Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quyển 2 Chương 82: Tản Địa Liệt Công

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 82: Tản Địa Liệt Công


“Sơ Khai Thừa Chuyển Hợp Đạo?” Nam hài nghe vậy đoán.

Trần Anh Quân là thằng bạn thân của hắn kể từ thời mẫu giáo cho đến tận năm cấp ba, cũng là một trong những đối tượng Lê Thanh Vũ cảm thấy khả nghi nhất vì chính đối phương đã giới thiệu cho hắn trò chơi này, bất quá trước khi có thêm thông tin hay dữ kiện nào hắn cũng không thể phán đoán đến cùng có phải tên kia hay không, vậy nên trước đó hắn cũng vẫn cứ coi như một người bạn phàm nhân phổ thông vậy.

“Cao hơn quá nhiều thì ta không biết, khác nhau ở hạ cảnh ta lại khá rõ ràng. Võ Đồ chủ luyện chính là huyết khí, kình lực, cùng với rèn luyện cơ thể, tổng chung gọi vì nội lực. Đến được Võ Giả nội lực sẽ mang ý nghĩa bao hàm cả Chân Khí, bởi vậy nói vì tu nội lực. Từ lúc này bắt đầu tính cái gọi là tu vi, thường thì một giáp tử coi như viên mãn, bất quá cũng có nhiều ngoại lệ. Huyền gia còn vì vậy có thuyết pháp, năm giáp tử (300 năm) tức Kim Đan, này đủ để thấy Huyền Võ tại chữ Khí chênh lệch.”

Tóm lại, tất cả đều không có vấn đề với công pháp này, dù cho nó khá là đặc biệt, dù sao đó là Lê Thanh Vũ vì đó một hài tử vốn có tâm chạy lăng quang tính khí mãnh liệt kê thân mà làm, vấn đề ở đây lại nằm ở nguồn gốc.

...

Thường nói, tùy vào từng người, quần tinh lại có hình dạng, ý nghĩa khác nhau.

Mặc dù tu vi này chỉ đủ để tên tiểu tử này sở hữu khí lực ngang với một người trưởng thành phổ thông, bất quá nên nhớ hình thể của hắn cũng chỉ là một nam hài sáu tuổi, vậy nên việc leo trèo có thể được thực hiện dễ hơn rất nhiều.

“Nhất vì hỏa, nhị vì viêm, tam vì liệt, tam thủ bộ tiền, lai tiền hậu vãng, hậu hậu quy lai...”

Lê Thanh Vũ sau đó lấy từ trong giới chỉ ra đồ ăn, là mấy chiếc bánh bao linh trù, vận động xong nạp năng lượng là rất cần thiết.

Công pháp này vốn vì nội công cùng ngoại công tương hỗ, không quá liên quan tới ngạnh công, vốn là đi một tuyến tương đương khác biệt, vậy tức rèn luyện gân mạch khí huyết các loại.

“Haizz, đi được đến đây, không biết thế giới cũ hiện đã ra sao, mọi người ở nhà thế nào, thằng Anh Quân nó đã vào đại học chưa? Có bạn gái chưa? Ha ha, hay là nương theo vô tận tuế nguyệt, Địa Cầu huy hoàng giờ cũng đã chỉ là một hành tinh c·hết?”

“Luyện cốt lại như...”

“Ha ha, khi nào đó rồi ngươi cũng sẽ biết.”

Bất quá coi như thế, trên thực tế dù cho vô số thuyết pháp của vô số trường phái bất kể Tiên Võ bất kể quốc gia có đàm luận thiên hoa loạn trụy về chữ “công” định nghĩa trên về cơ bản vẫn là chuẩn xác nhất.

Còn Lê Thanh Vũ, hắn thấy một bàn cờ.

“Này, ta chẳng lẽ nói sai? Chí ít Võ Tôn cảnh tu Thần, Võ Thánh cảnh luyện tâm, Võ Quân cảnh tu tâm ta đều không rõ ràng nhé.”

Và đương nhiên, không thể thiếu chính là cách hình dung dân dã của Lê Thanh Vũ, tuy rằng bản thân hắn ngày thường nhiều lúc rất thích dùng từ đao to búa lớn, bất quá chuyện tu hành có thể đơn giản hóa bao nhiêu hắn làm bấy nhiêu:

...

“Không vội, khó được mấy hôm leo lên núi cao, hôm nay cứ ở trên núi này đã, cũng tốt cho tâm cảnh của ngươi.”

Vậy nên cùng một chữ được đọc ra, kẻ thô lậu không rõ nghĩa, người tự tự sinh hoa, gọi là quán đỉnh cũng không gì hơn thế này, cốt để kẻ hậu sinh nắm rõ chân ý.

Phải biết, dù là vị Chân Nhân tổ tiên kia của hắn, cũng chỉ là ổn áp cảnh giới nói trên một đầu, này đã được coi như vạn người kính ngưỡng vô số kẻ tranh đoạt một tia cơ hội, vậy mà cũng chỉ mới đi ra khỏi hạ cảnh.

Mấy cái câu thể hiện như này hắn cảm giác bản thân tuyệt đối có tư cách nói ra, bất quá hắn sẽ không nói, cũng không quá quan tâm, dù sao vạn vật vốn đều có trước sau, thiên địa hay hỗn độn cũng đều như vậy, có lẽ tại một tầng thứ khái niệm là không có, nhưng đã có khác biệt vậy liền coi như có thật.

Hắn lại nhìn về phía Đặng Trần An lúc này đang nằm chui trong chăn gần đống lửa, suy nghĩ đến việc luyện công của hắn sáng sớm cùng với chiều nay, đặc biệt là về bản công pháp kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không rõ ràng.”

“Luyện gân lại giống như đang nấu mỳ, có co duỗi, lật chuyển... thì sợi mỳ mới săn chắc..”

Đặng Trần An lúc này mới mở ra hai mắt, sâu bên trong đồng tử óng ánh quang mang không rõ, lắc đầu đáp:

“Hả? Tại sao tuổi của chính bản thân mà ngài lại không biết?” Đặng Trần An ngạc nhiên.

Lê Thanh Vũ lúc này đang ngồi trên một tảng đá cạnh một ngọn lửa trại vừa được hắn đốt lên, bên trên còn có mấy xiên thịt từ mấy con thú rừng hắn bắt được vào chiều hôm nay.

Nói đơn giản, không chỉ có một thiên địa, cũng không chỉ có một Hỗn Độn.

Ha ha, không nói tới là tháng ngày tươi đẹp nhất, dù sao cuộc sống hiện tại của hắn cũng đang rất tốt, chung quy cũng vẫn là kỷ niệm.

Khá lắm, nói là bản thân chỉ giảng về hạ cảnh, vậy mà nói tới tận Thượng Thừa cùng Đại Thừa, tức là theo như ý hắn thậm chí dù là Thượng Thừa Võ Giả, tạm sánh ngang Hóa Thần kỳ, cũng chỉ coi như hạ cảnh thôi sao?

Bất quá nói thật, nếu đã có thể làm được tu công pháp này mà khí kéo dài bách lý, vậy hẳn đã lĩnh ngộ được Liệt Hỏa Ý cảnh hay cái gì đó tương tự, vốn là Tự Nhiên Ý, kỳ thực cũng không có gì ngoài ý muốn. Lại nói nếu như đối phương thật tu được tới tầng thứ Liệt, tức là Tiểu Thừa cảnh, dựa vào thiên tư sẵn có cũng hoàn toàn có thể đến được tầng tiếp theo, hẳn nên gọi là Diễm? Dù sao lấy nhu ý...

Hắn biết rất rõ tuổi của mình sinh ra đến giờ tính thế nào, lại không rõ ràng được nên trả lời như nào mới là đúng, bao nhiêu mới là tuổi thật của hắn.

Trước khi sáng tạo công pháp, hắn đã từng thử một quẻ bói để xem đối phương tương lai thích hợp với các gì nhất, kết quả ra được quẻ “Hỏa”. Dù hiện đang là tiền Lượng Kiếp, chỉ cần không tính toán gì đến bên trong Lượng Kiếp thì vẫn còn đều được.

Ngọn núi này cũng tương đối là trù phù, thực vật nhiều loại, động vật cũng nhiều, lại cũng không quá cao, đáng ra phải có rất nhiều người leo lên không tìm kiếm thảo dược thì cũng vì những lý do khác chứ sao lại vắng tới mức chỉ có hai bọn hắn thế này?

Muốn luyện công, trước hiểu công là gì.

“Võ Đạo tu hành phân từ thấp lên cao vì: Võ Đồ cảnh, Võ Giả cảnh...”

...

Lại nửa đêm, khói mờ bốc lên từ trên đỉnh núi, hòa cùng với mây cao.

Sau một hồi giải thích cùng sửa tư thế xem Đặng Trần An ngồi đấy luyện quyền cùng với học xuống trung bình tấn, Lê Thanh Vũ chốt hạ một câu cho buổi học ngày hôm nay:

Nghĩ đến đây, hắn ngẩng đầu lên nhìn quần tinh lấp lánh trên cao.

“Bao nhiêu á?” Lê Thanh Vũ đưa tay vuốt cằm trầm ngâm:

“Phi lưu đạp bộ vấn vạn trượng, bách lý ngoại cử khí cơ, dĩ tàng vi hiện, diệc mang diệc ảnh...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý do kỳ thực rất đơn giản, trời lạnh mùa đông không phải là thời gian tốt để đi leo núi dù cho không có tuyết, đa phần người người vào thời gian này đều sẽ chỉ quanh quẩn ở những nơi vùng thấp, cộng thêm với việc đoạn đỉnh núi cũng khá dốc đứng người bình thường rất khó leo, Đặng Trần An đó là có tu vi tại thân nên mới có thể leo được.

Tổng hợp các lý do trên mới dẫn tới bọn hắn có thể có được yên tĩnh ở trên này, bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, nơi này chỉ là vắng chứ cũng không phải không có ai, hôm nay ngoại trừ lão tiều phu họ Phùng kia còn có hai thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện nữa, chỉ là Lê Thanh Vũ cũng không đi bắt chuyện với bọn họ.

Tản Địa Liệt Công vốn cũng không phải công pháp gì được lưu truyền, mà là do hắn lâm thời sáng tạo vào sáng ngày hôm qua trong thời gian chữa thương, hoàn toàn là vì Đặng Trần An mà đo thân.

Gió mạnh thổi qua, thiếu niên tà áo đen phấp phới trong gió, nam hài một thân áo quần nâu, chỉ có hai tay vạt áo vì đỏ, lại tĩnh lặng như rừng.

Đừng hỏi tại sao hắn lại biết xem quẻ bói, tu vi cũng đã là Võ Giả cảnh rất nhiều thủ đoạn nhỏ hắn cũng có thể làm được, thậm chí làm được hoàn mỹ, bất quá đây cũng là chỗ xuất hiện vấn đề.

Đặng Trần An thuần túy nhìn thấy một bức họa tinh đồ.

A, thiên địa chưa lập ta đã tại, Hỗn Độn chưa sinh vọng tiếng ta cười...

“Trước đấy ngài có nói về vấn đề tuổi tác, chính xác thì năm này ngài bao nhiêu tuổi?”

Thậm chí hắn còn đùa thêm:

“Có khác nhau sao?”

“Không, nhờ công của đại ca, toàn bộ đều đã được tiểu đệ, không nói rõ là thấu đáo, có bảy tám phần lý giải sơ bộ lại hoàn toàn dám nói. Bất quá vẫn mong tại giữa đường tu hành nếu có nhập tả lộ được đại ca uốn nắn lại. Chỉ là hỏi thì cũng không phải không có, có thể nói cho ta biết Võ đạo cảnh giới phân chia thế nào, cùng với đặc điểm chỗ khác nhau?”

“Không sai, đây đều là vì thiên địa bích chướng, mỗi lần đột phá qua một cái, cảm quan về ngươi của thiên địa cùng đều sẽ có khác biệt.”

Đặng Trần An nghe vậy cuối cùng mới buông thõng cả người xuống thở phào một hơi, hắn tuy cũng sở hữu ý chí vô cùng kiên định nhưng dù sao cũng là ngày đầu luyện võ, lại thêm một khóa huấn luyện tưởng chừng như địa ngục đến giờ đứng cũng không vững, làm cho hắn thực sự đang chỉ chờ mỗi câu cuối cùng.

Hoài niệm những tháng ngày cùng nhau đến lớp, rủ nhau đi chơi, hoài niệm cái nụ cười vô liêm sỉ ấy, cả với tiếng thét thất thanh của đối phương mỗi khi bị bố là bác Xuân Trường đánh...

“Hửm?”

Chỗ này không có vấn đề, thậm chí cả việc hắn có pha chút Huyền gia tu hành pháp, là tản địa dọc đường lấy hỏa trong người dung hòa với âm hỏa tồn tại trong thiên địa, gọi là mặt phàm của Hỏa nguyên tố bên trong dòng chảy của tự nhiên, từ đó tàng hỏa lấy hình, kỳ thực tiếp thân, một ngụm khí xung địa đi được bao xa thì hỏa cũng sẽ mạnh bấy nhiêu, thật ngoài bách lý là dù không chưởng khống được Hỏa chi Nguyên Tố cũng có thể lâm thời sử dụng, giống như chiêu Chấn Tịch Sinh Ly của hắn vốn là ma sát sinh hỏa.

Cái hắn quan tâm lại là:

Có đấy, khác biệt rất lớn, chí ít đối với Lê Thanh Vũ là như vậy.

Tóm lại, vậy làm thế nào để có công? Hỏi câu này với một Võ Đồ vừa mới nhập môn như Đặng Trần An mà nói, tức làm thế nào để tăng cường nội lực, vì nội lực tổng thể tức là năng lượng.

Ăn xong, hai bên lại ngồi ngay trên nền đất đó, tận hưởng không khí trong lành đồng thời nói chút chuyện phiếm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“So sánh với Huyền gia liền chính là: Luyện Thể cùng Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ cùng Linh Động kỳ...”

“Ừm đại ca, có phải một lúc nữa chúng ta nên xuống núi?” Một giọng nói cắt ngang qua mạch suy nghĩ của hắn.

Điều này, có chút bất thường.

Tầm mắt cao như thế, ngươi còn không ngại nói bản thân chỉ là một Võ Giả phổ thông?

“Sơ lai viễn khứ ung dung đạo, âm hỏa chi sơ thủ nan hoa....”

Tự dưng nhớ lại bạn cũ, chuyện cũ cũng đi theo mà ùa tới, làm cho hắn có chút mơ màng thất thần hoài niệm.

Về căn bản công pháp này coi trọng huyết khí, lại càng trọng thêm chính là nhiệt khí bên trong, thu liễm áp s·ú·c cùng tinh luyện, từ hỏa lên viêm, lại từ viêm thăng liệt, tương tự huyết khí nguyên khí, Chân Khí, sau là Cương Khí, vốn cũng là Chân Khí chỉ là hóa cương.

À, mà đó còn là chưa kể đến vô số năm phiêu bạt trong vũ trụ, cảm giác như là ngụ từ đầu nguồn của Thời Gian Trường Hà cho tới nay, nếu tính thêm cả đoạn này hắn cảm giác bản thân dường như còn già hơn cả thiên địa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trên cơ bản là năng lượng, cũng không hẳn, nhưng...

“Không phải cảm quan của chúng ta về thiên địa sao?” Đặng Trần An nghe vậy thắc mắc.

“Nhớ kỹ, luyện huyết khí giống như đang nấu cháo. Cháo quấy quá mạnh ăn không ra gì, quá yếu nhẹ nhất là mặn nhạt không đều, nặng nhất là đặc loãng lõm bõm, về cơ bản cũng là không thể ăn.”

“Dạ.”

“À mà Lý đại ca?”

“Lại thêm một bước nữa, Võ Giả Thượng Thừa cảnh nạp thiên địa chi uy, giữa ngưng tụ ra thế, hợp với Thần Ý, Ý cảnh từ trên cơ sở này thăng hoa, vốn gọi vì tu Ý. Sau đó là Đại Thừa khai ích Cung Mệnh, mượn tâm linh chi lực tiến hành dung Ý cùng thuế ý, từ đó phản bản đề thăng Tinh Khí Thần, hợp lộ U Minh lực, tổng gọi luyện Thần....”

Mà sự thật cũng là như vậy. Có được công pháp, hiểu được công pháp, cùng truyền được công pháp, cả ba bước này bước nào cũng không giống bước nào, đặc biệt cái cuối cùng cực kỳ phụ thuộc vào cảnh giới.

“Võ Đồ đến được giai đoạn nhất định, có thể lấy ý niệm khu động dần dần các bộ vị, lại từ đó tương hỗ mà khu động các bộ vị còn lại, từ giữa sinh kình, cuối cùng khu động toàn thân, lại lấy thân khiển huyết, bách mạch thông, thân thể như lô từ trong huyết khí quy tụ đan điền lọc ra một tia hợp nguyên khí, này gọi vì Chân Khí, khi ấy cũng là Võ Giả. Hôm nay luyện đến đây thôi, ngày mai luyện tiếp.”

Cỗ thân thể này hiện đang có 9 tuổi, mà hắn mới chỉ trải qua một năm. Lại thêm thập niên Mộng cảnh, mười tám năm tiền kiếp, bất quá nó cũng khó mà đơn thuần cộng lại như thế được, bởi vì trên thực tế Mộng cảnh cũng chỉ kéo dài có vài ngày, mà tiền kiếp lại là phương diện khác, mà lại còn có tâm lý lặp lại nên trên thực tế tâm lý của hắn cũng chỉ đang tầm hơn hai mươi đôi chút.

“Đến khi Chân Khí Hóa Cương, khí dao động liên hồi ngoài cơ thể, trong còn có thần niệm thủ đoạn, vậy liền không còn gọi nội lực, chủ yếu gọi vì luyện Khí, cảnh giới vì Tiểu Thừa, vốn còn gọi Hạ Thừa. Tiểu Thừa bên trên là Trung Thừa, nhu khí trung liễm thần, tinh khí thần tam sinh tam hiện, vẫn lấy khí làm chủ, bởi vậy gọi tu khí. Có được thần, khí cùng quang nhu hợp ở giữa hỗ động gọi vì mang.”

Nghe có vẻ rất khó tin, nhưng theo như Lê Thanh Vũ tìm kiếm trong các thư tịch hữu hạn của các học giả Sumeru, nó chính là như vậy.

Toàn bộ quá trình kéo dài trong một nén hương, truyền xong một câu khẩu quyết cuối cùng Lê Thanh Vũ ngưng lại, chỉ thấy hắn ngửa đầu thở ra một ngụm trọc khí, phảng phất chỉ riêng việc đọc công pháp cũng đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần.

Quyển 2 Chương 82: Tản Địa Liệt Công

Lê Thanh Vũ lúc này mới vì đối phương giảng giải các cảnh giới tu hành của Võ đạo, đồng thời so sánh với Tiên đạo của Huyền gia: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đặng Trần An ngồi nhắm mắt ngưng thần, Lê Thanh Vũ đứng kế bên, Chân Khí truyền âm truyền công pháp.

Nhấn mạnh bên trên, hắn dùng là thủ đoạn nhỏ, giống như việc hỏi hướng đông tây nam bắc kết quả nhận được lại là tọa độ kinh tuyến cùng vĩ tuyến chính xác vậy.

“...” Đặng Trần An chán chả buồn nói.

“Úi.” Lê Thanh Vũ thấy vậy cũng vội bịt miệng, ý thức được bản thân đã có chút nói hơi nhiều. Bất quá cũng không ảnh hưởng toàn cục, dù sao một số chuyện vốn đã được ngầm hiểu, vậy liền để cho tiểu tử này rõ ràng chút cũng không sao.

Theo vật lý học, nó là một đại lượng vô hướng có thể mô tả là tích của lực với quãng đường dịch chuyển mà nó gây ra, và nó được gọi là công của lực. (Thông tin được cung cấp bởi Lê Thanh Vũ một kẻ không bị mất gốc vật lý thời cấp ba, dựa trên kiến thức về thế giới cũ của hắn)

Không chỉ của tu vi, mà của tâm cảnh.

Hai người sau đó lại đều đứng lên, lần này Lê Thanh Vũ bắt đầu hướng dẫn cách luyện công.

Trong đó có hai loại cơ bản nhất, chính là tĩnh tọa luyện công cùng động quyền luyện công, mặc dù Võ Đạo thuộc về Động lộ nhưng này ý vốn vì tâm cảnh, cũng không hẳn là phương pháp tu luyện, bởi vậy như nào cũng đều được, phụ thuộc vào bộ vị đang cần rèn luyện, loại công muốn tu tập.

“Không rõ ràng không phải là không biết.”

“Thiên tắc cương, địa tắc nhu, âm bao bọc dương, trung tàng âm hỏa...”

“Sao? Còn phần nào không hiểu? Công pháp này không chỉ đủ để ngươi tu xong Võ Giả cảnh, thậm chí nếu đẩy lên được tầng cuối cùng thì xung kích Tiểu Thừa cảnh cũng có thể, bất quá sau đó còn cần ngươi tự tìm tòi.” Hắn cười nói với nam hài.

Quẻ ra quá chi tiết, lại cũng quá dễ dàng.

Ở một bên ngồi nghe Đặng Trần An đã có chút há hốc mồm.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Quyển 2 Chương 82: Tản Địa Liệt Công