Động tâm rồi đúng không? Bất quá để như vậy còn cần nói thêm một số điều, nhưng nếu ngươi đã đồng ý thì hiện có thể gọi ta bằng tỷ tỷ. Ừm, Tuyết tỷ tỷ, không tệ!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cái này... Đừng bảo với ta là ngươi đã tính sẵn trước, nên nãy giờ trước khi ta tỉnh dậy đã soạn trước một bản?”

Còn có ba trường hợp ngoại lệ là Băng Thần, Hỏa Thần cùng Phong Thần.

“Không có gì, vãn bối nãy giờ chỉ đứng yên tại chỗ mà thôi.” Lê Thanh Vũ mặt không đỏ khẩu khí không gấp đáp.

Bất quá ngay tại giây khắc bạch y nữ tử định một tay chỉ thiên phát thệ, nàng bỗng nhận được một xấp giấy từ thiếu niên.

“Còn phải hỏi hắn có thể làm gì nha~?” Lệ Hàn Tuyết cười đáp.

“À thì chúng ta đang ở Nham quốc, Nham Vương gia mặt mũi vãn bối nghĩ nên được ưu tiên hơn chút...”

Ở một bên, Lê Thanh Vũ sớm đã gập bụng lại, kìm nén một nỗi niềm muốn cười không có biên giới, thi thoảng không chịu được liền nghe được mấy tiếng khục khục.

“...Ngươi vừa làm gì đấy?”

Phải, câu cuối mới là câu chủ chốt.

Nặng nha..

Còn về phần Lệ Hàn Tuyết, nghe tới đấy bỗng phảng phất hiểu ra điều gì, bắt đầu nhìn chằm chằm vào nam hài với một nhãn thần soi mói, nhìn tới mức tâm trí kiên định Đặng Trần An cũng phải thầm khẽ run, bỗng ánh mắt trở nên sáng tỏ, nàng chậc chậc mấy tiếng phảng phất phát hiện trân bảo:

Điều này làm nam hài có chút không vui, cảm giác bị nhéo má khó chịu không nói, do hắn nhỏ người làm cho nữ tử kia phải ngồi xổm xuống, cuối cùng làm cho hai tòa đại sơn kia không có chỗ nào khác đành phải tọa lạc trên đầu hắn.

....

“Ồ thế à? Vậy để ta xem.” Tử bào nữ tử nghe được lời đấy cười như không cười đáp, lại xoay mặt nam hài về phía mình, bắt đầu tiến hành dụ dỗ:

“Rõ ràng là ta thấy –“

“Chậc chậc! Gân cốt tinh kỳ! Không chỉ có thế, còn sở hữu chí ít Trung phẩm Linh Căn?”

“...”

“Này hài tử, không biết cuộc đối thoại nãy giờ ngươi hiểu được mấy phần, thế nhưng là, ta có thể khẳng định, đi theo ta không chỉ tiền đồ không nói, về sau vinh quang vạn trượng vấn đỉnh võ lâm, hành tẩu giang hồ tiêu sái trừ gian diệt ác...”

“Ngài còn già hơn cả mẫu thân ta, làm sao ta có thể gọi bằng tỷ tỷ được!?”

Sống đến ngần này tuổi rồi, nàng cũng biết đám sư huynh đệ tỷ muội của mình khi đối tượng muốn thu đồ còn thì nên làm gì. Nàng chưa từng nhìn thấy có bất kỳ hài tử nào có thể chống lại sự dụ dỗ của đồ ngọt, mấy cái hư ảo trừu tượng bên trên chỉ có thể dùng để qua loa đám thiếu niên nhiệt huyết mà thôi.

“Ài, bỏ qua các điều kiện trên không nói, tâm cảnh xem ra cũng vô cùng tốt, là một khối ngọc thô. Chỉ là, tính cách có chút tiểu hài ngạo kiều nha, bất quá ta thích!”

Bấy giờ nàng mới lại nhìn về phía thiếu niên, lại phát hiện tay đối phương hình như vừa có động tác gì mờ ám, nghi ngờ hỏi:

“Tiền bối xin tự trọng!”

Nàng năm nay đích xác đã qua năm mươi, mà nếu nhìn độ tuổi của nam hài thì hẳn mẫu thân dù thế nào cũng sẽ khó qua bốn mươi, thậm chí có khi ngay cả ba mươi còn chưa tới.

“Tiền bối! Tiền bối! Quân tử động khẩu không động thủ!”

“Trần An, tiến tới trước mặt nàng.”

Quyển 2 Chương 97: Ước thệ (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lại sau một lát, bên củi lửa lại có ba thân ảnh.

Lệ Hàn Tuyết có chút trố mắt ra mà nhìn đối phương:

“Mưu sát cái gì! Lão nương đây là đang dạy cho ngươi người trẻ tuổi này thế nào là kính lão đắc thọ, không thể tính là gây tổn thương. Mà cho dù có thật, liều cái mạng này lão nương cũng phải làm!”

Lê Thanh Vũ nghe được lời này, một mặt ngơ ngẩn, ta nói thế bao giờ. Bất quá còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, một cỗ khí lạnh đã choán trọn cõi lòng.

Còn không để nữ tử gắt lên, Lê Thanh Vũ đã liếc mắt ra hiệu Đặng Trần An, miệng nói:

“Ngài đây là m·ưu s·át! Ngài không sợ thệ ước phản phệ sao?”

“Là biểu ca. Là biểu ca dạy cho ta những lời này.”

Nào ngờ nàng vừa nói câu đấy xong, đầy mắt mong đợi nhìn nam hài, lại thấy nam hài khẽ vùng vằng ra khỏi ma chưởng của nàng, lui ra một bước, gắt một câu: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Âm điệu này vọng lại trong đầu mấy lần, làm cho Lệ Hàn Tuyết ngây người tại chỗ.

Đặng Trần An nghe vậy hơi ngẩn người ra, suy nghĩ một chút, sau đó nơi đáy mắt lóe qua tinh quang một tay chỉ về phía thiếu niên vẫn chưa dừng cười:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 97: Ước thệ