Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 Chương 91: Tử Vong động tĩnh (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 91: Tử Vong động tĩnh (1)


“Cùng chúng ta Ngoại Ma không khác, ghê tởm.” Lão nhân không quay đầu, hồi đáp.

Vì nàng tống chung, bạc đầu ai sầu, lại không buông bỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ có một màu xám....

“Đã nhường rồi.” Chòm râu khu khu, lão nhân không có nhiều lời nữa, phảng phất có chút hồi hộp cùng mong đợi, lại vì tâm cảnh tôi luyện được do nhiều năm đánh cờ áp chế.

....

Chỉ là lại được giây lát, hơi cảm nhận chút thân thể, Lê Thanh Vũ bỗng cảm giác được nghi hoặc. Ý thức của hắn vốn bị mơ hồ một quãng thời gian, theo lý thuyết là không thể tiếp tục duy trì Thần Thông dù sao đều dùng vào đột phá ý chướng, vậy vì sao trên người hắn vẫn khô ráo?

....

“.... Xin lỗi lão trượng, để ngài nhớ lại chuyện bi thương.” Đặng Trần An nghe xong mấy lời kia, sắc mặt hơi đượm phức tạp, thủ thỉ xin lỗi.

Cho đến cuối, không rõ t·hi t·hể nằm bên trong liệu có lạnh, tấm thân này dầm mưa dãi nắng cũng đã không còn nhiệt khí.

Cũng may, đã có kinh nghiệm từng trải không phải chiếu mới, Lê Thanh Vũ lập tức cắn mạnh đầu lưỡi, đau đớn dựa vào Ý Chí Thần Thông tỉnh lại, này mới chấm dứt trạng thái vừa xong.

“Hóa ra cũng là người trong đồng đạo! Ha ha, này cũng hiếm được. Bất quá tiền bối cái gì thì thôi đi, đạt giả vi sư, nghệ giả vi sĩ, không khéo lão đây còn phải xưng hô ngược lại.”

Đừng hỏi tại sao có, người đi một chuyến xa, hắn chuẩn bị nhiều lắm.

“Ý của lão trượng là?”

Lão nhân này, không tầm thường!

“Không biết lão trượng có muốn hạ một bàn cờ?”

Lấy ví dụ như một tên khách khanh nào đó ở Vãng Sinh đường, rõ ràng lực tính toán hoàn toàn có thể đem hết tất cả biến hóa của bàn cờ 64 ô này một mạch tính qua dù cho nó có là vũ trụ bội số, lại vẫn thua chỉ vì bản thân đại khái cực kỳ thích chiêu trò dùng tốt, lại quan niệm vững vàng dương mưu nhất lực hàng thập hội thẳng tiến không thích xiên vẹo, cuối cùng thà rằng mất quân cũng không định mất tốt.

“...” Lê Thanh Vũ nãy giờ chỉ ngồi lặng im tại chỗ, trong lòng mơ hồ tưởng tượng ra một khung cảnh an bình.

Điều này làm cho lục y thanh niên có chút sửng sốt, bất quá giống như nghĩ đến điều gì, hắn lại lắc đầu đồng tình, cũng không cảm thấy phật ý.

“Cũng không phải thứ gì đáng nói, chủ yếu là tâm không còn vướng bận, sinh tử liền xem nhạt, lại nói những thứ này, bản thân chúng vốn không nhận thức sinh tử, lại thuận quy luật tự nhiên, sẽ không bị ảnh hưởng, chỉ có thể bị vặn vẹo.” Lão nhân không nhanh không chậm đáp.

“Ừm.” Lão nhân ừm một tiếng, lại đặt tay xuống mặt đất, dường như đang dò tìm.

“Đã lão trượng vì chúng ta hai huynh đệ kể nhiều chuyện như vậy, không có vì ngài giúp tiêu khiển liền có chút thất lễ. Dù sao theo như lão trượng nói, kỳ hẳn là một trong những thú duy nhất của ngài?” Lê Thanh Vũ đáp, tay cũng lại định lấy ra từ trong giới chỉ một bàn cờ.

Lục y thanh niên nghe vậy gật đầu, trong tay không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc lá, vô thanh từ một bàn tay mở rộng bay đến một bàn tay khác.

....

Và rồi từ bên trong xích hồng, một tồn tại khi nhận ra có một tồn tại khác đã tiến đến nơi này sau hàng trăm năm, thức tỉnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều có cảm giác không thể tin nổi.

“Thu liễm khá thật, dù cho mới tới nơi này không lâu, xem ra ngươi cũng đã quen thuộc. Là ta có chút đánh giá thấp ngươi rồi, còn tưởng rằng vừa tới lại phải dọn dẹp một Tử Vực chứ?”

Dường như tức cảnh sinh tình, khẽ thở dài một hơi, lão nhân thả ra bông hoa sen trong tay, mặc số phận của nó cho làn gió thổi qua.

“D4.”

Núi này cũng có tên, là Devantaka.

Thấy được, phía trước chính là cao tới vô biên xứ đại thụ, rễ cắm thế giới, cành đỉnh Hư Không Thâm Uyên, hồng diệp xích quang cuộn xoáy.

“Nội tử nấu ăn không được, gần như đa phần nấu gì hỏng nấy, đồ gì cũng thiu khong biết vì lý do gì, bởi vậy đều là lão già ta một mình cặm cụi trong bếp núc, cũng tốt bản thân năm xưa từng có đi học việc ở mấy quán ăn lăn lộn ra một thân kỹ nghệ, này mới không tới mức khiến cho hai cái dạ dày không đủ lót đáy...”

“Ra là vậy... Cũng được, hôm nay đi không gặp lão hữu, vốn tưởng không thể tận hứng nay lại gặp thiếu hiệp nói vậy liền còn gì bằng? Bất quá bàn cờ cái gì, không cần đâu.” Lão nhân ra vẻ gật gù, đưa tay khẽ vuốt chòm râu dưới cằm, nói.

“Mã C6.”

Dương quang sáng lạn chiếu vào mục nhãn, lại không làm hắn thấy chói hay khó chịu, chỉ gợi nhớ đến cảm giác vừa rồi, lúc mà...

Đánh được một hồi, đến một lúc nào đấy, Lê Thanh Vũ đã phải chậm rãi nhắm mắt lại suy nghĩ, ở một nơi khô tạnh nước mưa còn không lọt bất ngờ lại có mấy giọt mồ hôi.

Về phần vì sao hắn đã có thể mệnh danh trí giả vốn được gọi là sở hữu trí lực đáng sợ lại không phải hạng đỉnh tiêm trong môn kỹ nghệ này, vậy thì cần phải hiểu muốn đạt đến đỉnh phong kỹ nghệ cũng không phải chỉ có cơ sở là đủ, còn cần đặt rất nhiều tâm sức, tư tưởng cho nó, lại xem xét đến độ phù hợp với bản thân, từ đó dẫn đến nhiều tình huống không phải là không thể thắng, lại vẫn cưỡng ép thua, có chút gọi là tâm lý.

Chuyện kể của lão nhân nãy giờ đều không có gì đặc sắc, chung quy cũng chỉ là cuộc sống của một đôi vợ chồng nông dân, đối với hắn lại so muôn vàn cố sự ghi trong thư tịch hơn một bậc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điều này kỳ thực một phần là chỗ tốt của tu vi cùng thiên phú có thể tăng cường khả năng tính toán của hắn, phần lớn khác lại nằm ở tâm cảnh, vốn là thứ bản thân trong quá khứ hoàn toàn không thể so sánh.

“Chỉ là có chút ‘À, ra là vậy.’ mà thôi. Bất quá nói chuyện như vậy cũng đủ rồi, chính sự không nên chậm trễ lâu.”

Ngẩng đầu lên, mạn thiên phi vũ, không biết đã dừng lại từ lúc nào, lại lộ ra một mảnh thanh thiên.

Tất nhiên điều này cũng không có quá nhiều cơ sở, chỉ là hắn dựa theo cảm giác của bản thân mà đánh giá, vốn lấy kỳ nghệ của hắn làm cơ sở lại so sánh với hiện tại cùng so sánh với kỳ đàn bắc cầu mà tính, có thể thấy rõ trình độ của hắn có được tăng lên rõ rệt.

Quyển 2 Chương 91: Tử Vong động tĩnh (1)

Hai người lại cười nói mấy câu, không khí bỗng đột nhiên có thêm mấy phần thân thiết, lại để cho Đặng Trần An ở một bên không hiểu dây tơ mối rợ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dù cho còn cách quan tài nửa bước, mệnh trời vẫn chưa tha.

...

Ngọn núi cao nhất của Thảo quốc, cao hơn cả Thánh Thụ chống đỡ Giáo Viện, cao hơn cả Ly Nguyệt Thiên Hoành sơn, duy có Long Tích Tuyết Sơn, Khánh Vân Đỉnh có thể sánh bằng.

Nhân mệnh gói gọn trong hai tiếng cười khóc.

Theo như cảm giác của bản thân, chuyện vừa rồi mới chỉ kéo dài có một cái chớp mắt, bất quá vừa nhìn lại đối diện đã không thấy lão trượng đâu cùng nam hài đang dọn đồ đạc, hắn liền biết cũng không chỉ có như vậy.

Dịu dàng nhẹ nhàng, lại cương quyết bá đạo không cho phép chối từ, miên man bất tận phảng phất muốn nh·iếp lấy hoàn toàn tâm thần hắn...

Lại không thêm lời nào từ biệt, thân ảnh cứ thế mà tiêu thất.

“Nếu vậy, kính lão đắc thọ, mời lão trượng đi trước.” Thiếu niên dường như thấy hợp lý, gật đầu.

“E4.” Giọng khàn khàn vang lên hữu lực.

Năm đấy, thượng cử thanh thiên khuyết, hạ cố vũ lâm địa.

Núi cao đứng không đón gió có một thân ảnh, ba bước vượt qua quãng đường sáu ngàn dặm, trên thân vẫn bộ y phục xám của nông dân đấy, lão nhân đưa một cánh hoa sen màu vàng lên mũi hít hà hương thơm.

Cũng là quở lão nhân không có tu vi, nếu không giờ mà có thêm chút kỳ kỹ của bậc nhất lưu phối hợp tỷ như lấy thế bức người cái gì thì khối người tâm thần không yên cũng tại chỗ hộc máu nội thương, đương nhiên là không bao gồm hắn, sở hữu Ý Chí Thần Thông cùng Nhị giai Cung Mệnh trong tâm cảnh, muốn làm tâm thần hắn tổn thương hay bị ảnh hưởng, khó đấy!

Thiên địa bị rút đi hết thảy sắc thái, hôn ám ảm đạm vô quang, chỉ còn có thuần một mảnh hôi sắc.

“Ồ? Thiếu hiệp muốn theo thân già này so ngón nghề?” Bừng tỉnh từ trong hoài niệm, lão nhân nghe vậy ồ lên một tiếng, sắc mặt có chút nghiềm ngẫm hỏi.

“Sáng ngày cày cấy, chiều lặn quan hoàng hôn, thi thoảng nhâm nhi ly trà làm vài ván cờ, ăn chút bánh trái...”

“...Vậy ra lão trượng là người đồng đạo, vậy nãy giờ liền xin tiền bối thứ cho vãn bối thiếu lễ.” Lê Thanh Vũ nghe xong ánh mắt như có chớp lóe, đáp.

Và cũng không phải chờ lâu, mấy giây không tới, sau lưng lão đã có một thanh niên, trên thân lục y trước người có huy hiệu của học phái Amurta.

Bởi vậy chung quy mới nói, kỹ nghệ nếu luận ra từ trên cao nhìn xuống, đều là tại nhất niệm.

“Không biết thiếu hiệp liệu có từng nghe qua một loại đánh, gọi tưởng kỳ (Cờ tưởng)?”

Một hơi hít vào phảng phất thổ nạp dư khí, hắn bỗng nói:

“E5.” Giọng thiếu niên thanh thuần, thiếu đi gió sương lại nhiều hơn chút phong mang tự tin.

Chỉ biết, huyết hồng vẫn dư ôn.

“Ngươi gặp ‘hắn’ rồi, thấy thế nào? Dù sao trong số chúng ta, ngươi hẳn là người không rõ ‘hắn’ nhất.” Thanh niên bắt được trọng điểm, hỏi.

Quân Hậu thí được như thế kia, lại thêm đánh cuộc vào biến hóa sau cùng của hắn dựa trên thế cục tàn cuộc ảnh hưởng trung cuộc, hắn cũng có chút muốn hỏi đối phương nghĩ như nào mà ra được vậy?

“Mã F3.”

“Hửm, đại ca ngài đang nói gì vậy? Không phải ngài với lão trượng vừa tỷ thí kỳ nghệ xong, hai bên hòa nhau sau đó lão trượng rời đi à?” Đặng Trần An nghe vậy tỏ vẻ khó hiểu đáp, bất quá dù sao cũng là đi cùng đối phương được một đoạn thời gian, nói chuyện đủ nhiều để chỉ dựa vào ngữ khí hiểu rõ chút tâm ý, lập tức sững sờ trợn mắt.

“Cũng... không có cảm xúc gì đặc biệt.” Dưới đáy mắt lão nhân lại hiện bóng hình một thiếu niên, lão dùng giọng mệt mỏi nói:

Lão nhân chỉ cười cười khoát tay, ra hiệu không để ý, trong mắt lại tràn ngập nỗi niềm thương nhớ:

Hòa sao? Thật sự là trò đùa hay nhất trước giờ mà hắn từng nghe được.

Vạn cổ tâm cảnh dù đã đủ tĩnh, nhìn tới cảnh sắc hoành tráng phía trước, vẫn như thường có chút rung động.

Lão đang chờ một người.

Sen này có tên, gọi Kalpalata.

Cứ thế, Tiên Đạo kỷ nguyên Yên Diệt Tử Vong Thiên Tôn, đã đi đến được một trong những nơi trụ cột nhất của kỷ nguyên này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bất quá cho hắn thời gian, dựa vào cơ sở sẵn có, hắn có niềm tin leo được lên nhất lưu đặt vững vị trí, thậm chí lại từ đấy vấn đỉnh phong hào, trở thành bài danh trong giới kỳ đàn.

“Lại nói hẳn ngươi cũng nhìn thấy Tử Vực, có ý kiến gì?”

“Cẩn thận lời nói, tình huống của nàng, không lạc quan.”

“Trần An? Lão trượng vừa nãy đã đi đâu rồi?” Lê Thanh Vũ lập tức hỏi, trong lòng cũng đề lên mười phần cảnh giác sẵn sàng sử dụng Thủy Vực cùng Thần Thông bất cứ lúc nào.

Hiện, đã thân căn tách rời.

Thế Giới Thụ Irminsul!

“Lại nhớ những ngày tháng ấy, tuy cũng không khá giả gì, nhưng chúng ta vẫn còn sống đủ hạnh phúc.”

Vừa vặn nhìn thấy cảnh lão nhân thả hoa sen bay đi, lại nhìn khắp phong cảnh xung quanh cây cỏ mọc um tùm, thanh niên nhếch miệng:

Từ nơi lão giả đứng, nhìn xuống có thể thấy được một cỗ thiết giáp khổng lồ đang ngả lưng tựa vào núi sau khi đã về hưu mấy thế kỷ trước, lại dường như vẫn còn chưa dứt hơi thở cuối cùng.

Lại qua mấy khắc, cũng có thể là mấy thế kỷ, cũng có thể là Vĩnh Hằng, lão nhân mở mắt.

Nếu nói kỳ nghệ nhập lưu xong còn phân phẩm cấp, vậy thông qua nhiều lần quan sát một số ván cờ ở mấy kỳ quán cùng thâm nhập chút về giới kỳ đàn ở cảng Ly Nguyệt, hắn đại khái rõ ràng trình độ bản thân là ở tầm nhị lưu đỉnh phong, cũng còn gọi quốc thủ, thi thoảng đôi lúc ngoi lên được nhất lưu đương đại quốc thủ, mà tam lưu thì là tầm kiện tướng phổ thông ở thế giới cũ của hắn.

Chỉ là đó là chuyện tương lai, còn hiện tại, ngồi trước hắn, có lẽ đã là một nhất lưu kỳ sư đỉnh phong, thậm chí còn có thể là một phong hào.

Sau đó, lại cái gì cũng không thấy nữa....

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 91: Tử Vong động tĩnh (1)